Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 75: sparkler and cigarette

Dạo này Seungmin nhận thấy Jeongin có vẻ đang chịu áp lực khá lớn từ công việc. Cả ngày em ấy đi làm, đến tối về thì cũng lại chỉ cắm đầu vào laptop để làm nốt việc. Hôm nào cũng thức đến 12h đêm. Tất nhiên là Seungmin có lo chứ, nhưng em ấy đều bảo là sẽ chỉ bận 1 thời gian nữa thôi nên không cần phải lo lắng gì cả.

Về phía Jeongin thì mặc dù nói vậy cho anh ấy yên tâm chứ Jeongin vẫn cảm thấy áp lực rất nhiều. Mà hắn lại không dám kể với Seungmin vì không muốn anh ấy phải lo lắng cho mình quá nhiều. Những lúc như vậy thì thuốc lá chính là liều thuốc an thần tốt nhất cho hắn rồi. Nhưng Jeongin không muốn Seungmin biết chuyện mình có sử dụng thuốc lá nên hầu như toàn hút lúc anh ấy đi ngủ hoặc là không có ở nhà.

Jeongin biết rõ lúc nào Seungmin đi làm về nên việc hắn hút thuốc mà không bị phát hiện cũng là điều dễ hiểu thôi. Tuy nhiên hôm nay Seungmin lại được tan làm về sớm hơn mọi hôm. Cậu vui vẻ đi về nhà, còn tiện ghé qua cửa hàng tiện lợi mua pháo bông vì thấy trên mạng dạo này đang hot.

-"Chắc Jeongin sẽ thích lắm đây."_ Seungmin cười tít mắt, vừa đi vừa nghe nhạc.

Jeongin nằm ngả người trên sofa, mắt dán chặt lên trần nhà, khói thuốc lá bay khắp phòng. Chả biết từ khi nào mà hắn đã quen với mùi hương vừa cay vừa nồng này rồi nhỉ? Tiếng mở cửa khiến hắn giật mình không kịp trở tay.

*sao anh ấy lại về sớm như vậy?*

Tất nhiên là Seungmin cũng giật mình với cảnh tượng trước mắt mình. Mùi khói thuốc ám lại khắp nơi trong nhà, Jeongin thì lại đang hút thuốc. Trông em ấy như một con người khác vậy.

Cả 2 bốn mắt nhìn nhau, cảm xúc đan xen lẫn lộn, ngạc nhiên có, xấu hổ có, tức giận có, băn khoăn có. Jeongin cứ ngồi im đấy, nhất thời không biết phải làm gì bây giờ. Điếu thuốc trên tay vẫn cháy đỏ, tàn thuốc rơi xuống mặt bàn.

-"Anh...sao hôm nay anh...về sớm vậy?"

-"Ừm hôm nay sếp anh đi công tác gấp nên bọn anh không phải họp." _ Seungmin đã kịp bình tĩnh trở lại, đi vào nhà cất đồ, uống nước, mở cửa sổ phòng như không có chuyện gì xảy ra.

-"Em xin lỗ-"

-"Anh muốn đi lên sân thượng chơi pháo bông. Em đi cùng anh nhớ?"_ Seungmin ngắt lời, giơ đống pháo bông ban nãy cậu mua ra trước mặt Jeongin.

-"Ơ...à ừ đi. Em đi cùng anh."_ thấy Seungmin như vậy khiến hắn có chút hoang mang, lo sợ.

-"Tàn thuốc rơi vào tay em bỏng bây giờ. Cẩn thận chút đi."_ nếu Seungmin không nhắc nhở chắc hắn bị tàn thuốc rơi ra làm cho bỏng tay luôn rồi.

Seungmin xoay người đi trước, để Jeongin tay ôm áo khoác chạy theo.

-"À, cầm bật lửa đi nhớ. Cả thuốc lá nữa."

Tuy Jeongin không biết vì sao tự nhiên anh ấy bảo cầm theo nhưng những lúc như này tốt nhất hắn đừng nên thắc mắc gì cả và nghe theo thì hơn. Cả hai cùng lên sân thượng, nhà Seungmin ở chỗ cao nên từ đây có thể nhìn thấy được cảnh toàn thành phố vào buổi tối.

Gió cũng bắt đầu thổi, trời mỗi lúc một lạnh hơn. Cả sân thượng tối om chỉ có mỗi chỗ 2 người ngồi là có chiếc đèn nhỏ chiếu sáng thôi. Jeongin lặng lẽ ngồi bên cạnh Seungmin, không biết nên mở lời từ đâu. Còn Seungmin thì ngồi co gối, nhắm mắt lại cảm nhận từng đợt gió cứ thổi đến liên tục.

-"Anh có muốn đốt pháo bông không?"

-"Có. Em mang những thứ anh bảo rồi chứ? Lấy ra đi, cả 2 cái."

-"Anh định làm gì?"

-"Cứ lôi ra đi."

Jeongin đưa cho Seungmin cả bật lửa lẫn thuốc lá, tò mò không biết anh ấy định làm gì. Khoan! Đừng nói là anh ấy định hút nhé?

-"Khoan! Anh định hút à? Không được đâu! Em biết anh thất vọng vì em đã hút thuốc lá nhưng anh đừng làm như thế. Em sai rồi! Em xin lỗi mà!"_Jeongin túm vội tay Seungmin lại.

-"Anh không biết hút. Ngồi yên đấy, cầm đi."_ Seungmin lấy 1 điếu thuốc đưa cho Jeongin.

-"Anh định làm gì? Sao lại...đưa em."

-"Haiz cứng đầu quá. Cái gì cũng đến tay anh. Cầm cho chắc vào."_Seungmin dí điếu thuốc vào miệng Jeongin, tay còn lại dùng bật lửa châm thuốc cho em ấy.

Jeongin bất ngờ vì anh ấy không mắng mà còn làm như vậy.

-"Sao anh lại làm thế..."

-"Đừng nói gì hết. Cầm bật lửa đốt pháo bông cho anh đi."_ Seungmin chìa pháo bông ra trước mặt Jeongin.

Trên sân thượng chỉ có 2 người, Seungmin không chịu ngồi yên 1 một chỗ mà chạy ra phía trước, quơ quơ cây pháo bông lấp lánh ấy, hai mắt sáng như sao mải nhìn theo từng tia pháo bông. Jeongin ngồi 1 chỗ hút thuốc, nhìn ngắm em bé của mình đang chơi. Chắc hắn đã làm em bé thất vọng lắm. Do gió to quá nên pháo bông bị dập tắt mấy lần rồi. Mỗi lần như thế là Seungmin lại xị mặt xuống, phụng phịu đá đá chân vào không khí. Quả thực là rất đáng yêu mà.

-"Tốn tiền quá! Hừ, không thèm chơi nữa."

-"Anh cẩn thận không ngã xuống đấy. Lại đây ngồi với em đi."_Seungmin cũng nghe lời mà chạy đến bên cạnh Jeongin.

Sự im lặng lại bao trùm cả không khí. Seungmin chả biết đang nghĩ ngợi gì mà mắt nhìn xa xăm về phía đường phố nhộn nhịp, tràn đầy ánh sáng đèn đường kia. Ánh mắt Jeongin cứ dán chặt lên Seungmin, hắn không biết phải làm gì bây giờ nữa.

Bỗng nhiên Seungmin quay sang, nhào tới ôm chặt Jeongin. Hắn có thể cảm nhận được rằng cái ôm này thật sự rất chặt, như thể anh ấy đang lo sợ gì đó.

-"Anh sao vậy? Anh đang khóc đấy à?"

Seungmin vẫn không nói gì, chỉ lắc lắc đầu. Tay vẫn ôm chặt Jeongin không buông.

-"Em xin lỗi vì đã khiến anh thất vọng. Em không muốn lừa dối anh như vậy nhưng em sợ phải thú nhận mọi điều với anh. Em sợ anh nghĩ em là thằng yếu đuối, có chút áp lực mà đã kêu ca đủ kiểu. Em muốn anh coi em là chỗ dựa mỗi khi gặp khó khăn nên em không cho phép bản thân mình yếu đuối được. Em biết hút thuốc sẽ có hại cho cơ thể mà vẫn hút nên em sai rồi. Em xin lỗi..."_ Jeongin nói hết những điều vướng bận trong lòng mình, tay ghì chặt Seungmin vào lòng mình.

-"Chắc thời gian qua em đã khó khăn lắm đúng không? Anh đã không biết phải quan tâm em như nào cho đúng vì em chả chịu nói gì với anh cả. Anh muốn tìm hiểu thử nhưng sợ anh đi quá giới hạn, ảnh hưởng đến sự riêng tư của em. Anh không nghĩ là anh lại biết được nỗi khổ tâm của em trong hoàn cảnh như vậy. Anh không giận em vì em hút thuốc đâu, đừng xin lỗi anh như vậy..."_ Seungmin càng nói tay càng ôm chặt Jeongin hơn.

Jeongin cúi xuống, nâng mặt Seungmin lên thì phát hiện hai mắt cậu đã đỏ lên từ bao giờ rồi, môi thì mím chặt lại. Có vẻ như anh ấy cố gắng kìm lại, không cho phép bản thân khóc. Hắn cúi xuống hôn Seungmin. Nụ hôn ấy vừa có vị ngọt mà cũng lại có vị cay cay xen lẫn vào. Seungmin có thể cảm nhận được mùi thuốc lá đang xộc vào trong miệng mình nhưng lần này cậu không ghét bỏ nó mà lại tận hưởng như thể sợ mất đi vậy. Là vì đó là Jeongin chăng? Mãi thì cả hai cũng chịu rời nhau ra, Jeongin bế Seungmin ngồi lên đùi mình, dán mặt vào ngực anh ấy, hít lấy mùi hương thơm đặc trưng ấy.

-"Em không dám hứa là em sẽ bỏ ngay lập tức được nhưng em hứa em sẽ bỏ dần dần. Anh tin em lần này được chứ?"

-"Trước giờ em luôn nói là làm được mà. Anh tin em. Nhưng từ giờ em không được phép giấu anh cái gì nữa, nghe chưa?"

-"Vâng, em hứa."

Cả hai cứ ngồi im như vậy, Jeongin vẫn ôm chặt eo Seungmin.

-"Ban nãy em rất sợ anh sẽ bỏ em đi. Nếu anh lao vào trách mắng em thì có lẽ sẽ đỡ sợ hơn là anh lại làm như không có chuyện gì xảy ra cả. Em sợ em làm sai và phải chịu hậu quả lớn đến mức em không dám nghĩ đến..."

-"Đừng lo, anh sẽ không bỏ em đâu."

-"Và em cũng sẽ không để anh đi đâu hết."
_________
sparkler: pháo bông
cigarette: thuốc lá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com