Chương 69
Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh cùng đi lên nhà hàng ở trên lầu. Địa điểm ăn cơm là một nhà hàng Quảng Đông có không gian đẹp và yên tĩnh, sở dĩ Điền Chính Quốc đặt chỗ ở đây, là vì thấy trên mạng đánh giá rất tốt mà giá cả cũng không quá đắt.
Bọn họ ngồi đối diện nhau, lúc gọi món Điền Chính Quốc cứ nhìn đi nhìn lại thực đơn, anh hỏi Kim Thái Hanh: “Anh muốn ăn gì?”
Kim Thái Hanh thư giãn ngồi dựa lưng vào ghế, ánh mắt vẫn đặt trên người anh, hắn nói: “Ăn gì cũng được.”
Điền Chính Quốc bèn gọi đại mấy món ăn.
Lúc đợi món ăn lên, hai người ngồi đối mặt nhau, Kim Thái Hanh chỉ nhìn Điền Chính Quốc, dường như không có ý định nói chuyện. Điền Chính Quốc không chịu được bầu không khí lúng túng này, bèn hỏi hắn: “Ngày mai không trực à?”
Kim Thái Hanh lắc đầu.
Điền Chính Quốc nghĩ thầm, ra ngoài ăn một bữa cơm mang danh nghĩa hẹn hò, ngược lại trở nên quá trịnh trọng làm mọi người đều mất tự nhiên, anh bèn nói: “Anh không có gì muốn nói với em à?”
Kim Thái Hanh nói: “Nếu như em không biết nói gì, thì có thể thử quyến rũ tôi ở dưới gầm bàn xem.”
Điền Chính Quốc đầu tiên là sửng sốt, sau đó không nhịn được mà bật cười, anh bưng ly nước lên chậm rãi nhấp một ngụm, rồi nói: “Đừng quậy nữa.”
Hai tay Kim Thái Hanh nắm lấy nhau đặt ở trên bàn: “Vốn ăn cơm xem phim cũng chẳng quan trọng.”
Điền Chính Quốc nhìn hắn, hỏi: “Chỉ có thuê phòng mới quan trọng à?”
Kim Thái Hanh nói: “Em nhìn tôi như vậy làm gì?” Hắn hơi cụp lông mi xuống, sau đó lại ngước lên nhìn Điền Chính Quốc: “Tôi chỉ muốn ở bên em thôi.”
Trong lòng Điền Chính Quốc bỗng nhiên nhảy dựng, anh theo bản năng tránh né tầm mắt của hắn, bưng ly nước uống thêm mấy ngụm, mãi cho đến khi uống hết sạch nước chanh trong ly, anh mới nói: “Được rồi.”
Ăn cơm xong đi xem phim, Điền Chính Quốc chọn một bộ phim chiến tranh của Hollywood, anh chưa đọc bất cứ bài nhận xét nào về phim ở trên mạng, mà chỉ thấy đề tài này khá là hay, đợi sau khi chính thức công chiếu, lại cảm thấy nội dung hơi trầm lặng.
Lâu lắm rồi anh không đi xem phim ở rạp, hệ thống sưởi trong rạp phim được bật rất ấm, ngồi một lát đã đổ mồ hôi, anh bèn cởi áo khoác ra.
Vì là thứ sáu, nên trong rạp phim chật ních người, lúc Điền Chính Quốc mua vé, ngoài mấy ghế ở phía trước thì chỉ còn lại chỗ ở trong góc của hàng sau cùng, giờ anh và Kim Thái Hanh đang ngồi ở trong góc, góc độ không tốt lắm, nhưng ít nhất xem vẫn thoải mái hơn mấy chỗ quá gần ở phía trước, hơn nữa anh cũng hơi yên tâm, không cần phải lo có người cảm thấy kỳ lạ vì hai người đàn ông ngồi xem phim cùng nhau.
Lúc bộ phim được tường thuật qua những cảnh quay dài dòng, Điền Chính Quốc bắt đầu mất tập trung, anh quay đầu qua nhìn Kim Thái Hanh, ánh sáng trên màn ảnh chiếu vào mặt Kim Thái Hanh, làm sống mũi hắn trông rất cao và thẳng, đôi mắt cũng giống như đang bừng sáng lấp lánh mê người.
Chú ý tới ánh mắt của anh, Kim Thái Hanh nghiêng người qua hôn lên môi anh, rồi không nói gì mà quay đầu lại xem phim tiếp.
Nhịp tim của Điền Chính Quốc tăng thêm mấy nhịp, anh không nhịn được mà nhìn người xung quanh, thấy không có ai nhìn bọn họ, mới hơi yên tâm. Có một khoảnh khắc, anh cảm thấy mình giống như một cậu thiếu niên mới biết yêu, ngồi trong góc của rạp phim với người yêu, cứ không kiềm chế được mà nhìn đối phương, nghĩ về đối phương.
Nghĩ tới đây, Điền Chính Quốc cảm thấy hơi buồn cười, mối tình này dường như đến quá muộn, nhưng dường như lại vừa vặn, nếu như không phải là Kim Thái Hanh, có lẽ cả đời này anh cũng sẽ chẳng có những cảm xúc này.
Giữa lúc phim đang chiếu, Kim Thái Hanh quay đầu lại, hôn lên tóc anh, sau đó dán vào tóc mai của anh, nói: “Nếu như em còn nhìn tôi nữa, thì chúng ta về thôi.”
Điền Chính Quốc không hứng thú mấy với bộ phim này, nhưng anh cảm thấy Kim Thái Hanh rất thích, nên nói: “Không về, xem hết đã.”
Kim Thái Hanh nắm chặt tay anh, rồi tiếp tục xem phim.
Bộ phim kết thúc, Kim Thái Hanh tới bãi đậu xe lấy xe.
Điền Chính Quốc đặt một khách sạn cấp tốc và chọn một phòng hơi đắt, lúc giao chứng minh thư để thuê phòng anh cảm thấy rất ngại, nhưng nhìn Kim Thái Hanh bên cạnh thì lại cực kỳ bình tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc giống như là đến khách sạn để tham gia hội nghị học thuật vậy.
Điều kiện của gian phòng rất bình thường, chỉ có thể coi là sạch sẽ và gọn gàng.
Điền Chính Quốc không biết Kim Thái Hanh có chê hay không, anh đoán là không chê, bởi vì từ sau khi bước vào cửa, Kim Thái Hanh hoàn toàn không nhìn căn phòng, mà chỉ giơ tay khóa cửa phòng lại, cầm tay Điền Chính Quốc khóa ở phía sau, rồi đè anh lên tường mà hôn.
Áo khoác bị cởi ra rất dễ dàng, rơi xuống đất bị Điền Chính Quốc không cẩn thận giẫm một chân lên, anh theo bản năng muốn khom lưng xuống nhặt lên, kết quả Kim Thái Hanh thuận lợi ôm eo anh khiêng cả người anh lên vai mình, hắn đi vào bên trong mấy bước rồi ném anh lên giường.
Điền Chính Quốc không kịp phản ứng, lúc ngã xuống giường anh cảm nhận được đệm giường bỗng nhiên lún xuống, cả người anh nảy lên, tiếp đó nhìn thấy Kim Thái Hanh đứng bên giường, hắn đã cởi áo khoác ra, ngón tay thon dài đặt trên cổ áo, vừa kiên nhẫn vừa lưu loát cởi từng nút áo sơ mi.
“Em tắm trước đã!” Điền Chính Quốc không nhịn được nói.
Kim Thái Hanh dừng động tác của mình lại, mất hứng nói: “Làm xong rồi tắm.”
Ban nãy ở rạp phim Điền Chính Quốc đã đổ mồ hôi, anh hơi cự nự, chống người ngồi dậy nhìn Kim Thái Hanh nói: “Không được, tắm trước đã.”
Kim Thái Hanh dừng lại, nhìn anh lạnh giọng nói: “Đi tắm đi.”
Điền Chính Quốc đứng dậy khỏi giường, còn không quên nhặt áo khoác của mình từ dưới sàn nhà lên, rồi đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Anh khóa cửa lại, không lập tức xả nước tắm, mà lấy thuốc bôi trơn và bao cao su mình tự mua ở trong túi áo khoác ra, đứng trước gương lớn của phòng vệ sinh, xấu hổ giơ tay lên che mặt lại.
Một lát sau, Điền Chính Quốc tắm xong đi ra, anh nói với Kim Thái Hanh: “Anh đi tắm đi.”
Kim Thái Hanh vẫn đang mặc áo sơ mi, hắn ngẩng đầu lên nhìn anh, rồi đi tới phòng vệ sinh.
Điền Chính Quốc ngồi trên giường lớn, ban nãy ra khỏi phòng vệ sinh anh vẫn mặc quần áo tử tế, giờ đã cởi quần dài ra, do dự một lát anh vẫn không cởi quần lót, cũng không cởi cả áo sơ mi dài ở trên người, mà ngồi kéo chăn che chân lại.
Trong phòng bật điều hòa, nhiệt độ thích hợp, không quá lạnh mà cũng không quá nóng.
Tiếng nước vang lên trong phòng vệ sinh, một lát sau thì ngừng lại.
Điền Chính Quốc ngồi trên giường mà thấp thỏm bất an, thật ra anh có thể tỏ ra tự nhiên một chút, anh cũng có thể cầm điện thoại lên giả vờ đánh mấy ván game, nhưng anh không làm vậy, mà đang chăm chú đợi Kim Thái Hanh ra.
Cửa phòng vệ sinh mở ra, Kim Thái Hanh từ trong đó bước ra.
Lúc Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên nhìn hắn, hô hấp hơi ngưng lại, vì trên người Kim Thái Hanh ngoài một cái áo sơ mi trắng đang rộng mở, thì chẳng mặc gì cả. Hắn cứ như vậy để lộ cơ thể nam tính đẹp đẽ của mình, rồi đi thẳng đến bên giường, cong một chân quỳ trên giường.
Kim Thái Hanh cúi đầu hôn lên môi Điền Chính Quốc.
Để phối hợp với hắn, Điền Chính Quốc cố gắng ngẩng đầu lên, cổ kéo căng làm hầu kết nhô ra.
Kim Thái Hanh nắm chặt hai tay Điền Chính Quốc, muốn đè anh xuống giường.
Lúc này Điền Chính Quốc nhét thứ gì đó vào tay hắn, Kim Thái Hanh cúi đầu nhìn, thì thấy là thuốc bôi trơn và bao cao su.
Mặc dù tai đã ửng đỏ, nhưng Điền Chính Quốc vẫn mặt dày nói: “Em rửa sạch rồi.”
Kim Thái Hanh dùng trán của mình cọ cọ trán của Điền Chính Quốc, hơi thở nặng nề, hắn hỏi: “Em muốn tôi tiến vào à?”
Điền Chính Quốc giơ tay lên ôm cổ hắn: “Không phải anh vẫn luôn muốn sao?”
Kim Thái Hanh tựa lên trán anh, mở to mắt nhìn anh: “Muốn là được ư?”
Trong đôi mắt của Điền Chính Quốc lộ ra ý cười: “Được.”
Kim Thái Hanh im lặng một lúc, rồi nói: “Tôi muốn đeo vòng cổ lên cho em, ép em quỳ trên giường, rồi tôi sẽ kéo vòng cổ tiến vào bên trong em từ phía sau.”
Điền Chính Quốc nghẹn họng: “Cái này thì không được.”
Kim Thái Hanh nói: “Ừm.”
Đến lúc này, Kim Thái Hanh không hung hăng như lúc vừa tiến vào gian phòng này nữa, hắn ôm Điền Chính Quốc nằm trên giường, vừa chậm rãi vừa dịu dàng hôn Điền Chính Quốc, rồi nói: “Chúng ta có thể kết hôn không?”
Điền Chính Quốc cũng ôm lại hắn, anh hơi ngẩng đầu lên, vẻ mặt mê man: “Lần đầu tiên hẹn hò là phải chuẩn bị kết hôn rồi ư?”
“Em sợ gì?” Bàn tay Kim Thái Hanh dán sát vào eo anh chậm rãi trượt xuống, đồng thời hỏi anh rằng: “Rốt cục là em sợ một ngày nào đó tôi sẽ rời xa em, hay là em vẫn luôn chuẩn bị để rời xa tôi?”
Điền Chính Quốc đắm chìm vào động tác dịu dàng của Kim Thái Hanh, nhưng cũng không nhịn được mà muốn thảo luận với hắn về vấn đề này: “Vậy anh lo chuyện gì? Cho dù không vội vã kết hôn và sống chung, thì chúng ta vẫn đang hẹn hò, hơn nữa rồi sẽ có một ngày mọi người đều cảm thấy thích hợp.” Anh nhìn vào mắt Kim Thái Hanh: “Hôm nay em ở đây, chính là muốn nói cho anh biết, em yêu anh.”
Kim Thái Hanh chợt hung dữ cắn lên xương quai xanh của anh, lạnh giọng nói: “Thế à? Tôi không tin.”
Trận Chính Quốc thấy đau, nên giơ tay đẩy hắn ra: “Đừng cắn đừng cắn.”
Kim Thái Hanh nói: “Trừ khi em mở rộng chân ra, nhanh lên.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com