Chương 56
Em họ của Kim Thái Hanh nhỏ hơn hắn 2 tuổi, năm nay vừa cùng vợ sinh một đứa con trai. Lúc ăn cơm, đứa bé được bế đến bên bàn, người một nhà hòa thuận vui vẻ, đều đang trêu đứa bé.
Thư Dung bế đứa bé trêu một lúc, rồi chợt đặt nó vào lòng Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh không kịp chuẩn bị, giơ tay nhận lấy đứa bé rồi ngẩng đầu lên nhìn Thư Dung.
Thư Dung đứng bên cạnh hắn, hỏi: “Đáng yêu không?”
Kim Thái Hanh cúi đầu nhìn đứa bé trong lồng ngực, hờ hững trả lời: “Đáng yêu.” Rồi đứng dậy trả đứa bé lại cho mẹ nó.
Lúc này, chú hai của Kim Thái Hanh nói: “Đáng yêu thì nhanh tự sinh một đứa đi.”
Nghe thấy vậy Kim Thái Hanh mỉm cười, không định tiếp tục đề tài đó nữa, nên hắn không nói gì cả.
Bữa cơm đoàn viên này ăn rất lâu, sau khi ăn no, đàn ông trong nhà ngồi quanh bàn hút thuốc nói chuyện.
Chỉ có một mình Kim Thái Hanh đứng lên, đi băng qua phòng khách, choàng áo khoác đi ra mảnh sân u ám ở bên ngoài.
Lúc hắn ra khỏi cửa, Thư Dung ở phía sau gọi hắn lại: “Con đi đâu đấy?”
Kim Thái Hanh nói: “Đi ra ngoài hóng gió.”
Một lát sau, Thư Dung cũng mặc áo khoác dày đi ra ngoài cùng anh.
Thư Dung năm nay đã hơn 50 tuổi, được chăm sóc rất tốt, nên làn da trắng ngần căng mịn, bà cũng cố giữ dáng, nên trông như mới ngoài bốn mươi.
Khoảng hơn 10 năm trước, bà hùn vốn với bạn mở một bệnh viện thẩm mỹ, bà nhậm chức viện trưởng, giờ đã mười mấy năm trôi qua, chuyện kinh doanh của bệnh viện ngày càng phát đạt, bà cũng ngày càng xinh đẹp, giống như một tấm biển quảng cáo sống của bệnh viện vậy.
Kim Chương Hồng – cha của Kim Thái Hanh thì giữ chức phó viện trưởng của một trong ba bệnh viện công lập khác nằm trong top 3 của thành phố, nếu như tính cách của Thư Dung là một doanh nhân điển hình, thì Kim Chương Hồng là một học giả khiêm tốn. Tính cách của Kim Thái Hanh có một phần được di truyền từ cha, trầm lặng lạnh nhạt, không nói nhiều, một phần khác có lẽ được di truyền từ mẹ, mạnh mẽ, khó kiểm soát.
Hắn không gần gũi với cha mẹ, cho dù không có chuyện bị bọn buôn người bắt cóc từ hai mươi năm trước, thì hắn cũng không thân với bọn họ.
Đèn ở cửa phòng khách chỉ có thể chiếu sáng một khoảng nhỏ trong sân, còn lại hoa cỏ và cây cối đều thấp thoáng trong bóng tối.
Thư Dung che kín cái áo khoác dài của mình lại, hỏi Kim Thái Hanh: “Tết có trực ban không?”
Kim Thái Hanh nói: “Trực.”
“Trực những ngày nào?”
Kim Thái Hanh trả lời bà: “Mùng 2, mùng 6.”
Thư Dung gật đầu, nói: “Vậy đêm 30 con về nhà đón tết với cha mẹ, mùng 3 cũng về một chuyến, ngày đó nhà có khách.”
“Không đâu,” Kim Thái Hanh nói: “Con có kế hoạch rồi.”
Thư Dung nhíu mày: “Con ăn tết một mình thì có kế hoạch gì? Còn chuyện gì quan trọng hơn về nhà ăn tết với cha mẹ hả?”
Kim Thái Hanh bình tĩnh nói: “Nhiều lắm, mấy việc như học hành, kiếm tiền không phải quan trọng hơn việc sum họp với người nhà à?” Nói xong, hắn nghe thấy trong phòng khách có tiếng động, quay người lại thì thấy là ông nội ra khỏi phòng ăn, bèn đi vào bên trong.
Hắn đi đến bên cạnh ông nội, cúi người xuống nói mấy câu chúc năm mới với ông cụ, tiếp đó nói: “Trong nhà con có chút việc, con về trước đây ạ.”
Ông nội khác với cha hắn, tính cách rất dễ gần, ông cụ nắm tay Kim Thái Hanh hỏi: “Trong nhà có chuyện gì vậy?”
Kim Thái Hanh nhẹ giọng nói: “Con cất giấu một người, người đó ở nhà chờ con.”
Ông nội nghe thấy thế thì cười đến mức cả mặt toàn là nếp nhăn, vỗ tay anh nói: “Vậy nhanh về đi.”
Kim Thái Hanh lại nói: “Người đừng nói cho người khác biết đó.”
Ông nội nói: “Đảm bảo không nói.”
Kim Thái Hanh quay lại phòng ăn tạm biệt những người khác, Kim Chương Hồng nghe nói hắn về nhanh như vậy, chỉ hơi nhíu mày lại, nhưng lại chẳng hỏi gì mà gật gật đầu.
Chỉ có Thư Dung là không vừa lòng, bà đi theo hắn đến chỗ hắn đỗ xe: “30 không về thì thôi, nhưng mùng 3 con phải bớt thời gian về nhà một chuyến.”
Kim Thái Hanh hỏi: “Có việc gì à?”
Thư Dung nói: “Mẹ nói với con rồi, ngày đó nhà có khách.”
Kim Thái Hanh mở cửa ra định lên xe, hắn thấy vẻ mặt của Thư Dung không vui lắm, có lẽ là sắp nổi cáu, nên nói: “Được, con sẽ cố gắng về.”
Lúc này Thư Dung mới lùi ra xa xe, đứng ven đường nhìn Kim Thái Hanh lái xe rời đi.
Trước khi xe chạy qua ngã tư của khu biệt thự, Kim Thái Hanh ngước lên nhìn kính chiếu hậu, thấy Thư Dung vẫn đứng ở ven đường, ngay sau đó hình ảnh trong gương chiếu hậu thay đổi theo khi đầu xe chuyển hướng, bóng dáng Thư Dung dần biến mất ở trong gương.
Lúc Kim Thái Hanh về đến nhà, Điền Chính Quốc đang dựng thang trong phòng khách treo rèm cửa sổ, hôm nay anh không ra ngoài, mà lấy hết rèm cửa sổ trong nhà xuống giặt sạch, sau khi hong khô thì treo lại lên cửa sổ.
“Không phải có dì dọn dẹp rồi à?” Kim Thái Hanh đi đến bên cạnh thang, giơ tay lên đỡ chân Điền Chính Quốc.
Nhà hắn có một dì định kỳ sẽ tới dọn dẹp, trước tết chắc sẽ tổng vệ sinh toàn diện một lần.
Điền Chính Quốc treo xong rèm cửa sổ, vịn thang định trèo xuống: “Dì làm một ngày không xong đâu, dù sao hôm nay em cũng rảnh, nên lấy rèm cửa sổ xuống giặt.”
Anh vừa mới xuống được hai nấc thang, Kim Thái Hanh bèn giơ tay bế cả người anh xuống, trán dán tới, lưu luyến cọ cọ lên mặt anh.
Điền Chính Quốc giật mình, giơ tay ôm bả vai hắn, hỏi: “Sao anh về sớm thế?”
Kim Thái Hanh nói: “Ăn xong là tôi về ngay, tối em ăn gì, sao không trả lời tin nhắn của tôi?”
Điền Chính Quốc vô thức sờ sờ túi quần dài, mới phát hiện ra mình vứt điện thoại ở trong phòng, cả buổi tối anh chẳng xem điện thoại, nên chỉ có thể nói: “Em không thấy, tối em ăn mì.”
Kim Thái Hanh nói: “Không được ăn mì.”
Điền Chính Quốc giơ tay lên nắm tai hắn, mỉm cười nói: “Anh quản rộng thật đấy.”
Kim Thái Hanh nói với giọng điệu rất nghiêm túc: “Không được ăn mì.”
Điền Chính Quốc mỉm cười đồng ý với hắn: “Được, lần sau em sẽ gọi thức ăn ngoài, không ăn mì nữa.”
Kim Thái Hanh đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó kéo Điền Chính Quốc đã quay về phòng tới phòng mình, nằm trên giường ôm chặt Điền Chính Quốc vào lòng.
Điền Chính Quốc duỗi một tay sờ sờ trên đỉnh đầu hắn.
Kim Thái Hanh hỏi: “Em sờ gì vậy?”
Điền Chính Quốc nói: “Em sờ xem vết thương trên đầu anh đã khỏi chưa.” Khoảng thời gian bọn họ gặp lại nhau sau khi trưởng thành, Điền Chính Quốc cảm thấy Kim Thái Hanh đã hoàn toàn thay đổi, nhưng thời gian trôi qua lâu rồi, anh lại cảm thấy Kim Thái Hanh chẳng thay đổi chút nào.
Kim Thái Hanh nói với anh: “Vẫn chưa khỏi, bị thương ở bên trong, em sờ như vậy không thấy được đâu.”
Điền Chính Quốc mỉm cười, anh niết mũi Kim Thái Hanh, rồi lại niết tai hắn, khi còn bé anh cũng thường làm vậy, Kim Thái Hanh chỉ ngốc nghếch nhìn lại anh, chưa tức giận bao giờ, giờ Kim Thái Hanh cũng không giận, nhưng sẽ dùng sức mà hôn anh.
Mãi đến tận khi thở hổn hển, Điền Chính Quốc mới đẩy Kim Thái Hanh ra, hỏi: “Bữa cơm đêm nay trong nhà có những ai?” Từ trước tới giờ anh chưa nghe Kim Thái Hanh nhắc đến người nhà hắn.
Kim Thái Hanh trả lời câu hỏi của anh rất nghiêm túc: “Ông nội tôi, cả nhà chú hai, nhà cô, với cha mẹ tôi nữa.”
Điền Chính Quốc nhớ lại cha mẹ của Kim Thái Hanh mà anh đã gặp 16 năm trước, anh không còn nhớ rõ mặt mũi của bọn họ nữa, nhưng trong ấn tượng là một người đàn ông trung niên cao to anh tuấn và một người phụ nữ xinh đẹp: “Tình cảm của anh và bọn họ không tốt à?” Anh hơi khó hiểu, anh còn nhớ lúc cha mẹ Kim Thái Hanh tới tìm hắn, cảm xúc rất kích động, mẹ hắn còn ôm hắn khóc nức nở một lúc.
Kim Thái Hanh nói: “Không thể nói là tốt hay không tốt, có lẽ tôi vẫn chưa đạt đến kỳ vọng của bọn họ.”
“Anh ưu tú như vậy mà vẫn chưa đạt đến kỳ vọng của bọn họ?” Điền Chính Quốc thực sự không tưởng tượng nổi, anh dùng tay chống người định ngồi dậy.
Nhưng Kim Thái Hanh không cho anh nhúc nhích, ôm chặt cả người anh vào trong lồng ngực, hung dữ nói: “Không được nhúc nhích.”
Điền Chính Quốc bèn nằm im.
Lúc này Kim Thái Hanh mới hài lòng, hắn dùng tay xoa tóc anh, nói: “Chuyện khi còn bé tôi không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ năm 14 tuổi, sau khi bọn họ đưa tôi về nhà, mẹ tôi giống như phát điên dẫn tôi đi học bù khắp nơi, khăng khăng không cho tôi ở lại lớp, muốn tôi tham gia thi cấp ba như những học sinh 15 tuổi khác.”
Khi đó hắn gần như bỏ dở việc học 4 năm, chênh lệch một khoảng rất lớn với những bạn cùng lứa khác.
Thư Dung là người có kế hoạch với cuộc sống của mình, Kim Thái Hanh là con trai duy nhất của bà, bà cũng rất thương Kim Thái Hanh, vì thương, nên càng kỳ vọng cao hơn. Sau khi trải qua nỗi buồn và niềm vui sau khi mất đi và tìm lại được con trai, bà bình tĩnh lại bắt đầu đặt ra áp lực cho mình và con trai, bà tin con trai mình ưu tú nhất, nên giống như phát điên mà dẫn Kim Thái Hanh đi khắp nơi để bù đắp lại thiếu hụt của bốn năm trong vòng một năm.
Có lẽ Kim Chương Hồng không đồng ý với suy nghĩ của bà, nhưng không lên tiếng can thiệp, phần lớn thời gian ông đều tự giam mình trong phòng xem tài liệu lịch sử, hoặc là vùi đầu ở bệnh viện và phòng thí nghiệm. Thỉnh thoảng nhìn thấy Kim Thái Hanh thức đêm học bài ở nhà, cũng chỉ nhạt nhẽo nói một câu: “Cố lên, đừng để mẹ con thất vọng.”
Đối với Kim Thái Hanh mà nói, học hành không phải là chuyện quá đau khổ, nên phần lớn thời gian hắn đều bình tĩnh thờ ơ với cha mẹ mình, chịu đựng sự cuồng loạn của Thư Dung trong khoảng thời gian rất dài.
Mãi cho đến một buổi tối, hắn không biết mình đang nghĩ gì, chợt vứt sách và bài tập trước mặt qua một bên, một mình mở cửa phòng rời đi.
Hắn đi chưa được bao xa đã bị cha mẹ dẫn về.
Thư Dung hoảng sợ hỏi hắn muốn đi đâu.
Kim Thái Hanh lạnh lùng nói với mẹ mình rằng: “Con muốn đi tìm Điền Chính Quốc.”
Kim Chương Hồng nghe thấy vậy nhíu mày, Thư Dung thì nắm lấy bả vai hắn, sốt sắng hỏi: “Con tìm nó làm gì?” Bọn họ đều biết Điền Chính Quốc là đứa bé sống chung với Kim Thái Hanh trong nhà bọn buôn người.
Kim Thái Hanh nói: “Con nhớ cậu ấy.”
Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, Thư Dung nắm tay Kim Thái Hanh, nói với hắn rằng: “Con nhớ nó làm gì? Nó đã về với cha mẹ nó rồi, con không tìm được nó đâu.”
Kim Thái Hanh nói: “Cậu ấy không có cha mẹ.”
Thư Dung nói: “Vậy nó sẽ có những người thân khác, hơn nữa nó cũng không nhớ con đâu, hai đứa đều có cuộc sống của riêng mình, sau này cũng sẽ có bạn mới, thời gian dài trôi qua, nó sẽ quên con, con cũng sẽ quên nó thôi.”
Kim Thái Hanh lắc đầu: “Con sẽ không quên Điền Chính Quốc.”
Thư Dung lạnh mặt: “Con còn nói vậy nữa là mẹ sẽ giận đó, ngoan, quay về với cha mẹ, đừng nhớ nó nữa.”
Bắt đầu từ ngày đó, ngoài dẫn Kim Thái Hanh đi học bù, trong cuộc sống của Thư Dung còn có thêm một việc, đó là dẫn Kim Thái Hanh tới gặp bác sĩ tâm lý.
Bà không mong Kim Thái Hanh nhớ tới đoạn quá khứ đó, càng không mong Kim Thái Hanh sẽ nhắc tới đoạn quá khứ đó, bà cảm thấy đó là vết thương lòng của Kim Thái Hanh, cũng là vết thương lòng của mình. Chỉ cần Kim Thái Hanh nhắc tới tên Điền Chính Quốc, bà sẽ lặp đi lặp lại với Kim Thái Hanh rằng, Điền Chính Quốc đã quên hắn rồi, bọn họ đều là sự tồn tại không quan trọng của nhau, sau này sẽ gặp được người quan trọng hơn.
Kim Thái Hanh không thích dáng vẻ lảm nhảm như thần kinh của Thư Dung, nên về sau cũng không nhắc đến ba chữ Điền Chính Quốc nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com