Chương 44
Một mình quay lại trong nhà Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc ngồi trên giường xem tin nhắn trả lời của Long Triển Vũ: “Tôi sẽ cố hết sức làm bọn chúng mở miệng.”
Anh gõ vài chữ, phân vân sửa chữa mấy lần, cuối cùng vẫn không gửi đi, mà ngửa mặt ngã xuống giường.
Sáng hôm sau, Điền Chính Quốc ra khỏi nhà trước khi Kim Thái Hanh trực đêm về, anh quay lại trong cửa hàng để dọn dẹp, tới tiệm giặt ủi ở bên kia đường giặt sạch áo khoác của Kim Thái Hanh và lấy cái khăn quàng cổ bữa trước đưa tới giặt. Lúc sau có người liên hệ điện thoại với anh, muốn tới xem cửa hàng, anh đợi thêm gần một tiếng nữa, người xem cửa hàng tới, giới thiệu sơ lược hoàn cảnh xung quanh cho đối phương.
Lúc người kia rời đi, Điền Chính Quốc cảm thấy anh ta không hài lòng lắm.
Xung quanh đây đều là mấy căn nhà cũ, lượng người vẫn giống như vậy, nhưng điều kiện của cửa hàng không tốt lắm, rất chật chội. Đi về phía trước chưa đầy 1000m là có khu buôn bán mới xây, hoàn cảnh ở đó tốt hơn ở đây nhiều.
Trước khi rời đi Điền Chính Quốc đưa chìa khóa cho ông chủ quán xổ số ở bên cạnh, nếu mấy ngày nay có người tới xem cửa hàng, thì để ông chủ quán xổ số mở cửa giùm, bản thân anh thì bắt đầu nghiêm túc tính toán đến chuyện tìm công việc mới.
Trước đây lúc vẫn còn một ít tiền tiết kiệm, Điền Chính Quốc cũng từng nghĩ tới việc sẽ bán tiệm tạp hóa của mình đi, cầm tiền hùn vốn với người khác để kinh doanh, giờ trong tay anh không còn vốn nữa, kế cả có cho thuê cửa hàng, thì tiền thuê về tay cũng phải trả nợ cho Kim Thái Hanh, anh chỉ có thể tìm một công việc mà bản thân mình có thể làm.
Anh tìm thông báo tuyển dụng không yêu cầu học lực ở trên điện thoại, mặc dù mệt một chút nhưng tiền sẽ nhiều hơn, có thể tự mình làm rồi liên hệ với người tuyển dụng.
Bữa trưa mua hai cái bánh trứng gà ngồi xổm ở ven đường giải quyết.
Điền Chính Quốc không hối hận vì trước đây không học hành chăm chỉ, nền tảng của anh quá kém, học không theo kịp tiến độ của người khác, vừa không có điều kiện kinh tế chống đỡ, ra ngoài làm việc là lựa chọn đương nhiên.
Nhưng anh đã từng nghĩ đến khoảng 30 tuổi là mình có thể ổn định, có lẽ không trở thành ông chủ lớn, nhưng ít nhất có thể làm chút chuyện kinh doanh, rồi lập gia đình này nọ, nhưng không ngờ bây giờ lại phải bắt đầu mọi thứ lại từ đầu.
Buổi chiều đi phỏng vấn hai lần, Điền Chính Quốc cảm thấy không đáng tin lắm, nên hẹn trước ba công ty ngày mai phỏng vấn tiếp.
Lúc sau nhận được điện thoại của Kim Thái Hanh, hỏi anh có về ăn cơm không, Điền Chính Quốc mới trả lời: “Có, tôi về ngay đây.”
Lúc về đến nhà, Kim Thái Hanh đang nấu bữa tối.
Điền Chính Quốc tránh vết thương rửa sạch tay, rồi quay lại phòng bếp làm trợ thủ giúp hắn.
Bữa tối là hai món xào một món canh, Điền Chính Quốc ngồi đối diện Kim Thái Hanh, vùi đầu ăn cơm một lúc, Điền Chính Quốc mới ngẩng đầu lên nói với Kim Thái Hanh: “Tôi đang đi phỏng vấn tìm việc.”
Kim Thái Hanh hỏi anh: “Có công việc nào phù hợp không?”
Điền Chính Quốc lắc đầu, nói: “Nhưng ngày mai tôi chuẩn bị phỏng vấn một công ty hậu cần, bọn họ điều hành vận chuyển hậu cần đường dài liên thành phố.”
Kim Thái Hanh nhìn anh không nói gì.
Điền Chính Quốc nói: “Tôi có bằng B, lái xe chở hàng được, có lẽ có thể thử xem sao.”
Kim Thái Hanh hỏi anh: “Đi một chuyến cần bao lâu?”
“Không biết nữa,” Điền Chính Quốc mỉm cười: “Vẫn chưa phỏng vấn mà, không biết công ty người ta có cần tôi không.”
Ăn cơm xong, Kim Thái Hanh vào phòng bếp rửa chén bát, Điền Chính Quốc cảm thấy hắn không vui lắm, nên đi vào theo, dựa bên tủ bát, nói với hắn: “Dù sao tôi cũng phải tìm một công việc, anh nghĩ tôi làm được việc gì?”
Kim Thái Hanh hỏi anh: “Có muốn đi học không?”
Nghe thấy vậy Điền Chính Quốc chợt mỉm cười: “Bắt đầu học từ cấp hai hả?”
Kim Thái Hanh nói: “Có lớp đào tạo.”
Nụ cười trên mặt Điền Chính Quốc vẫn không nhạt đi: “Sau đó thì sao? Tham gia kỳ thi đại học hay là đi du học?”
Kim Thái Hanh nói: “Đừng đi du học.”
Điền Chính Quốc nhìn hắn: “Học xong lớp đào tạo, học lực cũng chẳng được người khác công nhận, đến lúc đó sẽ làm gì? Hơn nữa, tôi sắp 30 tuổi mà còn phải bắt anh tạo điều kiện cho mình đi học à? Vậy lúc nào tôi mới có thể kiếm đủ tiền để trả lại anh?”
Kim Thái Hanh lau khô tay, đi tới trước mặt Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc vô thức muốn lùi lại, nhưng sau lưng chẳng còn chỗ nào để lui nữa, Kim Thái Hanh giơ tay gạt mấy sợi tóc của anh, nói: “Cắt được rồi.”
“Ừm,” Điền Chính Quốc hơi cúi đầu xuống: “Ngày mai đi cắt.”
Kim Thái Hanh nói với anh: “Tôi không muốn can thiệp vào sự tự do của em, mong em có thể làm chuyện mà em muốn làm.”
Điền Chính Quốc ngước lên nhìn hắn.
Kim Thái Hanh nói: “Nhưng tôi lại không thể để em rời xa tôi, điều này làm tôi cảm thấy có hai cái tôi mâu thuẫn đang giằng xé nhau.”
“Thái Hanh,” Điền Chính Quốc không nhịn được mà nắm lấy cổ tay hắn.
Kim Thái Hanh dịu dàng nói với anh: “Đừng sợ, tôi sẽ không làm em tổn thương, nên chỉ có thể để một cái tôi giết chết một cái tôi khác, em đoán cái nào sẽ thắng?”
Điền Chính Quốc cảm thấy hắn nói mấy lời này quá căng thẳng thần kinh, nên muốn ngăn hắn nói tiếp: “Anh đừng nói vậy.”
Kim Thái Hanh nói: “Chắc chắn là cái tôi muốn bảo vệ em hơn.” Nói xong, Kim Thái Hanh xoay người rời khỏi phòng bếp.
Bởi vì những lời của Kim Thái Hanh mà suốt đêm Điền Chính Quốc cứ trằn trọc mãi, thật ra khoảng thời gian này anh có rất nhiều tâm sự, nên rất lâu sau anh vẫn không thể bình tĩnh lại.
Đến hơn 11h tối, Điền Chính Quốc chuẩn bị ngủ, điện thoại chợt nhận được một cuộc gọi lạ.
Anh nhìn chằm chằm số điện thoại một lúc, rồi ngồi dậy khỏi giường để nghe máy.
Bên kia vang lên giọng nói của Chu Ngạn: “Anh Quốc, có thể ra ngoài để chúng ta gặp nhau không? Anh tới đây một mình được không?”
Điền Chính Quốc lập tức có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, anh biết Chu Ngạn sẽ không liều mạng đi thẳng một mạch, anh hỏi: “Chú ở đâu?”
Gần mười phút sau, Kim Thái Hanh lái xe chở Điền Chính Quốc cùng đi ra ngoài.
Điền Chính Quốc ngồi bên ghế phó lái, nói: “Xin lỗi, muộn thế này rồi còn làm phiền anh.”
Kim Thái Hanh không tiếp lời anh.
Địa chỉ mà Chu Ngạn gửi cho Điền Chính Quốc nằm ở ngoại ô thành phố vắng vẻ, Điền Chính Quốc vốn muốn mượn xe Kim Thái Hanh tự đi, nhưng Kim Thái Hanh lại khăng khăng muốn đi cùng anh.
Trên đường rất ít xe cộ qua lại, nên xe chạy rất nhanh, Kim Thái Hanh chỉ thỉnh thoảng dừng lại đợi đèn giao thông.
Lúc dừng xe, Kim Thái Hanh hỏi Điền Chính Quốc: “Em nghĩ Chu Ngạn sẽ nghe lời khuyên của em mà đi tự thú?”
Điền Chính Quốc nói: “Chú ấy đã bằng lòng gặp tôi rồi.”
Kim Thái Hanh lại hỏi: “Nếu cậu ấy giết người thì sao?”
Một lúc lâu sau Điền Chính Quốc vẫn không trả lời câu hỏi này.
Một lát sau, Điền Chính Quốc nói với Kim Thái Hanh: “Anh cảm thấy tôi rất vô dụng phải không?”
Kim Thái Hanh nói: “Sao lại nói thế?”
“Tự cho mình là đúng,” Điền Chính Quốc chậm rãi nói: “Tôi muốn giúp Chu Ngạn, nhưng thật ra lại chẳng làm được gì cả, không có tiền, không có năng lực, không có quan hệ.” Lúc nói chuyện, anh dựa vào ghế nhìn bên ngoài cửa xe, vẻ mặt hơi cô đơn: “Giống như Quan An Lâm của năm đó, tôi không biết rốt cục thì mình giúp cậu ấy hay hại cậu ấy nữa.”
Kim Thái Hanh không nói gì.
Điền Chính Quốc bèn nói tiếp: “Anh biết không, sau khi rời khỏi trường học ra ngoài làm việc, gặp được rất nhiều người, có vài người lười nhác không có lý tưởng, ngày ngày đều lên mạng chơi game, chẳng có kế hoạch và suy nghĩ gì về tương lai, còn có mấy người thích ba hoa trên bàn rượu, khoe khoang mình chẳng có gì là không làm được, giờ chẳng qua chỉ tạm thời sa sút, tương lai có thể bay lên cao, nhưng tôi chưa từng nhìn thấy bọn họ thực sự bay lên được.”
Kim Thái Hanh chỉ nhìn anh.
Điền Chính Quốc nói: “Ban đầu tôi nghĩ mình là một người ngoài cuộc, sau này mới nhận ra mình cũng chỉ là một trong số đó. Đó không phải là chuyện cứ tỉnh táo nhìn rõ hoàn cảnh của bản thân, thì anh có thể thoát khỏi cuộc sống như thế, anh vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn bạn bè của mình hoặc là sa ngã, hoặc là vì tiền mà bước vào con đường xấu xa.”
Nói tới đây, anh yên tĩnh lại trong chốc lát: “Loại người như chúng tôi, có lẽ bắt đầu từ ngày rời khỏi trường học, thì cả đời đã được định trước là như thế rồi.”
“Loại người như các em?” Kim Thái Hanh cuối cùng cũng mở miệng, hỏi anh với giọng rất bình tĩnh.
Điền Chính Quốc nhìn hắn.
Kim Thái Hanh nói: “Em không cùng loại người với ai cả. Không có lời nói của em, có lẽ năm 10 tuổi tôi đã bị lão già kia chôn sống rồi, còn con trai của Chu Ngạn cũng không được phẫu thuật, chỉ có thể ở trên giường bệnh nằm chờ chết.”
Điền Chính Quốc không nhịn được nói: “Đó không phải vì tôi…”
“Vậy thì vì ai?” Kim Thái Hanh hỏi anh: “Vì tôi? Dù sao tôi cũng chỉ vì em thôi.”
Xe của bọn họ dừng lại chờ đèn đỏ ở ngã tư, cùng lúc đó, có một chiếc xe điện dừng ở đường cấm bên cạnh, một người trung niên mặc đồng phục đi giao đồ ăn cũng đang đợi đèn đỏ, lúc đợi đèn đỏ, người đó lấy mũ trên đầu xuống, dùng tay áo lau trán, động tác giống như đang lau mồ hôi, nhưng trời lạnh như vậy, người đó không nên chảy mồ hôi mới đúng.
Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đều im lặng nhìn người đó, mãi cho đến khi đèn xanh sáng lên, người trung niên lập tức lái xe điện chạy đi.
“Hôm nay em hỏi tôi, sau này em có thể làm gì,” Kim Thái Hanh giẫm chân ga, lúc lái ô tô đi thì nói: “Tôi không thể nào trả lời em được, vì có những lời tôi không thể nói ra.”
Điền Chính Quốc tựa đầu trên kính xe, nhẹ giọng nói: “Anh nói đi, tôi sẵn sàng nghe anh nói.”
Kim Thái Hanh nói: “Tôi muốn nói em có thể làm bất cứ chuyện gì mà em thích, tôi nuôi em. Nhưng em không cần câu đó, vì em có tôn nghiêm của em, tôi nói thế em sẽ không vui.”
Điền Chính Quốc không nhịn được mà bật cười: “Anh biết tôi sẽ không vui?”
Kim Thái Hanh không trả lời.
Điền Chính Quốc quay đầu nhìn hắn, hỏi: “Vậy tôi nói anh đừng làm công việc của anh nữa, tôi đi giao thức ăn nuôi anh, anh đồng ý không?”
Kim Thái Hanh trả lời chẳng chút nghĩ ngợi: “Tôi đồng ý, em nghiêm túc chứ?”
Khoảnh khắc đó, Điền Chính Quốc có cảm giác kích động vừa muốn khóc vừa muốn cười, anh muốn hỏi Kim Thái Hanh vì sao lại cố chấp với mình như vậy, nhưng anh không hỏi, mà chỉ mỉm cười nói: “Tôi đùa đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com