Chuyển giao, sức sống mới
Mùa hè với những tia nắng chói chang nhanh chóng đi qua, để lại những kỉ niệm đẹp cùng dư vị ngọt ngào bên trong tâm trí cặp vợ chồng trẻ. Tiết trời dần chuyển mình sang thu, khiến cho cảnh vật đắm chìm trong vẻ bình yên, thơ mộng đến lạ. Làn gió mát lành thổi qua từng con phố tấp nập, nơi không khí của buổi hội chợ vẫn còn rất nhiệt, thật chẳng thể làm nó nguội đi phần nào.
Norman và Emma khoác trên mình hai bộ kimono hợp thời, rảo bước bên dòng người đông đúc ấy. May mắn rằng nó được khai màn đúng ngày chủ nhật, không có lẽ cậu sẽ chẳng tận hưởng được một ngày vui trọn vẹn bên cô, khi mà hết người này đến người khác réo gọi chuyện công việc. Làm chủ tịch thì có sướng gì đâu. Một phút nghỉ ngơi quả cũng thật hiếm hoi. Nhưng để Emma có một cuộc sống hạnh phúc chẳng cần lo nghĩ nhiều, cậu hoàn toàn chấp nhận nó. Dù sao, cậu cũng tiềm ẩn tư chất lãnh đạo từ nhỏ. Để ai "leo lên đầu" sai bảo, thực lòng cũng chẳng dễ chịu gì.
-Ray! Anna! Bên này bên này!
Nhìn thấy bóng dáng thân quen, cô nàng nhí nhảnh ngay lập tức gọi với họ lại. Cậu bạn tóc đen quay ra, cười khẩy hờ hững chào, vợ cậu cũng giơ tay thân thiện đáp lại. Thật khó tin rằng cũng có một ngày, Ray chịu đến những nơi ồn ào như vậy để chơi. Thế là bốn người họ lại được cùng đi với nhau lần nữa, vui thật đấy, cũng lâu lắm rồi mà.
-Anna?
Sau một hồi đi lại tái hoài các gian hàng, Ray phát hiện Anna có gì đó bất thường. Cô có vẻ rất chăm chú mỗi khi nhìn vào hàng này, thi thoảng còn đứng khựng lại vài giây, nuối tiếc khi phải rời đi. Có lẽ có thứ gì đó ở nơi đây đã thu hút cô.
Cậu nhìn về phía gian hàng, nơi những món đồ lấp lánh được bày biện đẹp mắt. Chúng hẳn là giải thưởng của trò chơi phi tiêu này.
-Em muốn cái kẹp tóc kia à?
Chỉ tay về thứ màu xanh đang tỏa sáng, Ray gần như đoán được mọi ý nghĩ trong cô. Cậu vẫn luôn tâm lý như vậy, nhưng lại luôn hành động thầm lặng cơ. Đó có lẽ cũng là điểm thu hút tới ấn tượng của cậu. Anna hơi ngây người, đương nhiên là cô bất ngờ khi thấy chồng mình có thể đoán nhanh tới thế. Sự bối rối cũng nhanh chóng chuyển hóa thành ngại ngùng, khiến cô e thẹn gật đầu đáp lại.
Cái trò này có gì khó đâu chứ. Tham gia chiến đấu bao lâu nay, Ray thân thuộc với nhiều loại vũ khí. Tới khi cùng nhau thoát khỏi bọn quỷ dữ, cậu lại chọn gia nhập cục cảnh sát, tiếp tục được tiếp xúc gần hơn với những thứ như vậy. Thứ này chẳng lạ lẫm gì với Ray. Cậu cầm mấy cái phi tiêu đã được chuẩn bị sẵn, chẳng tốn lấy hai phút đã nhanh chóng cầm được giải thưởng về.
-Thứ này hợp với em lắm đó, Anna!!
Emma reo lên mừng rỡ, khiến cô nàng tóc vàng mặt càng đỏ thêm. Cậu cầm kẹp tóc đeo lên cho Anna, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười trước phản ứng bối rối dễ thương ấy.
Tình yêu giống như một ma thuật đáng sợ có thể khiến cho con người ta đổi thay, nhưng đa số lại vẫn cứ muốn chìm đắm trong đó, vì nửa kia của mình cũng như vì nó đem lại thứ được mệnh danh là hạnh phúc.
Norman nhìn người bạn thân tóc đen của cậu đã có nhiều biến chuyển, không kìm nổi mà nở một nụ cười. Hai người họ thật hạnh phúc. Dù là Ray có hơi cọc cằn, nhưng cậu biết, cậu ta sẽ luôn làm hết mình để người mà cậu thương có được niềm vui trọn vẹn, quả đúng là một người chồng tốt.
Phải rồi ha?
Nghĩ tới đây, tâm chí cậu lại hướng tới bản thân. Cậu nhìn vợ cậu, người đang sung sướng tới nhường nào chỉ vì bạn cô có được sự quan tâm từ chồng mình. Chắc hẳn là cô cũng rất muốn có được nó. Sâu thẳm trong đôi mắt xanh lá long lanh kia, ao ước của cô, cậu hiểu...
Cậu muốn được làm gì đó cho cô.
"Cái gì đó cứ mãi quen thuộc, thì rồi có lúc cũng chán"
Quy luật thuờng tình này, ai mà chẳng hiểu. Thay đổi bản thân đi, cậu cần phải khiến cô hạnh phúc, ít nhất là trong chuyến đi lần này, Norman muốn thấy cô được vui khi trên tay cầm món quà mà cậu đích thân lấy được để dành tặng cô.
-Em cứ đi với Ray và Anna một lát nhé, anh sẽ sớm quay lại thôi.
Nhẹ nhàng nói với cô những lời đó, cậu đặt lên trán Emma một nụ hôn nhẹ trước khi rời đi. Cậu muốn bằng sức mình dành được thứ gì đó cho cô.
Thời gian cứ thế trôi đi thật mau. Chẳng mấy chốc, buổi chiều tà đã buông xuống quá nửa, đọng lại trên cảnh vật một sắc vàng dịu nhẹ, mê hoặc. Giờ Norman cũng đang nhìn một thứ có màu tương tự thế, đó chính là chú hươu cao cổ bông nhỏ mà cậu dành được qua trò chơi bắn súng. Một con vật có nụ cười dễ thương, Emma sẽ thích nó lắm.
Việc cầm súng cho chắc tay đã không phải dễ với cậu, nhắm bắn thì càng khó hơn. Tư duy của cậu gần như bị cái tiền đề thể lực yếu kém quất cho bằng sạch. Hơn hai mươi năm cuộc đời, tham gia những trận đánh cậu sẽ chỉ sử dụng trí tuệ để lập ra kế sách hoàn hảo nhất, nhưng tận tay cầm vũ khí lên mà sử dụng thì cậu gần như không có khả năng.
Mỗi lần té ngã, Norman tự hỏi cái thể xác to lớn này, bộ não đắt giá kia cuối cùng là cái gì mà lại vô dụng đến thế. Nhiều người đi qua nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu, thậm chí tới chủ cửa hàng cũng vậy, chẳng qua chỉ là cố giữ bộ mặt vui vẻ vì thu được số tiền lớn tới bất ngờ thôi. Ấy thế mà chẳng hiểu tâm trí cậu làm sao mà vẫn cứ muốn đứng lên, chấp nhận chi trả để cố gắng tiếp. Tư tưởng cậu lúc bấy giờ chỉ hướng về một mình nụ cười của Emma. Cậu muốn hoàn thành thứ mà suốt bao lâu nay cậu đã không thể làm được cho cô, khắc phục yếu điểm lớn nhất cuộc đời mình.
Giờ thì cậu làm được rồi, tuy là mất rất lâu để có được, nhưng nó đã thuộc về cậu. Kì lạ là cô ấy lại chẳng gọi cho cậu một cuộc nào suốt quãng thời gian lâu như thế.
Chàng trai tóc bạch kim ngồi trên thềm bậc thang vắng người qua lại cuối hội chợ đông đúc. Chắc giờ cô ấy đang vui vẻ lắm. Điều đó thật tuyệt. Mắt cậu cụp xuống, đôi tay mân mê chú hươu cao cổ bông mịn màng, hy vọng cô ấy sẽ thích món đồ này. Không thì cậu cũng chẳng biết phải làm sao nữa...
- Nor-man!
Giật mình khi nghe giọng điệu quen thuộc cất lên, kéo dài âm điệu hơn bình thường khi gọi tên mình, cậu ngoảnh mặt lại, nhanh chóng giấu đi thứ quà kia.
-E-Emma? Chuyện gì vậy?
Choáng ngợp vài giây trước nụ hôn bất chợt trên môi, gương mặt cậu bỗng ửng lên sắc đỏ hồng. Chuyện này khá bất bình thường. Thực ra không hẳn là cưỡng hôn, nhưng Emma không mấy khi làm chuyện này đột ngột với cậu như thế, nhất là khi ở giữa chốn đông người, dù sao thì, cô cũng là một thiếu nữ mà.
-Hì. Anh đã ở đâu suốt mấy tiếng qua thế?
Chẳng chần chừ lâu, cô ngồi xuống bên cậu, dường như chẳng mảy may để ý tới câu hỏi trước đó từ người kia.
-Thì là...
Cô ấy xuất hiện đột ngột quá, cậu còn chưa kịp nghĩ ra cách tặng thế nào cho bất ngờ cả. Vậy mà trong tình huống bối rối như vậy, cậu vẫn có thể để ý sau lưng cô là một con thỏ bông màu trắng, to hơn nhiều so với thứ cậu đang cầm.
-Không có gì mấy đâu mà. Còn em thì sao?
-À phải rồi. Em có thứ này cho anh coi đây!!
Emma lấy từ sau lưng ra món đồ đó. Trực giác của cậu quả vẫn luôn nhanh nhạy như ngày nào, con thỏ đó to và đẹp hơn, có lẽ dành cho giải cao hơn thứ cậu có. Ray đã tặng nó cho cô sau một trò chơi trúng giải vì biết rằng cô bạn cậu thích thú với con vật ngu ngốc này tới nhường nào.
-Dễ thương thật đấy! Em vui chứ?
Bàn tay cậu xoa xoa đầu cô, khiến những lọn tóc xù cam đung đưa, cô cũng gật đầu lia lịa, đi kèm với một chút gì đó không đúng lắm. Đương nhiên, Norman cũng nhanh chóng nắm bắt được nó.
-Nó làm em nhớ lại, gần hai năm chúng ta xa nhau...
Chẳng để cậu kịp hỏi, Emma đã nói ra. Dù gì thì cậu cũng sẽ để ý tới nó thôi mà. Không biểu cảm nào của cô có thể che mắt được cậu, vậy việc gì mà phải giấu chứ. Thế mà lời nói ấy cũng khiến cậu đơ ra vài giây, cho tới khi cô tiếp lời:
-Chúng em đã có một khoảng thời gian tuy ngắn ngủi mà hạnh phúc, nhưng nó luôn đi kèm với sự thiếu sót, chỗ trống của anh không thể bị lấp bởi bất cứ một niềm vui nào.
Có thật là cô ấy mới nói thế không? Norman mất một chút thời gian để định hình lại. Phải rồi. Lúc đó cậu đã rất buồn và cô đơn, nhưng cậu luôn cho rằng, có thể cô đã có một cuộc sống tốt cạnh gia đình mới. Emma vui vẻ và lạc quan, ngây thơ và non nớt, đáng lí đã không dễ để thì gì đó lọt vào tâm trí khi đang hạnh phúc, vậy mà, cô đã không bao giờ quên cậu, nhung nhớ người con trai buộc lòng phải nói dối họ để chọn lấy cái chết, xa rời với tất cả. Người đáng lý đã chẳng thể tồn tại tới giây phút này trên cõi đời. Cậu sống, vốn đã là một kì tích, ấy vậy mà bao lâu trước đó, cô không hề biết, vẫn cứ cứng đầu níu giữ niềm hy vọng vô hình...
Ngốc quá! Cậu đã từng nghĩ Emma trẻ con, hồn nhiên như vậy, nhưng chính cậu mới lại là kẻ ngốc nghếch.
Tình yêu cô dành cho cậu to lớn tới nhường nào, sao phải để tới khi cô thú nhận, cậu mới biết?
Một tia lửa chạy dọc cơ thể cậu, chẳng còn giấu diếm điều gì, Norman nở nụ cười ôn nhu, tặng cho cô con thú bằng bông bé nhỏ mà cô luôn mơ ước.
- Cái này sẽ làm em thấy khá hơn.
- Em cảm ơn. Cơ mà... Ể??? Con hươu này? Không lẽ Norman, anh đã chơi bắn súng sao??
Cậu gật gù, bờ môi vẫn giữ nguyên nụ cười ấy. Dẫu nó chỉ là súng đồ chơi, cô biết rằng cũng chẳng dễ dàng gì để chồng cô có thể nhắm bắn trúng đích. Chắc phải khó khăn lắm. Bỗng chốc nửa bất ngờ, nửa mừng rỡ bỗng rộ lên trong cô.
-Em còn cái này cho anh nữa đây!
Hý hoáy một hồi, Emma lôi từ trong túi ra vài viên kẹo nhỏ, đặt vào lòng bàn tay cậu. Cũng chẳng mất nhiều thời gian để nhận ra nó từ hàng của Don. Ra thế, cậu quên mất rằng em ấy và Gilda cũng đến đây hôm nay để bán kẹo. Thường mỗi lần phụ giúp, cô sẽ chỉ nhận được hai viên thôi. Nó như là món quà dụ dỗ tăng động lực cho Emma là chính, chứ nhà cô đâu có thiếu gì, nhưng cô không thích ở mãi quầy bán trong một thời gian dài. Với một cô nàng ưa vận động như cô, ngồi không à? Chán lắm.
Thế mà lần này cô có được nhiều như vậy. Thời gian đó cô ở chỗ phụ họ buôn bán suốt ư? Emma thật sự khiến cậu bất ngờ.
Hóa ra không chỉ mình cậu mới là người muốn thay đổi vì cô đâu.
Màn đêm buông xuống, ánh sao trời điểm tô lên bầu trời thẫm màu kia muôn vàn hạt kim tuyến lấp lánh. Đôi vợ chồng trẻ sát kề bên nhau, cùng thưởng thức những viên kẹo ngọt ngào, thủ thỉ tâm sự những điều thầm kín, đôi khi trêu ghẹo nhau một chút, hay cùng chỉ tay như muốn bắt lấy những đốm sáng kì diệu kia, ngắm màn pháo hoa lung linh trước khi dắt tay nhau trở về ngôi nhà yêu dấu.
=Hết=
P/s: ui lâu rồi mới lại viết bộ này :"))) thấy văn phong mình đi xuống quá trời. Tui sẽ gắng tích cực hơn ọ v ọ theo dự kiến chap sau có ít chuyển biến nhé :3
À còn nữa, vài giây cho quảng cáo:
Tui có viết hai bộ oneshot khác về NorEm, một bộ nhiều chap về cuộc sống của Norman ở Lambda và một oneshot khác về RayAnna, đều đăng trên wattpad này. Ai hứng thú ghé đọc ủng hộ nhé :3 Cảm ơn nhiều <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com