Quyển 2_Chương 33: Làm nũng
Trong lúc Lăng Hạo đang "xuân tâm nhộn nhạo" vội vàng chạy về nhà thì đám cầm thú cùng Hứa Nguyệt Như đang ngồi trước TV trầm mặc không nói.
Lời tuyên bố vừa rồi của Lăng Hạo thật sự rất rung động, bọn hắn nghe xong đến giờ vẫn chưa thể hoàn hồn, đến khi quảng cáo, trong đầu của bọn hắn vẫn chỉ vang vọng câu "Tôi muốn rút khỏi cuộc thi".
"Cái kia. . . . . . Tiểu Hạo sẽ không rút khỏi thật đấy chứ?" Liễu Chính Minh nhìn những người khác, có chút không xác địng nói.
"Hình như. . . . . . đúng vậy." Âu Dương Khải gãi gãi đầu, ngữ khí không hoàn toàn chắc chắc lên tiếng.
Những người khác đều cúi thấp đầu, vẻ mặt đầy suy tư.
Thế là, cả phòng khách đều chìm trong một mảnh yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng Tv đang phát quảng cáo.
Không biết qua bao lâu, chuông cửa vang lên.
Thanh âm thanh thúy lập tức kéo mọi người về hiện thực, mọi người liếc mắt lẫn nhau, trong đó đều là một tia hiểu rõ.
Không cần đoán, đây chắc chắn là Lăng Hạo trở về.
Cái chuyện mở cửa này, đương nhiên là do Âu Dương Khải nhỏ tuổi nhất phụ trách rồi.
Cửa lớn vừa hé đã bị người bên ngoài dùng sức mở ra. Âu Dương Khải kinh hãi lui lại, còn chưa kịp phản ứng đã thấy một bóng đen dùng tốc độ kinh người nhào vào lòng hắn.
Bị dọa đến nhảy dựng, Âu Dương Khải vội vàng muốn đẩy người ra.
"Đừng động, để tôi ôm một chút!" Lăng Hạo gắt gao ôm chặt hắn, ngữ khí buồn bực lên tiếng.
"Tiểu Hạo?"
Hai tay Âu Dương Khải đặt trên vai cậu nhất thời cứng đờ, thử lên tiếng hỏi.
"Ân."
Lăng Hạo cúi đầu đáp một tiếng, đầu như trước không nâng lên, hai tay ôm Âu Dương Khải cũng ngày càng chặt hơn, gần như ép hắn đến mức không thể thở.
Khí lực của Lăng Hạo vẫn luôn lớn như vậy a.
Không muốn trở thành người đầu tiên chết vì bị ôm đến hít thở không thông, Âu Dương Khải có chút gian nan lên tiếng: "Tiểu Hạo, thả ra chút, tôi không thở được!"
"Không thích! Tôi muốn ôm anh như vậy a."
Lăng Hạo quật cường nói, thế nhưng vẫn buông lỏng tay ra một chút, sau đó chôn đầu vào bả vai Âu Dương Khải cọ đi cọ lại, hệt như một con mèo nhỏ đang làm nũng.
"A?"
Âu Dương Khải nhất thời ngây người.
Không phải mình đang nằm mơ đấy chứ? Tiểu Hạo cư nhiên muốn ôm mình?
Âu Dương Khải nhất thời cứng người như một khối hóa thạch, có chút không dám xác định mà hỏi người trong lòng: "Tiểu Hạo, em vừa nói gì cơ? Tôi nghe không rõ lắm?"
"Không nghe thì thôi, tôi sẽ không nói lần thứ hai!" Lăng Hạo nghiến răng nghiến lợi nói.
Âu Dương Khải có chút khó hiểu quay đầu về phía sau nhìn, lại phát hiện đám cầm thú đang đằng đằng sát khí nhìn mình.
Ánh mắt thật . . . . . . . thật đáng sợ a!
Bị ánh mắt của bọn hắn gắt gao nhìn đến lạnh sống lưng, Âu Dương Khải đành cười khổ quay đầu lại, thế nhưng trên trán lại không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc hiểu rõ.
Mặc dù Âu Dương Khải không rõ Lăng Hạo đang muốn làm gì, thế nhưng đám cầm thú sao có thể không hiểu.
Tiểu Hạo là đang làm nũng a.
Quen biết Lăng Hạo lâu như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên đám cầm thú thấy cậu làm nũng, nhất thời có chút vừa vui vừa giận.
Vui chính là, thì ra Lăng Hạo cũng có một mặt ngoan ngoãn, một mặt khả ái như thế.
Giận chính là, nam nhân cậu ôm . . . . không phải là bọn hắn.
Thế là, ánh mắt đám cầm thú càng thêm hâm mộ ghen tị, Âu Dương Khải không hề nhận ra mà hưởng thụ "xử nam" làm nũng. (ý xử nam ở đây là kiểu lần đầu tiên làm nũng á)
Không biết qua bao lâu, tận đến khi Âu Dương Khải có cảm giác mình sắp bị ánh mắt của bọn hắn lăng trì thành nhiều mảnh nhỏ, Lăng Hạo cuối cũng cũng thả hắn ra.
"Tiểu Hạo, hôm nay em nhiệt tình như vậy, có phải là. . . . . ."
Âu Dương Khải khó được có lúc thẹn thùng, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, muốn nghe Lăng Hạo "thâm tình thông báo" cái gì đó.
Chính là. . . . . .
"Tần Phong, ôm một chút."
Hoàn toàn không đếm xỉa đến bộ dạng e thẹn của Âu Dương Khải, Lăng Hạo vòng qua hắn, trực tiếp đi tới chỗ Tần Phong cách hắn gần nhất mà ôm.
Âu Dương Khải: ". . . . . ."
Nhìn Lăng Hạo không ngó ngàng gì mà vòng qua mình, nhất thời trên đầu Âu Dương Khải mây đen kéo tới ùn ùn, thậm chí hắn còn có thể nghe thấy tiếng trái tim mỏng manh yếu ớt như thủy tinh của mình "rắc rắc" vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.
Thế là, Âu Dương Khải tan nát cõi lòng, ngồi trong góc tường mà lặng yên khóc. . . . . . .
So với Âu Dương Khải thê thê thảm thảm bên kia, đám cầm thú bên này hoàn toàn là xuân phong đắc ý, cùng Lăng Hạo ôm tới ôm lui, ôm đến không biết trời trăng mây sao gì.
Hôm nay Lăng Hạo hệt như một người nghiện ôm, mặc dù đám cầm thú cảm giác cậu có gì đó không đúng, thế nhưng Lăng Hạo làm nũng như vậy thực sự rất khả ái, chỉ hận không thể khiến cậu ngày nào cũng như thế này.
"Tiểu Hạo, ta cũng muốn ôm!" Hứa Nguyệt Như bám lấy tay Lăng Hạo, muốn kéo cậu từ trong lòng Quan Thế Kiệt ra.
Lăng Hạo ghét bỏ hất tay cô ra, phi thường rõ ràng nói: "Tôi không muốn."
"Không muốn. . . . . . ?"
Vẻ mặt Hứa Nguyệt Như hệt như bị sét đánh giữa trưa nắng, ánh mắt ngập sương ai oán nhìn cậu.
Đối với nữ nhân lúc nào cũng thoát tuyến này, Lăng Hạo vẫn luôn chẳng thèm đếm xỉa, cho nên, ánh mắt ai oán kia hoàn toàn bị cậu ném sang một bên.
Kể từ ngày cô đóng gói cậu ném cho đám cầm thú, cậu đối với cô đã hoàn toàn thất vọng rồi, cậu không cách nào tha thứ được cho một người mẹ chỉ vì một căn nhà mà đem bán cả con ruột mình đi.
Thế là, Hứa Nguyệt Như bị "tổn thương" ôm mặt chạy về phòng của mình, giữa đường còn rớt hai giọt nước mắt trông khôi hài cực kỳ.
"Tiểu Hạo ta hận con! Ô ô ô!"
Hứa Nguyệt Như khóc nức nở gào lên, sau đó hung hăng đóng cửa cái "rầm", mạnh tới nỗi làm cho cả phòng khách đều rung lên một cái.
Chỉ là đối với hành động kinh thiên động địa này của cô, đám cầm thú cùng Lăng Hạo cũng chỉ ngây người một cái rồi lại chìm vào thế giới của mình, hoàn toàn không để tâm đến cô nữa.
Cho nên nói, làm người đến cảnh giới như cô cũng thực là đau xót a. . . . .
. . . . . .
Đêm khuya.
Lăng Hạo một mình một người đang ngủ trên giường đến thiên hôn địa ám.
Kể từ lần bạo phát đó, đám cầm thú quyết định không ép cậu ngủ chung với mình nữa.
Lăng Hạo hóa thú thực sự rất khủng bố a, bọn hắn không muốn nửa đêm tỉnh dậy đột nhiên thấy một bóng đen ngồi trên người mình, sau đó một ngụm hung hăng cắn đứt cổ bọn hắn đâu.
Quá kinh khủng rồi.
Thế là, kể từ ngày đó đến nay, Lăng Hạo ngủ vô cùng yên ổn, rốt cuộc không còn tình trạng nửa đêm tỉnh dậy phát hiện mình lõa thể nằm đó bị tên cầm thú nào đó quấy rồi nữa.
"Cốc cốc cốc. . . . . ."
Tiếng gõ cửa vang lên, thức tỉnh Lăng Hạo đang chìm trong mộng đẹp.
Lăng Hạo vốn có tật xấu rời giường, thống hận nhất là lúc đang ngủ có kẻ nào đánh thức cậu.
Cho nên Lăng Hạo tức tối lấy gối chụp đầu mình lại, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là, người gõ cửa hình như rất cố chấp, vẫn ở ngoài liên tục gõ, tốc độ không nhanh không chậm, giống như Lăng Hạo không mở cửa thì hắn nhất định không dừng.
"Anh thần kinh à! Đêm hôm khuya khoắt gõ cửa người ta làm gì!" Lăng Hạo tức tối trừng người bên ngoài, nghiến răng nghiến lợi nói.
Người bên ngoài đúng là Liễu Chính Minh. Hắn khoác một kiện áo ngủ, nhìn Lăng Hạo cười đến vô hại.
"Nói đi! Trễ thế này anh tìm tôi làm gì?" Lăng Hạo còn buồn ngủ ngáp to một cái, rất không lịch sự lên tiếng.
"Tiểu Hạo, em còn thiếu tôi hai lần bồi tội, đêm nay tôi muốn dùng lần đầu tiên." Ý cười trên mặt Liễu Chính Minh càng sâu, từ từ tiến về phía cậu: "Đây là do chính em nói a."
Nhìn ánh mắt đen sâu thẳm thỉnh thoảng lóe lóe một tia bất thường của nam nhân, Lăng Hạo nhất thời bị dọa một phen, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Nhìn nam nhân cao lớn đang đi về phía mình, Lăng Hạo có chút khủng hoảng mà lui lại, đầu lưỡi co rút: "Tôi ~ tôi ~ anh ~ anh muốn làm gì?"
"Làm chuyện nên làm a!" Liễu Chính Minh mỉm cười nói, bộ dạng kia muốn bao nhiêu ôn nhu thì có bấy nhiêu ôn nhu.
Lăng Hạo nhất thời nghĩ tới câu thành ngữ "tiếu lý tang đao".
Đến khi lui đến không còn đường lui, lưng áp lên vách tường, nội tâm Lăng Hạo nhất thời cả kinh.
Đã không còn đường lui nữa rồi.
Ps: yêm phát hiện truyện càng lúc càng dài dòng, khóc. . . . . . Cho nên những chương tiếp theo tình tiết sẽ được đẩy nhanh hơn để bộ này sớm kết thúc. Yêm không muốn bị người ta nói vừa dài vừa dở đâu. Khóc . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com