Giải mã giấc mộng ngày và đêm
Emma bước vào một khoảng không trống vắng vô định. Xung quanh bao trùm bởi bóng tối, chỉ có một vài tia nắng lẻ loi soi rọi từ nơi nào đó chiếu xuống nhưng cũng chẳng thể khiến nơi đây sáng sủa hơn phần nào.
-Ngày mai, Norman sẽ ra đi.
Một tiếng nói ồm ồm phát ra giữa màn đêm u ám. Cô tròn mắt nhìn quanh, cố gắng định hình xem âm thanh tới từ nơi đâu. Cơ mà... ý của nó là sao? Tại sao lại có chuyện này??
-Ngươi là ai? Tại sao ta lại ở đây?
Emma nghiến răng, mồ hôi trên gương mặt cô toát ra ngày càng nhiều hơn. Việc này xảy đến quá đỗi bất ngờ khiến cho cô thật chẳng biết xử lý thế nào. Phải chăng có Norman ở đây ngay lúc này thì thật tốt biết mấy...
-Cách duy nhất để cứu hắn là Mặt Trời phải ở gần Mặt Trăng hơn tâm Trái Đất trong ngày mai.
Như chẳng để ý tới lời nói của Emma, giọng nói đó lại một lần nữa thản nhiên vang lên làm cô bối rối tột độ. Cái gì vậy chứ? Chuyện đó gần như là không tưởng mà?
Chưa kịp để cô phản ứng gì. Mọi thứ biến mất, trả về không gian lặng thinh.
-Chào buổi sáng, Emma~
Norman cất tiếng nói làm cô giật mình tỉnh giấc. Lúc này, cậu vẫn đang nằm cạnh cô, còn thở và nhẹ nhàng đặt tay lên má cô. Ra đó chỉ là một giấc mơ. Nhưng Emma chưa từng có một cơn ác mộng nào kì cục đến thế.
" Có lẽ nào là... báo mộng? "
Trước đây cô đã từng nghe về điều này từ Ray. Cậu ấy cho rằng sẽ có những giấc mơ báo trước điềm chẳng lành. Không thể nào. Bỗng dưng trong cô hiện lên sự lo lắng vô cùng. Cô không thể mất cậu được.
-Chào buổi sáng... Norman...
Emma ngập ngừng. Rất hiếm khi cô nói chuyện với cậu trong bộ dạng như thế. Có vẻ như Norman đã nhanh chóng thấy được có điều gì kì lạ ở đây.
-Em sao vậy Emma? Mới mơ ác mộng à?
Cậu xiết chặt lấy bàn tay cô, nở nụ cười ngọt ngào trấn an. Quả Norman rất giỏi trong việc an ủi như vậy. Chưa gì mà Emma đã thấy nhẹ lòng hơn nhiều rồi... Không những thế, sự đồng cảm kì lạ nào đó còn khiến cho cô muốn nói tất cả với cậu nữa chứ.
Nghĩ là làm luôn, Emma nhanh chóng kể cho chồng mình toàn bộ về giấc mơ khi nãy. Mặt trời gần mặt trăng à... Norman đăm chiêu suy nghĩ một hồi. Kể ra cũng kì đấy... Nhưng không phải là không thể.
-Em biết hiện tượng nhật thực chứ? Đó là lúc Mặt Trời gần với Mặt Trăng nhất, gần hơn cả khoảng cách tới tâm Trái Đất.
Norman ôn tồn nói cho cô hiểu về hiện tượng này. Vậy là nó có thật. Có lẽ câu chuyện ấy có thể thực sự là một lời báo mộng. Nhưng mà... cô chưa từng nghe nói sẽ có nhật thực hôm nay. Thật tệ. Tạo ra nó thì lại càng không thể. Vậy chẳng lẽ lại không có cách nào để cứu được Norman sao? Hiện giờ người đàn ông của đời cô vẫn đang ở bên cô, nhưng nếu cứ chần chừ, có lẽ trong hôm nay cậu sẽ mất mạng. Cô không hề muốn điều đó xảy ra... Không bao giờ muốn!
-Nay em sẽ ở bên bảo vệ anh!!
Emma buông lời quyết đoán tới độ chính Norman cũng bất ngờ. Nhưng qua con mắt cô, cậu hiểu rằng cô đang để tâm tới chuyện này và lo cho cậu tới mức nào. Thể lực của cậu không được tốt, cậu biết, nhưng để người con gái phải bảo vệ cậu... Đã vậy lại còn bởi vì một giấc mơ vô căn cứ nữa. Nghe cũng không hợp lý lắm. Cơ mà Emma là Emma mà. Luôn luôn ngây thơ và hành động bồng bột, nhưng chính sự chân thành từ sâu trong trái tim ấy lại khiến cậu rung cảm chẳng biết từ khi nào. Để rồi cậu nhận ra mình đã yêu cô, yêu cô rất nhiều, tới mức cậu muốn thực hiện hóa mọi lý tưởng xem chừng như hài hước từ cô. Lần này cũng không ngoại lệ...
Cậu mỉm cười, đồng ý cho cô ở cạnh hai tư trên hai tư trong ngày hôm nay.
Norman dẫn cô tới công ty, bước vào phòng làm việc của mình và để cô ngồi ở ghế dành cho khách rồi bắt tay vào công việc. Quả thực cậu cũng chăm thật đấy. Làm việc cùng một đống giấy tờ trong thời gian dài như vậy mà vẫn có thể tập trung tuyệt đối. Cô cứ ngồi đó, dành chút thời gian để ngắm cậu, rồi lại quay ra làm những công việc riêng. Kể ra cũng chán thật... Emma không quen với việc cứ phải ngồi lì trong phòng như thế này. Mong muốn ra ngoài thì nhiều đấy, nhưng sự lo lắng dành cho Norman đã dẹp bỏ đi mọi tư tưởng đó. Không được! Nay cô đã quyết tâm dành cả ngày che chở cho cậu cơ mà!!
Cơ mà... Có gì để bảo vệ nhỉ...?
Ngoài việc vài nhân viên cấp dưới của cậu ra vào để hỏi chủ tịch một số chuyện rồi lui ra gấp thì chẳng có mấy ai qua lại căn phòng này thì phải. Chỉ có mình cậu ngồi đó, cầm bút viết liên hồi cạnh chồng giấy cao ngất. Hay đó chỉ là một giấc mơ thật nhỉ? Emma khoanh tay, ngước mắt nhìn trần nhà trong vô định. Có vẻ cô đã hơi nóng vội trong chuyện này. Cơ mà để đảm bảo cậu luôn được an toàn... Chắc cũng đáng? Cô khép mắt, trong tâm trí lại hiện lên muôn vàn suy nghĩ khác nhau. Liệu nhật thực có xuất hiện vào hôm nay? Nếu không thì cô nên làm gì nhỉ?
Emma không biết...
Thực sự không biết...
Cô chỉ đơn giản là không muốn mất Norman thôi...
Sau một hồi dày vò trong suy nghĩ, cô nhanh chóng đi vào giấc ngủ từ lúc nào chẳng hay. Norman hướng mắt về phía cô rồi khẽ bật cười. Vợ cậu đáng yêu thật. Vẫn cứ vô tư, hồn nhiên như thế. Cho dù sau khi xa cách tới nay, cô đã trưởng thành lên rất nhiều nhưng chẳng thể phủ nhận rằng sự chân thành trong cô cứ mãi nguyên vẹn. Cậu vẫn luôn yêu một Emma như thế, chẳng cần gì nhiều hơn.
Một lúc sau, cô giật mình tỉnh dạy.
"Mình... mới ngủ sao? Norman? Norman đâu?"
Cô cố gắng định hình lại mọi thứ. Mắt nhanh chóng lướt một lượt căn phòng kiếm tìm người chồng của mình. Nhưng có vẻ cậu không ở đây. Cậu đi đâu rồi chứ? Emma đứng phắt dạy kiếm tìm một lượt xung quanh căn phòng. Chỉ có mình cô ở đây, ngoài ra chẳng có ai cả. Nắp bút còn mở, có lẽ cậu không có ý ra ngoài lâu. Hay là bị ai đó bắt cóc đột xuất?? Không thể nào...
Emma vụt chạy ra cửa, trong cô nóng ran như có ngàn ngọn lửa cháy. Nếu không tìm thấy cậu sớm, chẳng biết cậu sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
-Emma? Em dạy rồi à? Anh có lấy nước cho em này.
Đúng lúc đó, cậu đi vào, tay cầm cốc nước đứng ngay trước mặt cô. Cậu đây rồi. Bình yên vô sự. Cô cảm thấy như mới rũ bỏ được mọi gánh nặng và sự sợ hãi vậy. Đôi tay cô giang rộng, ôm chầm lấy cậu, cơ thể còn run lên như sắp khóc. Vậy là cô đã lo lắng khi không thấy cậu... Emma thật sự rất sợ mất Norman một lần nữa. Cậu đưa tay xoa lưng vô về cô. Khiến cho cô phải sợ như vậy. Thật thậm tệ. Cậu cảm giác như mình mới mắc phải một sai lầm nghiêm trọng vậy. Đó là một thất bại trong việc trở thành một người chồng tốt, cậu đã nghĩ thế.
Nhưng thật ra, không thể nói rằng Norman ghét điều này. Được vợ cậu quan tâm lo lắng hết mình, thú thực thì còn gì hạnh phúc hơn chứ? Cậu hiểu được Emma yêu cậu nhiều tới mức nào. Điều đó mới đáng trân trọng.
-Đừng lo, anh sẽ không xa em đâu...
Tối nay, Norman có nhiều việc nên phải rời cơ quan trễ hơn bình thường. Họ cùng nhau dùng bữa ngoài hàng. Tuy vậy, Emma cũng hết mực chú tâm tới mọi cử chỉ của cậu, để đảm bảo cậu luôn được an toàn.
Vậy là ngày hôm nay sắp kết thúc. Nhật thực không hề xảy ra. Hai người cùng nắm tay nhau đứng trước hồ nước lớn, nơi các cặp tình nhân thuờng dành những buổi hẹn hò bên nhau, ngắm nhìn những vì sao tỏa sáng trên bầu trời đông hôm ấy. Chúng thật đẹp, lấp lánh và rực rỡ. Cũng giống như những thứ họ từng thấy khi lẻn ra ngoài coi ở House vậy. Mười mấy năm trôi qua cũng nhanh thật. Giờ họ đều đã trở thành người lớn cả rồi, đã vậy còn cùng ở nơi thiên đường tình yêu đúng nghĩa do chính họ tạo nên.
-Này, Norman! Vậy ra đó chỉ là một giấc mơ thôi nhỉ?
Emma vẫn hướng mắt nhìn lên bầu trời kia, vu vơ thốt lên câu nói ấy. Nếu đúng như vậy thì thật tốt. Mừng nhất là cậu vẫn còn bên cô ngay lúc này. Nhưng mà có vẻ cậu không nghĩ vậy, cậu lắc đầu nhè nhẹ, nhìn qua phía cô:
-Không đâu. Có lẽ đó là lời báo mộng thật.
Cậu nói, hoàn toàn không hề có vẻ như đang đùa cợt. Nhưng cái điệu bộ đó lại khiến cho cô sợ. Vậy là thế nào? Chẳng lẽ cậu sẽ đi sao? Ánh mắt bối rối ấy như muốn hỏi cậu rất nhiều câu hỏi, muốn được cậu giải thích về điều này nhưng chẳng cần để cô phải buông lời, cậu đã đáp lại chúng bằng một nụ cười cùng lời giải thích:
-Em đã từng nói anh giống như một vầng trăng tròn mà. Còn em là mặt trời của anh đấy, Emma! Chúng ta ở cạnh nhau như vậy, có gần hơn khoảng cách tới tâm Trái Đất không?
Ra là thế à. Hóa ra lời giải đáp chẳng phải lúc nào cũng theo nghĩa đen. Cả ngày hôm nay cô ở bên cậu, kể ra cũng đâu phải là vô dụng? Thật mừng vì cậu còn an toàn.
Emma nhớn người lên, bất ngờ để lại một nụ hôn trên môi Norman, bàn tay cô xiết chặt lấy cậu như chẳng thể buông rời. Khi họ rời môi nhau, cô mới típ mắt cười với cậu, vẫn cái nụ cười hồn nhiên ấy, nụ cười mà cậu yêu...
-Vậy thì em sẵn sàng ở cạnh anh mãi mãi, vầng trăng của em!!
=Hết=
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com