chapter 18 : my
Đứng xếp hàng ở khu vui chơi khiến chúng tôi trở nên uể oải.
Hàng người phía trước chậm rãi nhích từng cen-ti-mét một khiến bất cứ ai có ý định giành chỗ đều muốn bỏ cuộc. Bởi làm gì còn khoảng trống nào đủ thoải mái trong cái thanh chắn mua vé này, bây giờ có muốn ra cũng chẳng nổi, chỉ biết cầu nguyện thật nhanh đến lượt mà thôi.
Công viên ngày trong tuần hóa ra cũng đông người như vậy. Tôi dáo dác nhìn xung quanh, thầm nghĩ sau khi chơi xong phải đi kiếm quán cà phê nào đó ngồi nghỉ cho thoải mái mới được.
Màn hình điện thoại vụt sáng, những dòng thông báo hiện lên như để thúc giục tôi hãy mau mau kiểm tra chúng. Có lẽ cha lại lo lắng, chắc ông đang trên đường quay trở lại hàn quốc rồi. Tôi nhìn mẹ đang lén xoa bóp đầu gối, có lẽ đứng lâu như vậy là đủ khiến mẹ mệt. Không chần chờ chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, tôi siết chặt màn hình trong tay, chậm rãi mở lời.
"Mẹ có mệt không, lên con cõng"
Vừa nói, tôi vừa chìa lưng ra, gối đồng thời khịu xuống.
Mẹ cười nhẹ, lắc đầu. Mẹ chẳng nói gì cả mà chỉ tay về phía trước, đoàn người đã lại đi thêm được vài bước rồi.
"Soobin, uống nước đi con"
"Mẹ uống đi, con không khát"
Đứng một lúc thật lâu sau cuối cùng cũng đến lượt.
"Cho cháu xin hai vé người lớn ạ"
"Đi thôi mẹ"
Công viên nước người đông như đàn kiến vỡ tổ, khắp bốn hướng đều chật kín. May sao mà quán cà phê chúng tôi nhắm sẵn chỉ phải đứng một lát đã có bàn. Tôi nhanh tay đẩy mẹ vào chiếc ghế trống, lờ đi để mẹ thoải mái xoa bóp bắp chân căng cứng, tôi tranh thủ phụ giúp cô nhân viên dọn bàn.
"Cho tôi hai latte đá"
Móc trong túi điện thoại vẫn đang bận rộn lấp đầy thanh thông báo, vừa mở ra lập tức đã thấy email bệnh án phía trên đầu. Tôi giả vờ đi ra nhà vệ sinh rồi lén lút tìm một góc khuất đọc lá thư điện tử ấy.
File có dung lượng lớn nên phần tải xuống hơi lâu, chúng khiến tôi thấy sốt ruột vô cùng.
"Sao load lâu vậy nhỉ"
Tôi lén quay đầu nhìn phía sau, đôi mắt len lỏi qua dòng người hướng tới bóng người thanh mảnh ấy.
Mẹ khác lúc chưa đi nhiều quá. Có lẽ những gì sắp tới hiện ra trong email kia sẽ là những thứ tôi không muốn đọc nhất trên đời này. Tiếng la hét trên con tàu sắt kia thu hút sự chú ý của mọi người, kéo tôi khỏi mớ suy nghĩ buồn bã.
Còn nhớ hồi nhỏ cũng hay được mẹ cho đi chơi. Con rắn sắt ấy lúc bắt đầu di chuyển thì chạy chậm rì rì, từng tiếng cút kít nặng nề khi lên dốc giống như quả bóng đang được ai đó bơm đầy hơi. Chuyến tàu lao thẳng xuống, tiếng hét của đoàn người như thanh gươm cắm mạnh vào quả bóng ấy. Tiếng nổ khiến tôi bất giác bịp chặt tai lại, từng mảng kí ức vỡ tan khi âm báo ding vang lên.
Điện thoại báo file trong email đã được tải về máy hoàn tất.
"Đi chơi thôi"
Tôi chậm rãi đi tới, miệng cố gắng vẽ ra một nụ cười. Điện thoại trong túi áo đã ở chế độ không làm phiền, tôi cùng mẹ trò chuyện một lát rồi cũng quyết định phải tham gia trò chơi gì đó giống như hồi nhỏ vẫn hay làm.
"Chơi cái kia trước được không mẹ?"
Tôi chỉ tay về phía đoàn tàu. Ôi, sao lại nhiều người mua vé thế kia.
"Hay thôi chơi cái kia vậy?"
Tôi nhìn hướng khác. Trò chơi đó có vẻ vui, nhưng người cũng đông quá.
"À, phải rồi. Ở đây có rạp chiếu phim mới mở. Đi coi với con chứ, lát sau mẹ con mình sẽ cùng đi chơi"
Tôi đưa tay lên má, giữ nguyên nụ cười lâu lắm mới thấy.
"Phải cười nhiều thế này nhé, được không mẹ?"
"Mẹ biết rồi!"
"Đi thôi, con sẽ dẫn đường"
Hai mẹ con chúng tôi đi xem phim, mà trớ trêu thay hôm nay chỉ có phim hoạt hình. Ngại ngùng chui vào rạp với đám trẻ con, mọi người nhìn tôi và mẹ với ánh mắt kì cục. Sao thế tôi mới mười tám tuổi thôi, đi xem hoạt hình vẫn được nha.
"Anh kia lớn thế rồi sao vẫn đi xem siêu nhân thế?"
Tiếng của một thằng nhóc ngồi trước tôi ba hàng, nó nhoi lên nói như muốn cười vào mặt tôi vậy. Vừa dứt câu mấy đứa bé khác quanh tôi cũng nhìn, chúng nó dễ thương thật. Tôi chìa tay ra muốn véo cái má đứa bé bên cạnh, nó thấy thế liền quay ngoắt đi. Đúng là thứ quá đáng.
Suốt cả bộ phim lũ trẻ cứ rên rỉ mỗi khi có yêu quái xuất hiện, rồi có đứa thì khóc đứa thì cười. Có đứa vào trong đã chơi điện thoại phim cũng chẳng buồn xem, tôi ngồi nhai cái đám bắp rang muốn trẹo xương hàm. Hút sụt một hơi coca ở cái ly giấy cỡ bự.
"Ợ~"
Lén liếc sang đã thấy mẹ ngủ quên mất rồi. Tôi với áo khoác mỏng đắp lên cho bà rồi ngoan ngoãn rồi im xem hết bộ phim.
"Oaaaaa~ ngầu quá"
Bọn nhóc phản ứng thật cuồng nhiệt khiến tôi cũng phần nào bị cuốn theo. Tôi xoay khớp cổ của mình, nhìn sang phía đối diện. Cậu bé kia vẫn đang chơi game, cái bộ dạng lạnh lùng dù bên ngoài náo nhiệt ấy khiến tôi nhớ tới Yeonjun hồi nhỏ. Sao vậy nhỉ phim hay mà?
Nhìn cậu nhóc ấy một hồi tôi cũng mới nhớ ra email lúc nãy vẫn chưa đọc.
Chiếc đèn trên trần dần được thắp sáng báo hiệu bộ phim đã dần đi đến hồi kết. Tôi lay mẹ dậy, mọi người cũng bắt đầu rời đi, còn lũ trẻ vẫn luyến tiếc. Trẻ con mà có bao giờ là đủ đâu, tôi hồi ấy cũng sẽ phản ứng như vậy.
"Dậy thôi mẹ"
"Hết phim rồi hả con?"
"Mẹ muốn đi chơi không?"
"Ừ"
.
"Soobin, Yeonjun ở đâu? Mẹ muốn gặp nó, mẹ nhớ"
Tôi khựng lại, nụ cười trên môi vội biến mất.
Mẹ nhớ Yeonjun sao? Tại sao mẹ lại nhớ người làm mình ra nông nỗi này chứ? Bị rối loạn tâm thần làm mẹ quên đi những gì đã phải nhẫn nhịn suốt ngần ấy năm qua để hôm nay bật ra một từ nhớ với con người vô tâm ấy hay sao.
Tôi im lặng không nói gì tiếp tục bước về phía trước, mẹ túm lấy tay tôi nhìn với ánh mắt đầy tội nghiệp.
"Con không biết!"
Đấy là tất cả những gì mà tôi có thể nói lúc bấy giờ, con người ấy vốn tôi cũng không thể quản.
Mẹ thở dài.
"Đừng buồn, mẹ phải vui chứ"
"Mẹ có chuyện muốn nói rõ với Yeonjun, thằng bé nó hiểu lầm mẹ rất nhiều hơn nữa-"
"Được rồi"
Tôi nắm lấy bàn tay mẹ.
"Con sẽ đi tìm"-
Tôi đưa điện thoại ra nhìn giờ-
"dì Chan có lẽ giờ này ở nhà. Mẹ về đó chờ có được không, con sẽ tìm anh ta về"
"Được"
Phập.
Cửa xe ô tô đóng lại. Mẹ đập nhẹ, chiếc kính cửa dần hạ xuống.
"Nhớ! đợi con không được đi đâu, con sẽ về sớm, biết chưa?"
Thấy mẹ gật đầu đồng ý, tôi ra hiệu cho chiếc xe chạy còn mình thì bắt chiếc xe gần đấy.
"Anh ta ở đâu chứ?"
Seoul rộng như này kiếm một người đâu phải như chọn mớ rau miếng thịt được. Tôi vò đầu một hồi, lấy điện thoại ra. Thế giới hiện đại này thật có ích mà, ít nhất là lúc này.
"Bác tài, đuổi theo cái chấm đỏ này hộ cháu với ạ"
____
2025/29/07
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com