edit | Cảm Nóng, Cảm Lạnh
Tác giả: 朵夫
Edit: Yue
Độ dài bản edit: 1859 từ
——
Chu Tường thực ra không hẳn ghét mùa hè.
Ngược lại, thi thoảng anh cũng sẽ nghĩ ngợi, mùa hè hình thành từ gì nhỉ?
Cuối tháng sáu, Chu Tường vừa mới quay phim xong, bước vào kỳ nghỉ. Trong lúc ấy, thành phố Bắc Kinh đổ mưa tầm tã cuối cùng cũng được nghênh đón tiết trời giữa ngày hè. Nắng nóng thành ra bực dọc, bất luận đi đâu cũng chẳng khác nào trầm mình trong một căn phòng tắm hơi khổng lồ - mồ hôi không dứt được phủ đầy lưng, dính dớp giữa lớp da và vải áo, cảm giác rờn rợn khi da gà da vịt thi nhau nổi lên cũng chỉ khiến người ta thêm phiền chán.
Dần dà, cứ tới mùa hè là Chu Tường chỉ trốn trong phòng bật điều hòa ăn dưa hấu mà sống qua ngày.
Thực ra, mấy năm trước Chu Tường vẫn còn là một cậu nhóc chưa trải sự đời, không chịu yên thân, lúc nào cũng ham chạy ngược chạy xuôi theo đoàn làm phim. Những người thông minh lanh lợi, biết nhìn trước ngó sau, ngay cả khi ở trong một nhóm giang hồ lọc lõi cũng có thể hòa nhập tự nhiên như thế. Giữa ngày hè tựa chiếc lồng hấp, tiết trời oi bức hanh khô ùn ùn kéo tới, chẳng phải khi đó anh còn bị phơi đến mức da ngăm rám nắng, lặng lẽ đóng vai phụ trước ống kính, rồi mang vác cả máy móc thiết bị, thay mọi người thu xếp cơm hộp mỗi khi trời tối đó sao? Mãi đến sau này, khi có Yến Minh Tu bên cạnh, tâm tư muốn bám rễ sinh chồi kia của anh ngày càng không nhịn nổi, người ngợm cũng trở nên biếng nhác đi nhiều. Hai người chung sống tại căn hộ nhỏ khi xưa của anh, đều chán đến mức chỉ hận không thể thực hiện câu nói "Xuân buồn ngủ, thu thiếu giấc" một cách thật triệt để.
Ôi chao, đúng là ăn no là rửng mỡ mà.
Chu Tường thở dài, đắp chăn kín người, trở mình trên sô pha, "Mình hiện giờ xem như đã tiến vào đời sống lúc về hưu sớm rồi."
Phim truyền hình phát sóng ban chiều trên TV đã chiếu xong, giờ đang đến tiết mục quảng cáo đồng hồ do Yến Minh Tu làm đại ngôn. Tai Chu Tường cực thính, mới đầu còn đang gà gật, nhưng đến lúc nghe được âm thanh quen thuộc lại hơi ngẩng đầu, híp mắt cẩn thận ngắm thật kỹ khuôn mặt lạnh lùng mà xinh đẹp trên màn hình, nghĩ thầm thằng nhóc này cười lên thế nào nhìn cũng đẹp hơn mà. Anh mở điều hòa ở mức lạnh vừa đủ, không để ý mà khiến gió mát luồn vào trong lớp chăn bông dày dặn. Chu Tường giật bắn mình, Yến Minh Tu trên TV lại duỗi ra một bàn tay với khớp xương rõ ràng về phía này, cuối cùng anh nhịn không nổi, che mũi hắt hơi một cái.
Như thế này cũng chẳng phải tốt lắm.
Chu Tường khịt mũi, len lén gửi một câu xin lỗi trong lòng tới Yến Minh Tu.
Khác hẳn vẻ ngoài của mình, Yến Minh Tu là một người kém nhạy ở nhiều mặt, hiện giờ cuộc sống của cậu như thể ngoại trừ Chu Tường ra, gần như chẳng có chuyện gì đủ khả năng thu hút sự chú ý của cậu nữa.
"Chuyển mùa chỉ là một quá trình thêm bớt quần áo mà thôi", đây từng là câu trả lời của Yến Minh Tu cho câu hỏi trong một chương trình phỏng vấn nào đó.
Khi ấy Chu Tường với tư cách là khách mời đặc biệt đang ngồi bóc quýt bên cạnh, lúc nghe được câu này bèn trực tiếp cầm một múi lên chặn miệng cậu luôn. Chu Tường nháy mắt mấy cái, lại đối diện với một gương mặt tủi thân, không thể làm gì khác ngoài chột dạ chụp lấy bàn tay của đối phương dưới gầm bàn, mỉm cười về phía ống kính: "Minh Tu lúc riêng tư thực ra khá thích đùa đó."
Còn trên thực tế, câu đáp này là lời thật lòng của Yến Minh Tu. Bản thân cậu chính là một người lạnh từ tim ra, từng trải qua mấy năm nhỏ tuổi không hiểu chuyện, về sau lăn qua lộn lại, cuối cùng mới ở cùng một chỗ với Chu Tường, nên càng không nỡ tách rời. Hai người luôn sống tại căn hộ nho nhỏ ấy, như thể để xua đi cái nóng nực của mùa hè ra xa, thời gian cứ thế mơ hồ trôi đi.
Chẳng qua, nếu cậu bắt buộc phải nói ra một ấn tượng của mình với mùa hè, Yến Minh Tu nghĩ ngợi, hình ảnh khắc sâu nhất hẳn sẽ là mỗi ngày về nhà, được nhìn thấy Chu Tường nằm trên ghế sa lông, lạnh đến mức toàn thân run rẩy.
Thói quen của Chu Tường là ngủ trưa trong những ngày nắng ráo. Yến Minh Tu cảm thấy thời điểm đó anh quả thực y chang một chú mèo đã no đủ, thích chôn mặt trong khuỷu tay, một góc chăn bông rơi xuống đất bị Chu Tường đặt ở dưới thân, quấn thành một hình cầu. Chu Tường cuộn mình dậy, ôm chiếc gối hình chữ Q do fan nữ nào đó làm tặng Yến Minh Tu, quên thân mà bò tới phòng mở điều hòa ngủ. Có đôi khi ngủ no mắt rồi, anh vẫn không quên duỗi người một cái, ưỡn lưng, co ro đến lúc cảm giác tứ chi săn lại, ngón chân thò ra khỏi chăn thành một đường cung, còn chưa kịp chạm đến hơi lạnh đã rụt ngay trở về.
Yến Minh Tu luôn đúng lúc này sẽ rón rén đẩy cửa ra, cũng rất nhanh bắt gặp động tác nhỏ của Chu Tường.
"Anh Tường, dậy nào. Đừng ngủ ở đây, dễ cảm lạnh lắm." Tay Yến Minh Tu áp lên trán Chu Tường, đối phương bị không khí điều hòa thổi lâu nên tạo thành một lớp phồng rộp nho nhỏ trên da, Yến Minh Tu cảm thấy không được đúng lắm, bèn khẽ gọi một tiếng, "... Anh Tường? Dậy đi."
Chu Tường cảm giác toàn thân như bị ngâm trong bể nước đá, một mình trơ trọi chìm nghỉm dưới đáy, cả người đều bị sức nước áp chế không cử động được. Đã không mở nổi hai mắt lại còn chẳng nói nên một câu tròn vành rõ chữ, anh chỉ có thể áp sát vào nguồn nhiệt gần nhất quanh thân.
-- Thế là anh chộp lấy cánh tay của Yến Minh Tu, gương mặt bị cóng đến mức tái nhợt cọ lên đầu ngón tay mượt mà của cậu. Chu Tường đã hoàn toàn rơi vào mơ màng, mọi giác quan của anh đều tập hợp về xúc giác, thân thể do não bộ đang tê liệt tạm thời mà bắt đầu đình công, toàn thân như một đứa trẻ thèm hơi người, kêu rên "A a" vài tiếng, đòi hỏi luồng hơi ấm này có thể vì mình mà nán lại thêm một, hai phút.
Yến Minh Tu nhìn động tác của anh, không khỏi chau tít đôi mày, song lại không thể rút tay ra, đành phải để mặc như thế. Cậu ngồi bên ghế sa lông, cứ chốc chốc lại xoa vầng trán nhăn lại khi ngủ của Chu Tường, "Đã bảo là anh đừng nên để nhiệt độ điều hòa thấp như vậy rồi cơ mà."
"Minh Tu..." Chu Tường ôm siết lấy chiếc gối vẽ hình Yến Minh Tu trong lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Em ở tuổi này, vẫn phải cười nhiều lên."
Cũng chẳng biết rốt cuộc anh đã mơ thấy gì.
Yến Minh Tu bất lực lắc đầu, không khỏi mỉm cười, cậu dùng cánh tay nhàn rỗi kia của mình mò mẫm tìm kiếm một vòng quanh người Chu Tường, cuối cùng tìm ra điều khiển điều hòa từ trong lòng anh. Trong căn phòng kín mít đầy hơi lạnh điều hòa, nhiệt độ đang chầm chậm tăng lên, Chu Tường đang mộng mị bèn thả lỏng thân thể căng cứng hồi lâu, thở ra một hơi thật dài, dường như đã thực sự được giải thoát khỏi vực thẳm đầy nước lạnh mênh mông trong mộng kia.
Lúc này trời đã sẩm tối, ánh chiều tà bên ngoài đã bị Chu Tường dùng rèm cửa che chắn. Vì nhiệt độ đã ấm trở lại, trên người anh phủ một tầng mồ hôi lấm tấm, chủ nhân của cánh tay đang bị anh siết chặt đang ngồi tại chỗ mà cố gắng rướn người về phía trước, tranh thủ lấy hộp thuốc, vẻ mặt mê mang ban đầu của Chu Tường trở nên sửng sốt, "Em về rồi à?"
Ánh mắt còn chưa kịp tập trung chậm rãi ngước lên, men theo một thân diện bộ vest tinh tế, cầu kỳ và chỉnh tề, Yến Minh Tu hẳn mới tham gia một buổi tiệc rượu xong. Chu Tường dựa vào lưng ghế sô pha, còn Yến Minh Tu nghiêng người cúi đầu xuống. Giữa nơi hô hấp của hai người giao thoa, có chút hương rượu thoang thoảng rất khẽ đọng lại trong hơi thở. Nhưng thực sự bây giờ Chu Tường đã chịu hết nổi, anh khẽ vươn tay, lôi qua kéo lại chiếc cà vạt quét qua cánh tay mình.
Yến Minh Tu mỉm cười, dường như cảm thấy như thế là chưa đủ, lại lót thêm một cái gối ở sau lưng anh, "Anh Tường, về sau không được mở điều hoà đi ngủ nữa."
Chu Tường định nói gì đó nhưng lại thôi, trong phút chốc lại chẳng biết nên phản bác như thế nào, chỉ biết hận cớ sao thân thể yếu ớt này lại có sức miễn dịch kém đến thế.
Anh nhận lấy nhiệt kế, tự đo nhiệt độ cơ thể mình, rồi có lẽ cảm thấy kiểu này vẫn chưa đủ, anh lại áp trán mình lên trán của Yến Minh Tu.
"Anh bị cảm sao?" Anh hỏi.
Yến Minh Tu đáp: "Chắc vậy."
Chu Tường ngẩng đầu, để ý được ánh mắt lơ đễnh từ đối phương chiếu qua, chơi đùa với tim mình một chút. Yến Minh Tu nhẹ nhàng lùi một bước, Chu Tường lại giữ chặt tay cậu, lấy lùi làm tiến, trong lúc ánh mắt đôi bên chạm nhau, cả hai trao nhau một nụ hôn thật dài.
Răng môi quấn quýt, thậm chí nhịp thở ngay thời khắc này đều trở nên vô cùng đồng điệu.
"Anh muốn lây cảm cho em à?" Yến Minh Tu hỏi.
Chu Tường cười, "Anh nghe nói hai người mà cùng nhau gánh vác thì sẽ khỏe nhanh hơn."
Yến Minh Tu nói: "Vậy anh hãy giao toàn bộ bản thân mình cho em đi."
END
——
Link fic gốc: https://shanshuijiyunzhou.lofter.com/post/1f8825cb_1c602d505
Bản edit chưa có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không đem đi nơi khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com