Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển 1_Chương 19: Tiểu thụ là thần thánh không thể xâm phạm

Lăng Hạo ngồi trên giường từ từ đứng dậy, từng bước tiêu sái đi đến trước mặt nam nhân, giống như một con báo với ánh mắt sắc bén: "Bằng anh cũng muốn đè lão tử, nằm mơ!"

Nam nhân che bụng cơ hồ đau đến chết lặng, ngồi dưới đất xanh cả mặt, giận dữ cười gằn: "Nhìn không ra em còn có chút bản lĩnh a, biết hậu quả chọc giận tôi sao?"

Lăng Hạo cúi đầu, khuôn mặt tinh xảo không chút biểu tình, lạnh như băng nhìn hắn: "Vậy anh biết chọc giận tôi sẽ có hậu quả gì sao? Từ trước đến nay tôi không phải kẻ yếu mặc người khi dễ, nếu anh muốn tìm một món đồ chơi yếu đuối ngoan ngoãn nghe lời, tốt nhất không cần tìm tôi, nếu không, tôi sẽ cho anh chết rất khó coi."

Nam nhân nhìn gương mặt tinh xảo kia của cậu, đột nhiên nở nụ cười.

"Quả nhiên là con báo nhỏ mạnh mẽ a, không hổ là người tôi để ý." Nam nhân tao nhã đứng lên, dáng người hoàn mỹ hiện ra trước mắt Lăng Hạo, chắn tầm mắt của cậu.

Người trước mặt so với mình cao hơn rất nhiều khiến Lăng Hạo cảm thấy một cỗ áp lực vô hình, không khỏi từng bước lui về sau, toàn thân nhất thời căng cứng.

Nhìn thấy biểu tình như gặp đại địch của cậu, nam nhân nở nụ cười: "Đừng sợ, tôi sẽ không cường bạo em, hơn nữa em đá tôi một cước kia bây giờ vẫn còn đau a, tôi cũng không nghĩ bị em đá nữa đâu."

Lăng Hạo vẻ mặt hoài nghi nhìn hắn.

"Tôi thay đổi chủ ý, về sau tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy nữa, tôi phải theo đuổi em." Khóe miệng nam nhân mang theo một tia cười thản nhiên, quảng mang trong ánh mắt thoáng như ẩn như hiện.

"Theo đuổi? Theo đuổi tôi?" Khóe miệng Lăng Hạo có chút run rẩy.

"Đúng. Tôi quyết định dùng sự nhiệt tình của tôi khiến em tan chảy để một ngày nào đó, em sẽ yêu tôi."

"Ngượng ngùng, tôi nghĩ vĩnh viễn cũng không có ngày đó đâu."

"Ha hả, tất cả đều có thể a." Bộ dạng nam nhân tràn đầy tự tin, trong ánh mắt Lăng Hạo bắt đầu xuất hiện tơ máu.

Không nghĩ cùng tên biến thái này đứng chung, Lăng Hạo nói rõ ràng: "Thật xin lỗi, tôi đối với anh không có hứng thú, còn có, quá trễ rồi, tôi phải về nhà, đem quần áo trả lại cho tôi."

"Về nhà??? Em là vội trở về gặp tên Quan Thế Kiệt kia??? Em sợ hắn như vậy sao?" Nam nhân chặn đường cậu hoàn toàn không có ý dời đi, ánh mắt nghiền ngẫm.

"Tôi trở về, liên quan gì đến hắn a!" Tâm tư Lăng Hạo bị vạch trần, có chút thẹn quá hóa giận.

Cậu vội trở về thật sự là vì Quan Thế Kiệt, nghĩ tới việc làm thế nào giải thích với hắn về dấu vết trên người, Lăng Hạo một trận đau đầu.

"Em cùng hắn không phải người yêu sao? Em không phải đồng tính luyến ái?"

Ánh mắt Lăng Hạo đỏ ngầu: "Anh mới là đồng tính luyến ái! Cả nhà anh đều là đồng tính luyến ái! Ngay cả hàng xóm anh đều là đồng tính luyến ái!" (hàng xóm đáng thương ~~~~)

Đối với từ ngữ mạo phạm của cậu, nam nhân ngoài ý muốn không có tức giận mà lại đối với phản ứng giấu đầu lòi đuôi của cậu cảm thấy thập phần hứng thú: "Em và hắn không phải người yêu? Thế vì sao hắn luôn vừa kéo vừa ôm với em a?"

"Anh điều tra tôi?" Ánh mắt Lăng Hạo nheo lại, sắc bén nhìn hắn.

"Đúng!" Nam nhân không chút do dự thừa nhận : "Đối với con mồi nhất định phải bắt được, tôi từ trước đến nay luôn vô cùng cẩn thận, tuyệt đối không để có sai sót gì."

"? ? ? ? ?"

"Tôi phải về nhà , đưa quần áo cho tôi."

"? ? ? ? ?"

~~~~~~

Lăng Hạo đi tới cửa, nam nhân đột nhiên gọi cậu: "Vật nhỏ! Nhớ kỹ tên của tôi, tôi gọi là Tần Phong."

Lăng Hạo quay đầu lại, khóe mắt đột nhiên xuất hiện một tia gân xanh: "Anh tên gì không liên quan đến tôi! Còn có, đừng gọi tôi là vật nhỏ, đại thúc ~~~" cố ý đem cách xưng hô cuối cùng kia kéo thật dài, Lăng Hạo đùa dai đối hắn cười giảo hoạt, hung hăng đạp lên cửa.

"Đại thúc?" Đối với cánh cửa đóng chặt, Tần Phong bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Vật nhỏ này, có chút phiền toái a!" Gương mặt thanh tú phiêu dật cứ quanh quẩn trong đầu hắn. Lần đó ở ngỏ nhỏ thoáng nhìn, làm cho hắn vẫn đối với cậu bé có gương mặt xinh đẹp không giống người thường này nhớ mãi không quên, thật vất vả mới có thể tiếp cận cậu, lại phát hiện dường như hắn đã quá coi thường cậu rồi.

Vì thế, chỉ mới hai mươi lăm tuổi, đại ca hắc đạo Tần Phong lại bị Lăng Hạo gọi là đại thúc, mang theo tâm tình vô cùng buồn bực, một mình trải qua buổi tối vô vùng thê thảm ~~~~

~~~~~~~~~

Lăng Hạo một mình đi trên đường cái lạnh lẽo, tâm tình có chút buồn bực, vừa rồi những người đi qua đều không hiểu vì sao lại nhìn chằm chằm cậu, có nam có nữ, thậm chí một vài tiểu nữ sinh còn đỏ mặt chụm đầu ghé tai, nói cái gì mà đáng yêu, tiểu thụ, nữ vương,...."Chẳng lẽ nhìn mình ẻo lả như vậy sao?" Lăng Hạo nhìn đèn đường bên cạnh, mười chín năm qua lần đầu tiên cậu cảm thấy có phải nên thay đổi bản thân một chút hay không ."Có lẽ ta nên nam tính hơn một chút." Trong lòng Lăng Hạo nghĩ nghĩ. (tiểu Hạo à, cậu có nam tính thì cũng chỉ có thể là tiểu thụ thôi a =)))))))~~~)

Sau khi một cước đá bay tên nam nhân đáng khinh quấn quít lấy cậu nói cái gì mà "Một ngàn một đêm", Lăng Hạo vô cùng buồn bực trở về nhà.

"Ân, thật may bọn họ đều ngủ rồi a." Thắt lưng như con mèo nhỏ, rón rén trong bóng đêm cẩn thận sờ soạng. Cậu không dám mở đèn, thầm nghĩ phải lén lút ở trên sô pha ngủ một đêm. Hôm sau dậy thật sớm đi đến trường. Hiện tại cậu thật sự không nghĩ gặp Quan Thế Kiệt, mình trở về trễ như vậy, nhất định sẽ bị hắn quấn quít hỏi đông hỏi tây, nếu để hắn biết xảy ra chuyện xảy ra tối hôm nay thì cái mạng nhỏ này sẽ khó giữ a. (T_T)

"Bật đèn." Trong bóng đêm đột nhiên vang lên âm thanh dọa cậu nhảy dựng, Lăng Hạo quay đầu nhìn chằm chằm phương hướng âm thanh truyền đến. Trong bóng đêm hai điểm ánh sáng yếu ớt đối diện cậu.

Lăng Hạo vô lực cúi đầu xuống, rõ ràng nhận ra đó là kính mắt của Quan Thế Kiệt. Kế hoạch bí mật lẻn vào chính thức thất bại, Lăng Hạo bất đắc dĩ mở công tắc đèn trên tường.

Ngọn đèn trong nháy mắt đột nhiên mở lên, mắt Lăng Hạo nhất thời nhắm lại. Một lúc sau thích ứng với ánh sáng trước mắt, Lăng Hạo nhìn thấy Quan Thế Kiệt trên sô pha. Hắn cũng đồng dạng vừa mở mắt.

Đang nhìn chằm chằm Lăng Hạo, bỗng dưng ánh mắt Quan Thế Kiệt tối sầm như ẩn chứa giông bão, cả người tản ra một cỗ sát khí nồng đậm. Nhìn thấy Quan Thế Kiệt có biểu hiện khác thường, sau lưng Lăng Hạo nhất thời một mảnh mồ hôi lạnh.

Trong phòng khách im lặng chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người, không khí có chút áp lực. Giống như sự yên lặng trước bão táp.

PS: hệ thống không biết làm sao, sống chết không cho ta khôi phục bình luận của độc giả a, oán niệm? ? ? ? ? (tác giả)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com