Chương 49
Ăn mì xong, Điền Chính Quốc không vội rời đi, anh vẫn còn hưng phấn vì công việc bất ngờ tìm được này, anh lấy điện thoại ra, có kích động muốn gọi điện cho Kim Thái Hanh, tìm thấy tên đối phương trong danh bạ, lúc đang định ấn số thì lại ngập ngừng, anh đang cân nhắc xem rốt cục có thích hợp hay không.
Mấy ngày nay anh bôn ba khắp nơi vì chuyện của Chu Ngạn, đã bị chiếm dụng rất nhiều tinh thần và thể lực, hoàn toàn không có thời gian để giải quyết vấn đề giữa mình và Kim Thái Hanh.
Bây giờ thái độ của Kim Thái Hanh đã quá rõ ràng rồi, Điền Chính Quốc nghĩ mình không thể dây dưa thêm được nữa, hoặc là chấp nhận, hoặc là lập tức từ chối.
Anh mở chai nước khoáng vẫn còn dư lại một nửa ra, từng ngụm từng ngụm uống hết, rồi để chai rỗng lại trên bàn, hơi đau khổ giơ tay lên bóp trán.
Anh không thể từ chối Kim Thái Hanh, trong lòng anh đã sớm hiểu, cho dù là những ôm ấp thân mật hay thậm chí là hôn môi, anh đều không cảm thấy bài xích, nhưng anh lại sợ việc chấp nhận Kim Thái Hanh, vì Kim Thái Hanh là người rất quan trọng trong cuộc đời anh, nếu như bọn họ ở bên nhau nhưng không thể đi đến cuối con đường, có lẽ anh sẽ mất luôn người bạn này.
Nguyên nhân mà Điền Chính Quốc không hạ nổi quyết tâm chấp nhận Kim Thái Hanh, chính là anh nghĩ rằng bọn họ không thể đi đến cuối cùng được.
Anh là một người xem trọng tình cảm, cho dù là kết bạn hay là yêu đương, một khi đã nhận định anh sẽ toàn tâm toàn ý mà hi sinh, cái cảm giác hi sinh quá nhiều nhưng cuối cùng lại chẳng nắm lấy được gì cả quá đau khổ, anh không nhịn được mà sợ hãi, cũng không nhịn được mà lùi bước.
Buổi tối, Điền Chính Quốc tắm rửa sạch sẽ, mặc đồ ngủ mỏng manh ở trong phòng thu dọn va li hành lí của mình, ngoài những đồ dùng sinh hoạt cần thiết, phần lớn đồ đạc anh đều để trong va li, giống như là chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.
Kim Thái Hanh nhẹ nhàng gõ cửa bước vào, hỏi anh: “Em đang làm gì thế?”
Điền Chính Quốc nói: “Tôi đang dọn lại đồ đạc.”
Kim Thái Hanh bước tới ngồi xổm bên cạnh anh, nhìn đồ đạc trong va li hành lí của anh. Điền Chính Quốc đang vội vã giấu hai cái quần lót cũ xuống dưới đáy va li, Kim Thái Hanh kéo tay anh lại cầm ra, nói: “Rách hết rồi.”
Điền Chính Quốc giành lại: “Trả lại cho tôi.”
Kim Thái Hanh hỏi: “Tôi mua cái mới cho em được không?”
Điền Chính Quốc nói: “Không cần.”
Kim Thái Hanh bèn thay đổi cách nói: “Tôi đi mua cái mới cùng em được không?”
Điền Chính Quốc nói: “Vẫn mặc được, không cần mua cái mới.” Anh đậy nắp va li vào, kéo phéc mơ tuya lại, hỏi Kim Thái Hanh: “Có chuyện gì à?”
Kim Thái Hanh hỏi anh: “Đêm nay không tới chỗ tôi ngủ à?”
Điền Chính Quốc mệt mỏi gục đầu xuống, nói: “Tối qua tôi uống say, xin lỗi.”
Kim Thái Hanh nhìn gò má anh, nhẹ giọng nói: “Thế nên tỉnh rượu rồi là không cần tôi nữa à?”
Giọng điệu của hắn rõ ràng chẳng có gì đặc biệt, nhưng Điền Chính Quốc lại nghe ra chút tủi thân, anh bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Đừng nói bậy nữa.”
Kim Thái Hanh chẳng nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn anh.
Điền Chính Quốc không biết phải nói gì, lúc đứng lên đồng thời đưa bàn tay tới trước mặt Kim Thái Hanh, kéo hắn đứng dậy.
Kim Thái Hanh đứng mặt đối mặt với anh, chợt tiến đến bên tai anh, nhẹ giọng nói: “Tôi mua một chai rượu ——”
“Tôi không uống!” Điền Chính Quốc lớn tiếng ngắt lời hắn.
Kim Thái Hanh lại rất bình tĩnh, hắn nói: “Không uống thì không uống, đừng kích động như vậy.”
Điền Chính Quốc đi tới bên giường, nằm ngửa mặt nhìn lên trần nhà, anh biết Kim Thái Hanh ngồi bên giường mình, nhưng lười ngồi dậy, hai tay đan vào nhau gối dưới đầu, nói: “Hôm nay có một người bạn liên hệ với tôi, bảo tôi giúp người đó trông coi cửa hàng.”
“Cửa hàng gì?” Kim Thái Hanh hỏi anh.
Điền Chính Quốc nói: “Anh ấy vốn bán buôn rượu, thuốc lá, thực phẩm phụ, giờ đang mở thêm một cửa hàng để mở rộng thị trường buôn bán ở phía bắc thành phố, muốn gọi tôi tới đó quản lý cửa hàng giúp anh ấy.”
Kim Thái Hanh hỏi: “Em nghĩ sao?”
Điền Chính Quốc nói: “Tôi cảm thấy rất tốt.”
Kim Thái Hanh nói: “Vậy thì đi đi.”
Điền Chính Quốc hơi do dự, thử thăm dò nói: “Bên đó hơi xa, tôi tiếp tục ở đây thì không tiện lắm…”
Kim Thái Hanh nghiêng đầu nhìn anh.
Đối diện với tầm mắt của hắn, Điền Chính Quốc chột dạ mấy giây, rồi vẫn nói tiếp: “Tôi muốn ra ngoài thuê phòng ở.”
Kim Thái Hanh vô tình nói: “Không được.”
Mặc dù đã sớm có ý nghĩ của mình, nhưng Điền Chính Quốc chợt muốn nói câu này ra khỏi miệng, anh cảm thấy khoảng cách giữa mình và Kim Thái Hanh quá gần, nên cảm xúc của mình lúc nào cũng bị Kim Thái Hanh dẫn dắt, nếu như hai người tách ra, có lẽ anh sẽ càng nhìn rõ ý nghĩ của mình hơn.
Điền Chính Quốc thở dài: “Tôi không phải là trẻ con, anh không thể làm vậy được.” Thật ra anh muốn nói Kim Thái Hanh không có tư cách ép buộc mình, nhưng từ đó đến giờ anh chẳng thể nặng lời với Kim Thái Hanh được.
Kim Thái Hanh giơ một tay ra, lòng bàn tay ấm áp thô ráp vuốt ve mặt Điền Chính Quốc, giọng nói của hắn hơi trầm thấp nhưng cũng lạnh lùng: “Tôi nói rồi, không được.”
Điền Chính Quốc không muốn đôi co với hắn, quay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn hắn nữa.
Ngón tay thon dài mạnh mẽ của Kim Thái Hanh bóp cằm Điền Chính Quốc, cương quyết quay mặt anh qua đối diện với mình: “Tôi nói rồi, tôi sẽ không để em đi đâu.”
Điền Chính Quốc hơi tức giận, dùng sức đẩy tay hắn ra: “Cho dù có yêu nhau, anh cũng không có quyền giam cầm sự tự do của tôi.”
Kim Thái Hanh nói: “Vậy thì chúng ta kết hôn.”
Điền Chính Quốc vừa bực mình vừa buồn cười: “Trước tiên không nói đến việc chúng ta có kết hôn được hay không, anh kết hôn đã được sự đồng ý của cha mẹ mình chưa?”
“Tại sao phải được bọn họ đồng ý?” Kim Thái Hanh lạnh lùng nói: “Bọn họ kết hôn đã được sự đồng ý của tôi chưa?”
Điền Chính Quốc lập tức nghẹn họng, bị mấy câu linh tinh của hắn làm cho chẳng nói nên lời, vì thế chỉ im lặng nhìn Kim Thái Hanh.
Mười mấy giây sau, Kim Thái Hanh buông lỏng bàn tay đang bóp cằm của anh ra.
Điền Chính Quốc chống tay định ngồi dậy.
Lúc này Kim Thái Hanh cúi xuống ôm lấy anh, toàn thân đều đặt trên người anh, môi dán vào bên tai anh nhẹ giọng nói: “Đừng đi mà.”
Điền Chính Quốc đẩy hắn ra: “Anh đứng dậy đi.”
Kim Thái Hanh ôm chặt lấy anh, nói: “Em mà đi thì tôi biết phải làm sao đây?”
Điền Chính Quốc không mạnh bằng hắn, bị hắn đè ở bên dưới chẳng thể nào ngồi dậy được, đành phải nói: “Nhiều năm nay không phải vẫn sống được đó sao? Hơn nữa chúng ta vẫn ở trong một thành phố, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nhau mà.”
Kim Thái Hanh hỏi: “Vậy vì sao em cứ muốn đi?”
Điền Chính Quốc nói: “Tôi nói rồi, ở đây cách chỗ làm việc của tôi quá xa.”
Kim Thái Hanh im lặng mấy giây rồi nói: “Vậy tôi chuyển tới ở với em nhé?”
Điền Chính Quốc hơi sụp đổ, anh giơ tay lên che mắt, nằm im lặng một lúc rồi quyết định ăn ngay nói thật: “Tôi cảm thấy giờ mình cần một ít không gian, để nhìn thật rõ quan hệ của chúng ta.”
Kim Thái Hanh hỏi anh: “Gian phòng này không đủ lớn à?”
Điền Chính Quốc không trả lời.
Kim Thái Hanh ngồi dậy khỏi người anh, chống tay từ trên cao nhìn xuống anh.
Điền Chính Quốc nhìn thẳng vào mắt hắn, có thể cảm nhận được cảm giác bị áp bức mãnh liệt trong ánh mắt hắn.
Một lát sau, Kim Thái Hanh đưa tay về phía Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc sợ hắn lại bóp cằm mình không chịu buông, nên giơ tay ngăn lại.
Nhưng lần này rõ ràng trên tay Kim Thái Hanh chẳng có chút sức mạnh nào, thế nên dễ dàng bị Điền Chính Quốc ngăn lại, lông mi của hắn cụp xuống, khẽ chớp một cái, rời khỏi trước mặt Điền Chính Quốc, sau đó đứng lên, nói: “Em ngủ đi.”
Điền Chính Quốc quay đầu qua, nhìn thấy Kim Thái Hanh rời khỏi phòng.
Cửa phòng đóng lại vang lên tiếng cạch thật nhỏ, Điền Chính Quốc vẫn giữ nguyên tư thế nằm trên giường, trong đầu cứ nghĩ tới vẻ mặt cuối cùng của Kim Thái Hanh.
Trong lòng anh rất phiền muộn, lăn qua lăn lại trên giường một lúc, hoàn toàn không ngủ được, bèn ngồi dậy xuống khỏi giường.
Điền Chính Quốc ra khỏi phòng mình, phát hiện phòng khách vẫn sáng đèn, anh chậm rãi bước tới, nhìn thấy Kim Thái Hanh ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất trong phòng khách, cầm một lon bia đang uống.
Anh đi tới trước mặt Kim Thái Hanh, ngồi xổm xuống, nhìn hắn hỏi: “Sao lại uống bia một mình?”
Kim Thái Hanh nhìn ngoài cửa sổ, nói: “Em không chịu uống cùng tôi.”
Trong lòng Điền Chính Quốc không dễ chịu gì, anh nói: “Đừng uống nữa, uống say rồi ngày mai sao đi làm được?”
Kim Thái Hanh quay đầu lại nhìn anh: “Ngày mai là chủ nhật, tôi không cần trực, hơn nữa tôi sẽ không say.”
Điền Chính Quốc nói: “Uống nhiều sẽ say.”
Bia trong tay Kim Thái Hanh là lấy ra từ trong tủ lạnh, trên vỏ lon còn phủ một lớp hơi nước lạnh lẽo, hắn giơ tay dán sát lon bia lên mặt Điền Chính Quốc, nói: “Trước khi say tôi sẽ dừng lại, tôi không muốn làm em tổn thương.”
Rõ ràng ban nãy Điền Chính Quốc còn lo Kim Thái Hanh sẽ ra tay với mình, nhưng giờ lại nói: “Anh sẽ không làm tôi tổn thương.”
Tay cầm lon bia của Kim Thái Hanh chậm rãi trượt xuống, dán sát lon bia lên cổ Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc run lên, anh cầm tay Kim Thái Hanh, rồi ngửa đầu né ra sau.
Kim Thái Hanh lắc lon bia trong tay: “Còn một chút, uống không?”
Điền Chính Quốc nghe thấy tiếng nước bên trong rất cạn, anh gật đầu, muốn cầm lấy lon bia, kết quả Kim Thái Hanh không buông tay, mà trực tiếp đưa đến bên miệng anh, nghiêng chút bia còn lại trong lon đút cho Điền Chính Quốc uống.
Bị ép uống hết toàn bộ bia còn dư lại, Điền Chính Quốc ho mấy tiếng, giơ tay định chùi bia tràn ra bên khóe miệng.
Kim Thái Hanh lại chợt rướn người qua, hôn lên môi anh, cũng tiện thể mút sạch giọt bia bên khóe miệng anh rồi mới lui khỏi trước mặt anh, lộ ra một nụ cười rất nhạt, nói với anh rằng: “Ngủ ngon.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com