chap 77: cún ngốc cáo ngốc
-"Haiz bực mình thật! Sao lúc nào người ghen cũng phải là mình chứ? Đồ đáng ghét! Yang Jeongin là đồ đáng ghét nhất trên đời nàyyyy!"_ Seungmin đứng bên ngoài tòa nhà, chân đá đá xuống nền đất, bực bội mắng, mặc kệ có người đi qua vô tình nghe thấy. Thực ra ban nãy bạn cậu gọi đến cũng không có gì quan trọng lắm, chủ yếu là vì muốn thoát khỏi cảnh đó nên mới nghĩ cớ để ra ngoài thôi.
-"Rồi giờ đi đâu? Chả nhẽ lại về nhà?"_ Seungmin nghĩ lại thấy bản thân cũng ngớ ngẩn thật, tự nhiên chạy ra làm gì để bây giờ đứng chôn chân tại đây. Trong lúc Seungmin đang chìm đắm trong đống suy nghĩ thì Jeongin cũng chạy kịp xuống đến nơi.
-"Huhu Seungminie hyungggg, chờ em vớiiii!"
Nghe tiếng gọi to khiến Seungmin giật mình. Đồ ngốc Jeongin bị cái gì mà gào tên người ta to thế không biết nữa. Jeongin lao như bay vào người Seungmin, không để cho cậu kịp hoàn hồn lại.
-"Đi ra! Ngã bây giờ!"
-"Không, nếu anh gọi em là hyung thì em sẽ xem xét."
-"...không bao giờ."
-"Anh dỗi em hả? Huhu Kim Seungmin dỗi bé hỏ? Huhu thương quá ra đây bé chơm mín nha?"
-"Xê ra! Bộ mày không phải đi làm hay sao mà chạy xuống đây làm khùng làm điên vậy? Không sợ người ta nhìn vào đánh giá à?"
-"Nếu có người đánh giá em thì chắc chắn đấy là anh rồi. Sao anh lại gọi em là mày? Anh hết thương em rồi đúng không? Kim Seungmin chơi em rồi Kim Seungmin vứt bỏ emmm! Ai sẽ chịu trách nhiệm với em đây?"
-"Mày ngậm mồm vào cho anh! Anh không kêu thì thôi, mày kêu cái quái gì?"_ Seungmin vội lấy tay chặn cái mỏ hỗn này lại.
-"Thế là anh không dỗi em đúng không? Thế đi về nhà với em thôi nào! Trưa rồi em đói quá, em thích ăn đồ Seungmin nấu cơ."
-"Ai rảnh, ăn ngoài đi cưng."
-"Ăn ngoài xong tí về ăn anh nhớ?"
-"Em thích dùng kìm điện hay dùng axit? Anh thì thích dùng bàn ủi điện hơn đấy. Liệu có mùi như thịt nướng mình hay ăn không nhỉ? Em đoán xem?"
-"...Em xin lỗi cục cưng."
-"Biết điều đấy. Đi nhanh trước khi anh đổi ý đi."
-"Ok vợ."
Vừa đi Jeongin vừa cảm thấy nhẹ nhõm vì cún con không hề tức giận như cậu tưởng tượng. Nhìn Seungmin vừa đi vừa mở cửa xe cho gió lùa vào trông đáng yêu chết mất.
-"Tập trung vào lái đi dùm cái."
-"Ủa anh biết em nhìn anh à? Anh còn không hề quay sang nhìn lại em mà?"
-"Ừ. Cảm giác nó thế."
-"Cún con đáng sợ quá."
-"Anh nhai đầu mày đó!"
-"Đầu trên hay đầu dưới?"
-"... lúc nào cũng nghĩ vớ va vớ vẩn. Anh mách mẹ mày đó."
-"Anh định bảo mẹ là Jeongin nó gạ ch*ch con hay gì? Em thì thấy ổn, chỉ có vấn đề là ở anh thôi."
-"Đúng là lớn rồi lí sự đủ kiểu. Hồi xưa mày bé mày nghe lời anh lắm mà sao giờ nghĩ đủ lí lẽ để cãi lại rồi. Trả Jeongin ngày xưa lại đây."
-"Thế để đẻ ra Jeongin minisize cho anh bế nhớ?"
-"Anh đâu có đẻ được?"
-"Ủa em đã kịp nói là ai đẻ đâu? Hay anh muốn hả? Nếu anh muốn thì em tình nguyện đó. Giờ quay xe về nhà là kịp nè."
-"...em lừa anhhh! Biến đi!"_ Seungmin thẹn quá hóa giận, úp mặt vào cánh cửa, không dám quay lại nhìn Jeongin. Mặt cậu bây giờ chắc đỏ như quả cà chua rồi. Thằng nhóc ranh ma này lại nghĩ đủ kế để bẫy cậu mà. Đáng buồn cái là cậu cũng dính vào thật.
-"Thôi em đùa thôi. Ơ bé ơi? Béee! Em chin nhỗi nhớ? Tí mua bánh cho nhớ? Ăn kẹo dẻo không tí em mua cho 1 đống to ơi là to luôn."
-"Anh không phải trẻ con mà dăm ba cái đồ đó là dỗ được đâu nhá! Lằng nhằng anh bỏ mày lại đấy nhớ! Suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy cái chuyện đấy."
-"Thôi mà...em xin lỗi...!"_ tự nhiên thấy giọng Jeongin nhỏ dần, xe đang đi cũng dừng lại khiến Seungmin giật mình. Cậu ngó sang thì thấy mặt Jeongin tự nhiên buồn hẳn đi, 2 mắt còn rưng rưng nữa. Chết dở bây giờ đến lượt nó dỗi thay cậu rồi sao?
-"Ơ...làm sao đấy? Bụi vào mắt hả? Quay đây anh xem nà-"_ không để Seungmin kịp nói hết câu, Jeongin đã nhào vào ôm chặt cậu rồi, nghe giọng như đang sắp khóc vậy.
-"Em xin lỗi mà! Em xin lỗi vì đã đùa quá trớn. Anh đừng bỏ em mà... Bây giờ anh mà bỏ em thì em biết đi đâu tìm anh về giờ? Em trêu anh vậy cũng vì em thấy thích anh và muốn nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng của anh thôi. Nhìn dễ thương lắm. Em xin lỗi vì có sở thích kì lạ như vậy. Nếu anh không thích thì em sẽ bỏ nó đi. Anh đừng nói sẽ bỏ em lại nữa có được không?"
Nghe thấy vậy Seungmin biết lời ban nãy mình nói có hơi quá đáng rồi. Đúng là tại cậu mà, tự nhiên nói bỏ nhóc rắc rối này lại làm gì không biết. Seungmin cứ luống cuống không biết nên làm gì lúc này, tay chỉ biết vỗ lưng cho Jeongin bình tĩnh lại.
-"Anh không bỏ em lại đâu. Ban nãy anh nói đùa đó. Thôi nào nín đi anh thương. Ai lớn rồi lại còn khóc nhè nữa đúng không nào? Ngoan nào nín đi."
Seungmin lấy tay nâng mặt Jeongin lên. Trời đất thằng bé khóc thật luôn rồi, đỏ hết cả mắt lên. Chắc sau vụ này cậu nên cẩn thận hơn về lời nói dọa nạt người khác thôi.
-"Anh...anh hứa đi! Hứa là không bỏ em lại đi..."
-"Ừm anh hứa. Ngoan nào, khóc nhiều mắt sưng lên đó."_ Seungmin lấy tay áo lau nước mắt cho Jeongin. Thấy em ấy vẫn khóc tiếp nên cậu nhất thời lúng túng không biết nên làm gì bây giờ.
Nói thật là cậu cảm thấy những câu đùa của em ấy cũng không quá đáng ghét đến mức phải nói nặng lời lại như thế. Quả thực người có vấn đề là cậu mà, lúc nào cũng khiến em ấy tổn thương. Seungmin tiến về phía trước, hôn Jeongin 1 cách bất ngờ.
Sự thật là trước giờ cậu luôn tỏ ra chán ghét trước mấy câu đùa gạ gẫm của Jeongin nhưng bản thân cậu biết rõ là cậu thích nó 1 hơn cả. Việc dối lòng mình như vậy là vì cậu không muốn thừa nhận con người thật của mình. Có lẽ cậu nên nhận ra sự thật này sớm hơn. Hai má Seungmin đỏ ửng lên, cậu ngại ngùng ôm chặt cổ Jeongin, khẽ nói vào tai em ấy.
-"Jeong-jeongin à, mình về nhà được không?"
-"Ơ sao tự nhiên anh lại muốn về nhà, anh không đói à? Hay là anh muốn tự nấu ăn cho em hở?"_ Jeongin ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
-"Không phải. Mà là...chuyện ban nãy em nói muốn ấy."_ mặc dù đã thừa nhận nhưng việc nói ra cũng không hề đơn giản như cậu nghĩ.
-"Hở? Em muốn cái gì?"_ Jeongin mơ hồ nhớ lại xem ban nãy mình có nói muốn cái gì không. Nãy giờ cậu chỉ nhớ mình tự nhiên khóc lóc xong ngại quá nên phải ôm anh ấy cho bớt quê thôi chứ có gì đâu nhỉ? Nấu ăn thì không phải tại anh ấy vừa từ chối xong mà. Mua đồ ăn cũng không phải nốt. Thế rốt cuộc là gì mà Seungminie lại phải ngại như thế nhỉ? Khoan chẳng lẽ anh ấy muốn cái đó?
*không đời nào anh ấy lại tự mình nói ra như thế đâu*_ Jeongin đã đá bay cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình.
-"...chuyện...nãy em bảo muốn...ăn anh đấy. Cùng về nhà đi."_ Cuối cùng thì cậu cũng có thể nói ra được rồi.
-"Hở? Anh nói cái gì đấy? Chết rồi anh có nhân cách thứ hai hả? Tên kia, trả Seungmin lại đây mau lên!"_ Jeongin ngơ ngác không tin nổi vào tai mình, túm 2 bên vai Seungmin lắc qua lắc lại làm cậu chóng hết cả mặt.
-"Đồ ngốc này nữa! Có làm không thì bảo? Không làm thì đi ăn trưa, khỏi về nhà nữa!"_ Seungmin cúi gục đầu vào vai Jeongin, tên ngốc này đúng là đại ngốc. Cậu đã dâng tận miệng mà còn đẩy đi nữa. Đúng là đồ đáng ghét.
-"Ơ có chứ. Bé cưng đã có yêu cầu thì thân là người chồng mẫu mực, em đây sẽ đáp ứng đầy đủ dịch vụ luôn."_ nhìn thấy nụ cười ranh ma ấy xuất hiện, Seungmin cảm thấy có vẻ hôm nay cậu tàn đời luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com