Chương 48
Sau khi Kim Thái Hanh nói xong câu nói kia, hắn dùng một tay chống đầu, nghiêng người qua nhìn Điền Chính Quốc. Hắn muốn quan sát thật kĩ vẻ mặt của Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc lại ngửa đầu nhìn trần nhà chứ không nhìn vào mắt hắn, trong đôi mắt anh như ngậm một tầng hơi nước, vệt hồng bên tai cũng lan đến khóe mắt, anh không trả lời câu hỏi của Kim Thái Hanh, mà nói: “Tôi muốn đi ngủ.”
Kim Thái Hanh “Ừ” một tiếng, trong mắt mang theo chút ý cười nhợt nhạt: “Ngủ đi.”
Điền Chính Quốc nhắm mắt lại.
Lúc này Kim Thái Hanh lại dán sát bên tai anh, nói: “Mặt em đỏ bừng rồi, nóng lắm đúng không? Tôi cởi quần áo giúp em được không?”
Nói xong, hắn giơ tay cởi áo len trên người Điền Chính Quốc ra, Điền Chính Quốc đang nằm thẳng trên giường, nên cởi quần áo hơi khó khăn, Kim Thái Hanh rất kiên nhẫn, dùng tay nâng lưng anh lên, nói: “Nâng lên một chút, ngoan.”
Điền Chính Quốc nhúc nhích, chợt dùng tay chống người ngồi dậy, loạng choạng muốn leo xuống giường, anh nói: “Tôi vẫn chưa tắm.”
Kim Thái Hanh ôm eo anh kéo anh lại: “Không tắm nữa, ngủ đi.” Theo động tác đứng dậy của anh, sau khi cởi áo len ra, hắn cũng cởi quần dài của anh ra luôn.
Điền Chính Quốc không phối hợp, cứ nói muốn đi tắm mãi.
Trên người anh chỉ còn lại một cái quần lót, Kim Thái Hanh ôm anh vào lòng, kéo chăn qua đắp lại, mặt dán vào cổ anh hít sâu một hơi: “Không cần tắm, tôi thích mùi hương của em.”
Điền Chính Quốc giãy dụa mệt rồi, bèn đỏ mặt thở hổn hển.
Kim Thái Hanh giơ tay tắt đèn bàn, khẽ hôn lên trán anh, nói: “Ngủ đi, ngủ ngon.”
Sáng hôm sau, Điền Chính Quốc buồn tiểu mà tỉnh giấc. Lúc tỉnh dậy, anh bị đau đầu vì cơn say chưa tan hết, nhưng rất nhanh đã không còn quan tâm đến chuyện đó nữa, vì anh nhận ra mình đang ngủ trên giường của Kim Thái Hanh, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ mặc một cái quần lót, Kim Thái Hanh đang dán chặt sau lưng anh, một tay vòng qua eo anh ôm chặt lấy anh.
Điền Chính Quốc hơi nhúc nhích là Kim Thái Hanh đã tỉnh, cánh tay kia lập tức càng siết chặt hơn, thân thể dính vào nhau đến mức gió thổi cũng không lọt.
Mặc dù Kim Thái Hanh mặc đồ ngủ, nhưng đồ ngủ của hắn rất mỏng, phản ứng của cơ thể vào lúc sáng sớm truyền tới trên người Điền Chính Quốc một cách rất rõ ràng.
Điền Chính Quốc càng vội vã muốn rời đi.
Kim Thái Hanh dùng cả hai cánh tay ôm lấy anh không cho anh ngồi dậy, giọng hơi dọa nạt nói: “Không được đi!”
Điền Chính Quốc ngại ngùng nói: “Anh húc vào người tôi.”
Kim Thái Hanh vẫn còn nhắm mắt, bình tĩnh nói: “Vì anh là một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh.”
Điền Chính Quốc không biết nên nói cái gì, đành phải nói: “Anh buông tôi ra trước đã, tôi muốn đi tiểu.”
Nghe thấy vậy, bàn tay đang ôm Điền Chính Quốc của Kim Thái Hanh trượt xuống sờ soạng ở bên dưới.
Điền Chính Quốc sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, anh vội vã nắm lấy tay Kim Thái Hanh, nói: “Anh làm gì thế?”
Kim Thái Hanh cọ cọ mũi mình lên gáy Điền Chính Quốc: “Sờ thử xem em có buồn tiểu thật không, tôi sẽ bế em đi.”
Điền Chính Quốc có cảm giác mình sắp phát điên rồi: “Đừng quậy nữa.”
Kim Thái Hanh hỏi anh: “Em còn nhớ tối qua mình nói gì không?”
Điền Chính Quốc trả lời chẳng chút suy nghĩ: “Không nhớ rõ.”
Kim Thái Hanh bèn nói: “Em nói em muốn làm bà xã của tôi.”
Điền Chính Quốc lập tức đỏ mặt, anh tránh khỏi vòng tay của Kim Thái Hanh, xoay người lại nhìn hắn, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Tôi nói lúc nào?”
Kim Thái Hanh nói: “Không phải em không nhớ rõ mình đã nói gì à? Sao biết mình không nói?”
Điền Chính Quốc bỗng chốc chẳng nói nên lời, thật ra anh có nhớ sơ sơ cuộc nói chuyện của hai người lúc tối qua, khi đó chỉ mất đi năng lực suy nghĩ chứ không phải là bất tỉnh, cho dù không nhớ rõ thật đi chăng nữa, thì anh cũng không tin bản thân mình sẽ nói câu đó ra khỏi miệng.
Bàng quang đã trướng đến mức sắp nổ, Điền Chính Quốc không muốn dây dưa với Kim Thái Hanh nữa, nhưng không muốn chỉ mặc một cái quần lót xuống giường, nên ngồi dậy tìm quần áo của mình.
Tối qua Kim Thái Hanh cởi quần áo ra cho anh, rồi tiện tay quẳng trên tủ đầu giường ở bên cạnh mình, Điền Chính Quốc phải kéo chăn che nửa người dưới, với tay qua người Kim Thái Hanh để lấy quần áo.
Kim Thái Hanh nằm nhìn động tác cố gắng của anh, chẳng có ý định muốn giúp đỡ, ngược lại lạnh nhạt nói: “Em yên tâm, tôi sẽ không thực hiện hành vi cưỡng gian em nếu chưa nhận được sự đồng ý của em, vì tôi không muốn em buồn.”
Điền Chính Quốc rốt cục cũng lấy được quần dài của mình, anh xoay người lại che miệng Kim Thái Hanh, nói: “Anh ngậm miệng được rồi đó!” Lúc nói chuyện, mặt Điền Chính Quốc vẫn đỏ.
Kim Thái Hanh nhìn anh bằng ánh mắt cực kỳ bình tĩnh.
Điền Chính Quốc chậm rãi buông tay ra, ngồi bên giường mặc lại quần, chưa kịp kéo phéc mơ tuya đã vội vã chạy ra ngoài.
Anh tới phòng vệ sinh đi tiểu, sau đó ngồi trên nắp bồn cầu dùng tay che mặt ngẩn người một lúc lâu. Anh vẫn nhớ mình chủ động tới phòng Kim Thái Hanh, mặc dù anh biết mình không nói là muốn làm bà xã của Kim Thái Hanh, nhưng rượu đúng là chẳng tốt lành gì, ngủ một giấc dậy chuyện buồn lòng vẫn còn đó, anh lại còn gây thêm phiền phức mới cho mình.
Điền Chính Quốc tắm rửa thay một bộ đồ mới, lúc ra khỏi phòng vệ sinh thì nhìn thấy Kim Thái Hanh mặc áo khoác đang đứng trước cửa thay giày, anh bèn bước tới hỏi: “Đi làm sớm thế à?”
Kim Thái Hanh nói: “Tôi đi mua bữa sáng cho em.” Nói xong, hắn giơ tay bóp gáy anh, hôn lên trán anh một cái rồi đi ra ngoài.
Điền Chính Quốc đứng tại chỗ một lát, giơ tay nhẹ nhàng đè lên ngực mình.
Ăn sáng xong, Điền Chính Quốc đi cùng Kim Thái Hanh tới bệnh viện.
Chuyện Chu Ngạn bị bắt, cảnh sát đã thông báo cho Cố Dao Gia, Cố Dao Gia trông trầm lặng hơn mọi khi. Cô ngồi trong phòng bệnh nói chuyện với Điền Chính Quốc rất lâu, cuối cùng cô nói với Điền Chính Quốc: “Đợi Kỳ Kỳ xuất viện, em sẽ dẫn nó về quê.”
Điền Chính Quốc chẳng bất ngờ, anh chỉ nói: “Quyết định rồi hả?”
Cố Dao Gia gật đầu: “Ở đây một mình em không nuôi nổi nó.”
Điền Chính Quốc nói: “Anh hiểu.” Anh lại hỏi Cố Dao Gia: “Em hận Chu Ngạn không?”
Cố Dao Gia cúi đầu, nhẹ nhàng khẩy móng tay của mình: “Thỉnh thoảng, em cũng không nói rõ được. Nhưng anh Quốc à, em không có ý định đợi anh ấy ra tù.”
Điền Chính Quốc nói: “Anh hiểu.”
Cố Dao Gia không nói gì nữa, cô chỉ lặp lại: “Cảm ơn anh, anh Quốc.”
Lúc ra khỏi bệnh viện, Điền Chính Quốc nhận được một cú điện thoại, có người muốn thuê lại cửa hàng của anh.
Đối phương đã đến xem cửa hàng hơn nữa còn đang ở bên kia đợi anh, Điền Chính Quốc đành phải gọi xe, vội vã chạy qua đó.
Đến xem cửa hàng là một cặp vợ chồng trung niên, bọn họ muốn thuê lại chỗ này để mở một nhà hàng nhỏ bán mấy món đồ kho, trước đó ông chủ quán xổ số đã mở cửa cho bọn họ vào xem điều kiện bên trong, bọn họ cảm thấy cũng được, dù sao gần đây cũng toàn là khu tập thể, cho dù cũ hay không cũ, thì mọi người đều phải ăn. Khách tới nhà hoặc là tan tầm muộn, mua một hai món ăn quay về xào thêm rau nữa là chuyện bình thường.
Điền Chính Quốc biết bọn họ cũng biết chỗ này tiền thuê khá rẻ, thế là nói về chuyện tăng giá tiền mất khá nhiều thời gian, Điền Chính Quốc không muốn tỏ ra quá nóng vội, cuối cùng nói mọi người trở về suy nghĩ cho kỹ, không cần vội vàng quyết định.
Cặp vợ chồng trung niên tỏ ra khá tiếc nuối vì không thuyết phục được Điền Chính Quốc ngay lúc đó.
Lúc này đã hơn một giờ chiều, Điền Chính Quốc nói chuyện với bọn họ đến miệng đắng lưỡi khô, vừa khát vừa đói bụng, đi qua bên cạnh mua chai nước uống, rồi ghé lại quán mì mà anh thường lui tới gọi một bát mì thịt bò.
Đã qua giờ cơm, ông chủ quán mì rất thảnh thơi, ngồi xuống bên cạnh Điền Chính Quốc trò chuyện cùng anh.
Chuyện tiệm của Điền Chính Quốc bị đập phá cả con đường này đều biết, ông chủ hỏi anh đóng cửa tiệm rồi thì dự định làm gì, Điền Chính Quốc nói còn chưa suy nghĩ kỹ.
Ông chủ lại nói: “Cái người bạn lái Land Rover kia của cậu ấy, là ông chủ lớn hả? Cậu định sau này đi theo anh ta làm ăn sao?”
Điền Chính Quốc đã uống hết nửa chai nước, đóng chặt nắp chai lại, nói: “Không phải, đến đó rồi tính đi.”
Ông chủ thấy anh không muốn nói gì thêm, ngồi lại một lúc rồi đứng dậy rời đi.
Lúc mì của Điền Chính Quốc vừa được bưng lên, điện thoại di động của anh lại vang lên, lần này là ông chủ Tôn đã từng qua kiểm hàng gọi tới.
“Anh Tôn?” Mì của Điền Chính Quốc còn chưa được trộn đều, cắm đũa vào trong bát mì, nhận điện thoại trước.
Ông chủ Tôn vừa nghe thấy giọng anh đã hỏi: “Lần trước nói với cậu về chuyện gặp cháu gái tôi cậu nghĩ thế nào rồi?”
Điền Chính Quốc không nghĩ tới đối phương vẫn chưa chịu bỏ cuộc, hơi buồn cười nói: “Cảm ơn anh Tôn, thật sự là không nghĩ tới.”
Ông chủ Tôn “hừ” một tiếng tỏ vẻ không hài lòng.
Điền Chính Quốc kiếm cớ lung tung, “Em là con một trong nhà, còn phải nối dõi tông đường, nên không thể ở rể được.”
Ông chủ Tôn nói: “Được rồi, quên chuyện này đi, bây giờ cậu đã tìm được việc làm chưa?”
“Còn chưa,” Điền Chính Quốc cầm đũa lên, trộn qua loa mì ở trong bát, “Anh có công việc gì giới thiệu cho em à?”
Ông chủ Tôn bật cười một tiếng, “Đúng là có thật, gần đây tôi mới mua một cửa hàng trong khu thương mại mới xây ở phía Bắc thành phố, muốn mở thêm một tiệm nữa, cậu có hứng thú qua quản lý cửa hàng cho tôi không?”
Vẻ mặt Điền Chính Quốc trở nên tập trung hơn, “Vẫn bán rượu với thuốc lá ạ?”
Ông chủ Tôn nói: “Vẫn giống như cửa hàng hiện tại của tôi, bán buôn rượu, thuốc lá và đồ uống, mỗi ngày cậu chỉ cần qua trông coi cửa hàng, rồi sắp xếp giao hàng cho khách, nếu nhân viên không đủ thì cậu tự tuyển thêm, sẽ khấu trừ chi phí và chia phần trăm cho cậu dựa trên doanh thu, thấy sao?”
Điền Chính Quốc đột nhiên hơi không biết phải nói gì, anh dừng một lúc rồi mới lên tiếng: “Anh Tôn, cảm ơn anh.”
Đầu phía bên kia của ông chủ Tôn có vẻ rất ầm ĩ, “Cảm ơn tôi là ý gì thế? Cậu có nhận lời hay không vậy?”
Điền Chính Quốc nói: “Em đương nhiên nhận lời, chính là cảm ơn anh đã nghĩ đến em.”
Ông chủ Tôn nói: “Này có gì mà cảm ơn, cậu vốn là một ông chủ nhỏ, bây giờ lại kêu cậu qua làm công cho tôi, tôi còn ngại không dám mở miệng đấy. Cậu biết chuyện làm ăn như thế này, sợ nhất là gặp phải người không thành thật, chúng ta quen biết lâu rồi, tôi tin tưởng cậu là người thành thật, nên lập tức nghĩ tới cậu ngay, cậu cũng không cần phải cảm ơn tôi làm gì, nếu chuyện làm ăn ở bên đó tốt, tôi còn phải cảm ơn cậu ấy chứ.”
Điền Chính Quốc nói: “Dù sao vẫn rất cảm ơn anh.”
Ông chủ Tôn bật cười một tiếng, “Trước không cần nói nhiều, khi nào thì cậu rảnh, tôi dẫn cậu qua xem cửa hàng, chúng ta lại từ từ nói chuyện tiếp.”
Điền Chính Quốc nói: “Lúc nào em cũng rảnh hết, cứ gọi cho em đi.”
Ông chủ Tôn nói được, sau đó thì cúp máy.
Điền Chính Quốc lại nhấc đũa lên, cố gắng làm rã những sợi mì đã vón cục, ăn từng miếng từng miếng một.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com