Quyển 2_Chương 15: Tìm được đường sống từ chỗ chết
Lúc này ba người phải dựa vào một mảnh vỡ từ máy bay mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được, thế nên cho dù bọn hắn có muốn chạy trốn cũng chạy không thoát a.
Đám cá một kia bơi với một tốc độ rất nhanh, mà mục tiêu của chúng chính là vị trí của ba người họ.
Một chút hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng cũng bị dập tắt không còn một mảnh, ba người đành trơ mắt nhìn đám cá khát máu đang điên cuồng bơi lại đây.
Lăng Hạo rốt cuộc hiểu được khi xem Tom & Jerry, mỗi lần mèo Tom nhìn thấy cá mập thì phản ứng đó chẳng hề khoa trương chút nào.
Bởi vì lúc này cảm giác của Lăng Hạo không kém mèo Tom là bao.
Hiện tại cậu vô cùng hy vọng bản thân có thể giống nó, có thể bơi nhanh để thoát khỏi chúng, hoặc là cho dù vào miệng chúng rồi nhưng vẫn có thể tìm được đường sống trong chỗ chết mà chui ra.
Thế nhưng, hết thảy chỉ là tình tiết trên phim mà thôi.
Bọn hắn phải đối mặt ở đây chính là cá mập chân chân thật thật đó!
Lăng Hạo từng xem trong chương trình thế giới động vật, thấy cá mập nhanh như chớp đã cắn chết con mồi, mà con vật nhỏ kia hoàn toàn không có chút thời gian để phản kháng nào đã bị cắn thành nhiều mảnh nhỏ, máu tươi nhuộm đỏ mặt biển, rất nhanh mọi thứ lại trở về tĩnh lặng.
Khi ấy Lăng Hạo còn nhỏ nhìn thấy cảnh này, cảm giác vô cùng rung động, cảm giác con thú nhỏ kia quá đáng thương rồi, còn con cá mập kia thì phi thường đáng ghét, sao lại có thể tàn nhẫn như vậy chứ!!!!
Nhớ tới những suy nghĩ ngây thơ của mình khi đó, Lăng Hạo không khỏi cười khổ: Không nghĩ đến sẽ có một ngày cậu lại biến thành con vật nhỏ đáng thương đó a.
"Tần Phong, xem ra chúng ta cũng sắp bị ngấu nghiến thành nhiều mảnh nhỏ rồi." Ngữ khí Lăng Hạo thập phần bình tĩnh, móng tay khảm sâu vào cánh tay Tần Phong, để lại một vệt máu nho nhỏ.
Tần Phong nhìn đám cá mặt mũi dữ tợn này, ngữ khí ôn nhu nói với Lăng Hạo: "Yên tâm, tôi sẽ không để chúng ăn em đâu, tương lai của em còn rất dài, hãy cố gắng sống tốt."
Nghe lời nói giống như lời từ biệt này của Tần Phong, nội tâm Lăng Hạo liền dâng lên một cảm giác bất an.
Hắn sẽ không làm việc gì ngốc nghếch đó chứ.
"Tần Phong, anh ~~~" Lời Lăng Hạo còn chưa nói hết đã bị Tần Phong chặn miệng lại.
Cả người Lăng Hạo không cách nào động đây, bị hôn đến toàn thân mềm nhũn, nghiến răng ken két nghĩ: "Cái tên này, sắp thành bữa ăn cho cá rồi mà còn có thể loạn phát tình, quả thật là cầm thú mà.
Thế nhưng Tần Phong chỉ hôn cậu ngắn ngủi vài giây, sau đó liền đẩy cậu ra.
Một phen đẩy Lăng Hạo tới chỗ Tiểu Cao, cũng không quên ném thiết bị định vị giống điện thoại kia cho hắn, vẻ mặt uy nghiêm nhìn hắn: "Hảo hảo chiếu cố em ấy giúp tôi! Đợi người của chúng ta tới mới thôi!"
"Từ từ, Tần Phong, anh muốn làm gì?" Lăng Hạo vội vàng bắt lấy cánh tay hắn, vẻ mặt đầy khủng hoảng.
Tần Phong lấy tay cậu ra, ôn nhu mỉm cười nhìn cậu: "Hãy sống thật tốt. Tôi yêu em, Tiểu Hạo."
Rồi mới xoay người bơi về hướng khác.
Lăng Hạo nhìn theo thân ảnh của Tần Phong, chặt chẽ cắn lấy môi dưới: Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Rất nhanh cậu liền biết được, sau khi bơi ra khoảng trống cách cậu một khoảng xa, Tần Phong liền rút thủy chủ ra, nắm chặt trong tay.
Cá mập vô cùng khát máu.
Nhìn nước biển xung quanh Tần Phong dần nhiễm ra một mảnh đỏ tươi, Lăng Hạo nhất thời như bị sét đánh, đại não trống rỗng.
Khứu giác của cá mập rất thính, có thể ở khoảng cách vài km đã ngửi thấy được mùi máu tươi rồi.
Hành động lúc này của Tần Phong rất rõ ràng, hắn chính là muốn dùng . . . . . máu của mình để dụ cá mập đi.
Đám cá mập đang bơi về phía Lăng Hạo đột nhiên ngửi thấy mùi máu trên người Tần Phong, lập tức chuyển hướng, dùng tốc độ nhanh đến dọa người mà bơi về phía hắn.
Mà giờ phút này, Tần Phong đang dùng hết toàn lực bơi về phía trước, muốn dẫn đám cá mập cách Lăng Hạo càng xa càng tốt.
Nhìn thân ảnh kia của Tần Phong, tim Lăng Hạo giống như bị một con dao lăng trì xẻo thịt, đau đến không kịp thở dốc.
Lăng Hạo bắt đầu vùng vẫy muốn bơi về phía Tần Phong, chỉ là nam nhân tên Tiểu Cao kia lại ở phía sau gắt gao ôm lấy cậu khiến cậu không cách nào rời khỏi.
Ánh mắt Tiểu Cao thủy chung vẫn chưa từng rời khỏi Tần Phong, trầm mặc không nói. Thế nhưng nội tâm đã kính trọng Tần Phong đến cực điểm, thậm chí là sùng bái, cư nhiên lại có thể vì người mình yêu mà hy sinh như vậy.
Thật mà một nam nhân vĩ đại a.
"Tần Phong! Anh làm gì vậy! Quay lại ngay! Anh . . .tên hỗn đản này!"Lăng Hạo tê tâm phế liệt điên cuồng hét lên, thanh âm vang vọng khắp bãi biển rộng lớn này, sau đó lại bị sóng ập xuống.
Vùi đầu trong nước biển, Lăng Hạo nhìn mặt nước trong xanh cùng thân ảnh xa xa mờ nhạt, trong não lập tức hiện lên vô số khuôn mặt của Tần Phong.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau, cậu bị Tần Phong trói trên giường, sau đó cậu đá một phát trí mạng lên tiểu đệ đệ của hắn . . . . .
Lần đầu tiên Tần Phong "cường bách" cậu khẩu giao, cỗ dịch thể nóng ấm kia tràn ngập hương vị đặc thù của hắn . . . . . .
Tần Phong vì cậu, bị một đám côn đồ đánh đến chết đi sống lại, cuối cùng phải nhập viện . . . . .
Tần Phong dùng xuân dược với cậu, sau đó làm cậu đến chết đi sống lại, sau đó cậu liền tức giận cướp hết toàn bộ đồ đạc trong nhà hắn . . . . . .
Nụ cười bại hoại của hắn, vẻ ôn nhu xen lẫn bá đạo của hắn . . . . . . .
Nam nhân ưu tú như vậy sẽ chết, sẽ bị cá nhai thành nhiều mảnh nhỏ, sau này sẽ không còn một nam nhân tên Tần Phong suốt ngày mặt dày quấn lấy cậu nữa . . . . . .
Lúc này nội tâm Lăng Hạo vô cùng ngọt ngào nhưng cũng như bị vạn kiếm xuyên tâm vậy.
Không được! Hắn tuyệt đối không thể chết được! Lăng Hạo dùng toàn bộ sức lực còn lại mà bơi về phía hắn.
Thời khắc vừa ngoi lên mặt biển, Lăng Hạo lo lắng nhìn bốn phía xung quanh, lại phát hiện đàn cá mập kia sắp đuổi kịp Tần Phong rồi, mà Tần Phong bởi vì thể lực chống đỡ không nổi, tốc độ bơi cũng ngày càng chậm lại, mắt thấy sắp bị đàn cá đuổi tới rồi.
"Tần Phong! ~~~~" Thanh âm thét chói tai của Lăng Hạo như cắt ngang bầu trời, vang khắp mặt biển cùng những giọt nước mắt đau đớn.
Tần Phong đang bơi hết sức đột nhiên nghe thấy thanh âm Lăng Hạo, lập tức quay đầu lại. . . . . cư nhiên nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt kia của cậu.
Khoảnh khắc tầm mắt hai người giao nhau, khung cảnh xung quanh liền trở nên mờ nhạt, cả thế giới dường như chỉ còn hai người đang đứng bên bờ vực sự sống và cái chết, cứ thế lặng lẽ nhìn nhau.
Bởi vì cách quá xa nên Lăng Hạo không cách nào thấy được khuôn mặt Tần Phong, thế nhưng cậu biết rõ hắn đang cười, giống như nụ cười cậu hay thấy cậu, tràn đầy ôn nhu mà sủng nịnh.
Cá mập đã bao vây Tần Phong, Lăng Hạo lập tức nhắm chặt mắt lại.
Cậu không muốn thấy hắn bị cắn chết, nếu không có lẽ cậu sẽ phát điên mất a.
"Xem! Kia là cái gì vậy a?" Ngay khi cậu vừa nhắm mắt lại, tưởng tượng ra hình ảnh Tần Phong bị cá mập cắn chết thì Tiểu Cao ở bên cạnh đột nhiên hét lên đầy mừng rỡ.
Có hy vọng sao? Nội tâm Lăng Hạo vui vẻ một trận, vội vàng mở mắt ra.
Chỉ thấy đám cá mập vốn đang bao vây Tần Phong giống như bị cái gì quấn lấy, mà Tần Phong lại ở giữa một đàn cá màu đen, bình yên vô sự.
Lăng Hạo căng mắt nhìn.
Đây chẳng phải . . . . . .
"Cá heo!"Lăng Hạo kinh hô, nội tâm mừng như điên.
Trước đây cậu từng xem phim thấy một đám cá heo vây công cá mập sau đó cứu người bị cá mập làm bị thương ra. Không nghĩ đến lại thật sự có cá heo cứu Tần Phong a.
Chỉ cần ngươi luôn thành tâm cầu xin điều gì đó thì ông trời nhất định sẽ nghe thấy a. Từ trước đến nay Lăng Hạo là một người luôn theo chủ nghĩa vô thần, thế nhưng giờ phút này thật sâu trong nội tâm cũng thập phần cảm kích ông trời một phen.
Cá heo chính là khắc tinh của cá mập, đàn cá heo đáng yêu kia không ngừng tấn công lên đám cá mập, phá tan đàn của chúng.
Không đánh lại được cá heo, cá mập vốn hung ác lúc này lại như chó nhà có tang, chạy trối chết.
Cá heo cũng không thừa thắng truy kích, mà chỉ kéo Tần Phong lên lưng, xếp thành một hàng chỉ tề mà bơi thẳng về phía Lăng Hạo.
Nhìn trên lưng cáo heo, Tần Phong vì mất máu quá nhiều mà khuôn mặt trở nên tái nhợt, nội tâm Lăng Hạo nhịn không được mừng rỡ như điên, liều mạng bơi về phía hắn.
Mà tay Tần Phong ôm hai bên cá heo, ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Lăng Hạo.
Lăng Hạo bơi đến bên cạnh Tần Phong, hai tay gắt gao nắm lấy tay hắn, giống như sợ hắn đột nhiên biến mất vậy, gắt gao mà ôm hắn vào lòng.
Cá heo dừng lại, vây hai người vào giữa, dùng đôi mắt nho nhỏ hiền lành kia nhìn bọn hắn, trông thập phần nhu thuận đáng yêu.
"Tần Phong! Tên hỗn đản này!"Lăng Hạo dùng sức gõ đầu hắn một cái, sau đó mới tức giận quát lên: "Ai bảo anh làm cái chuyện ngu xuẩn như vậy hả? Ai khiến anh có cái tư tưởng anh hùng cứu mỹ nhân ngu ngốc đó chứ! Anh tưởng anh thực sự là Sử Thái Long sao???!!!!"
Tần Pong cười đầy hối lỗi, nhẹ nhàng ôm lấy cậu: "Xin lỗi, em đừng khóc."
"Ai khóc chứ?" Hai mắt Lăng Hạo hồng hồng trừng hắn, oán giận phản bác: "Đây chỉ là nước biển mà thôi."
"Phải phải phải! Là nước biển!" Tần Phong nhún nhún vai, ra vẻ đầu hàng nói: "Tiểu Hạo kiên cường như vậy sao có thể khóc được a! Tiểu Hạo là ~~~"
Tần Phong còn chưa nói xong đã bị Lăng Hạo dùng sức hôn lên.
Cả người Tần Phong nhất thời hóa đá, có chút không tin cảnh tượng trước mắt: Tiểu Hạo cư nhiên chủ động hôn ta? Ta là đang nằm mơ sao? Đây chính là lần đầu tiên Tiểu Hạo chủ động hôn ta a!!!
Lăng Hạo chặt chẽ ôm lấy cổ Tần Phong, đầu lưỡi thẳng tắp tiến vào miệng, quấn lấy đầu lưỡi hắn.
Trong miệng hai người vị nuốt quá nhiều nước biển mà trở nên mặn chát, thế nhưng bọn hắn chẳng hề quan tâm, chỉ lo dây dưa với đầu lưỡi đối phương, thưởng thức hương vị ngọt ngào trong miệng người kia mà thôi.
Chỉ cần đối phương còn sống, cái này có tính là gì đâu?
Mà đán cá heo vây quanh dường như biết bọn hắn đang làm gì, nhất thời nhảy tung tăng, trở nên phi thường hoạt bát, không ngừng bơi qua bơi lại, còn dùng miệng mà đẩy đẩy bọn hắn, giống như đang cổ vũ vậy.
Cảm giác sau khi dạo một vòng quỷ môn quan rất kỳ diệu, ánh mặt trời chiếu xuống, hai người nổi trên mặt biển, nhắm chặt nắm mà hôn lấy nhau, thưởng thức khoảng thời gian hạnh phúc này.
Ps:Qua nguy hiểm rồi qua nguy hiểm rồi T^T
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com