chapter 2
"Tú bân, mày đâu rồi?"
"Em đâyyyyyyyyy"
Nghe thấy tiếng cậu vọng từ trên gác hai xuống, tú bân vội vã đáp lại. Cậu lúc nãy đang học có nói không được phiền cậu mà cậu cứ gọi tú bân ơi ới từ nãy tới giờ.
Hay lúc nãy xuống nhà nó bị cậu phát hiện đang ăn vụng dưới bếp nhỉ?
"Tú bân, cậu gọi gì con thế?"
Bà chủ đi từ trong bếp ra nhìn lên trên gác. Tú bân đứng cạnh bà, lắc đầu.
Ai mà biết có khi cậu lại bị ảo tưởng sức mạnh của mấy phim Hồng Kông ông kể thì sao. Lúc nào cậu chả khua múa vì nó.
"Con không biết, để con lên"
Đứng trước cửa phòng, tú bân hé nhìn vào. Cậu đang ngồi trên giường, cửa sổ thì mở tung ra làm mành che bay bay, nó thấy bụi mù mịt liền muốn ho hộ cậu chủ nó mấy hồi. Trời sắp mưa thì phải, gió lạnh sợt qua cổ chân làm nó rúm lại. Tú bân chợt nhớ đám quần áo phơi dưới sân liền không suy nghĩ gì nữa nhón chân bước quay trở xuống.
"Mày đi đâu, tao gọi nhiều lắm rồi đấy"
Cậu chủ đứng sau lưng lên tiếng làm tú bân giật mình, chân đang bước cũng vội khựng lại. Nó bĩu môi, sao hôm nay cậu khó tính thế nhể.
Tú bân nuốt nước bọt cái ực rồi giả vờ quay lại cười với nhiên thuân, cái bầu không khí căng thẳng thế này không khéo nó không dám thở mất.
"Dạ, trời mưa em đi thu dọn quần áo"
"Đi học bài, mẹ tao cất, mau. Tao cho mày hai phút lấy sách vở"
Cậu chỉ nói có thế, miệng lập túc đếm không cho tú bân thời gian suy nghĩ. Đúng là ép người mà.
Tú bân nhìn vào mắt cậu, cố làm vẻ tội nghiệp nhưng nhiên thuân đã biết trước mà nhắm mắt và quay lưng đi vào phòng. Tú bân đứng đờ ra ngơ ngác cho đến khi cậu nhẩm đến giây thứ sáu mươi và hét lên báo hiệu một phút trôi qua.
"Chờ emmm"
Giọng nó kéo dài ra chứa đầy âm điệu van nài.
Chưa đầy một phút sau, tú bân đã vác xác tới phòng cậu. Nó ngồi giữa sàn, cái bàn gỗ cũ kĩ được ông chủ mua cho giờ đã chẳng còn quá lớn với hai đứa trẻ ngày nào.
Mở cuốn tập ra, hoàn toàn trống trơn. Tú bân chưa làm bài cậu chủ nó giao, khó lắm, nó nghĩ mãi mà không ngẫm ra được. Hỏi cậu chi bằng không hỏi, sẽ lại bị cậu gõ đầu cho xem. Các bác nói bị gõ đầu sẽ ngu mà sao cậu cứ gõ đầu nó suốt. Nhất định là tại cậu mà tú bân không làm được bài.
"Chưa làm? mày ghét học hay mày ghét tao?"
Thôi nhiên thuân tay cầm cái thước kẻ đập vào cuốn vở, tú bân cũng vì thế cúi đầu ngày một sâu.
"Cậu, em không ghét cậu. Với cả, em không ghét học"
Giọng tú bân cứ lí nhí, chữ học bật ra mà như có như không. Hai tay nó đưa lên cái mép áo đã sờn cũ vê vê thành vòng tròn rồi lại thả ra. Cậu chủ nó thấy thế tức giận, đập bàn một phát. Tú bân giật bắn mình, tim thót một cái.
Cậu nhiên thuân cầm cái bút rồi cuốn tập của nó, viết rất nhanh. Vèo một cái đã đầy nửa trang giấy, cậu ném về phía nó.
"Mày xem, dễ như ăn cháo. Mày còn chẳng thèm suy nghĩ"
Cậu nó lạnh giọng, với cậu chẳng như ăn cháo. Não nó vốn không phải sinh ra để tính toán, chưa bao giờ nó thích toán, chưa bao giờ.
"Cháo cậu được ăn cháo thịt, em làm gì có. Làm sao thông minh bằng cậu"
Cậu chủ nó nói thì hay lắm, cậu thông minh như thế lại được thầy cô chỉ bảo, vốn tú bân cũng chẳng địch lại. Nó bấm vào thịt bàn tay, nó hơi lỡ lời, lí do ngu ngốc vậy sao cậu tin nó đây.
"Được"
Tú bân ngồi giữa phòng, nó thấy cậu hùng hùng hổ hổ đi xuống nhà. Trong lòng mang bao nỗi bất an, chết rồi, cậu sẽ đi tuốt gậy đánh nó. Tú bân đưa tay sờ mông, mắt đảo láo liên trong phòng. Lát sau nó chui tụt vào cái tủ quần áo của cậu.
Đến quần áo cậu cũng nhiều gấp năm gấp ba, cái gì cũng có, giỏi là đương nhiên.
.
Ngồi đợi thật lâu, cậu cũng lên. Cậu không thấy nó liền gọi lớn, tú bân thấy tay cậu cầm cái tô gì ấy, mùi thơm lắm. Ở trong tủ ngột ngạt cũng muốn ra nhưng nó sợ cậu hơn.
Nhiên thuân gọi không được lại sốt ruột muốn tìm tú bân liền dùng chiêu thức quen thuộc.
"Tao đếm đến ba"
"Một"
Thằng tú bân này gan lì trốn, nhiên thuân kiên nhẫn lắm mới phải đếm vậy mà qua một vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Không tẩn không được rồi.
"Đừng để tao đếm đến ba"
"Ha....i..."
"Nhưng cậu không được đánh em nhé"
Tú bân hé cửa nhòm ra giọng lí nhí, phải làm giao kèo nếu không cậu sẽ tức giận.
Nhiên thuân nghe thấy tạm thời hạ hỏa, dù không biết tú bân hướng nào nhưng cũng gật đầu làm tin. Học cho nó mà người cực lại là cậu, thật tức chết mà.
Ấy vậy cũng phải hơn mười phút thôi nhiên thuân cũng mới nghe được một tiếng lịch kịch nhỏ phía tủ quần áo. Định tiến đến túm cổ tú bân ra tẩn nhưng lại thôi.
Cậu nhóc mở tủ chui ra, trên bàn mùi hương của chén cháo xộc thẳng lên mũi. Nó ái ngại không dám nhìn vào cậu nhiên thuân trước mặt, hai chân cứ nhón nhón đứng lại gần cậu định bụng làm nhiên thuân nguôi giận nhưng rốt cục lại bị thứ trên bàn thu hút toàn bộ sự chú ý. Không phải là cháo thường, là cháo thịt. Mắt tú bân bỗng chốc sáng rực, ngon quá.
"Cho mày"
Chiếc miệng cậu nhóc vẽ lên một nụ cười kéo dài, đôi mắt híp lại cong lên nhìn biết bao vui sướng. Thấy cậu vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, tú bân đến mớm góc bàn, múc một muỗng nhỏ đưa vào miệng. Chỉ cần nhìn vào liền biết nó rất ngon rồi.
Tú bân thấy vị mặn mặn, ngọt ngọt nữa. Mùi thơm của thịt của hành. Vị gạo thơm, sánh, lại trắng mịn bốc khói nghi ngút. Thật là một thứ khác biệt với thứ cháo muối nó ăn hàng ngày.
"Ăn xong phải làm hết đống bài tập!"
Cậu chủ ngồi bên mở vở ra đặt cái bút lên trỏ bài cần phải làm.
Mặt tú bân đang vui lập tức đanh lại, buông cái thìa xuống. Thôi tú bân biết ngay kiểu gì cũng không dễ dàng được ăn ngon. Như này là cậu không thương nó rồi, cho ăn rồi bắt nó học. Cậu thật ích kỉ.
Nó nhìn tô cháo thịt ngon lành trên bàn, nuốt nước bọt. Cậu nhiên thuân cứ bảo 'ăn đi, ăn đi' nhưng nếu ăn rồi là phải làm bài, vừa khó vừa tốn thời gian nó không thích tí nào cả. Bó gối một chỗ, tú bân suy nghĩ không thông, đi không được mà ăn cũng không xong, đột nhiên thấy sống mũi cay xè, nó thấy tủi thân quá.
Đưa tay lên mặt. Một rồi hai giọt nước cứ rơi lên hõm bàn tay mũm mĩm của tú bân. Từng tiếng nấc cứ thế vang lên.
Cậu chủ nghe thấy tiếng sụt sịt thì quay ra, cậu ngồi sát đưa tay nâng mặt nó lên. Tú bân tránh mặt nhiên thuân, cậu đã ghét nó như vậy còn giả vờ quan tâm làm chi.
"Em...không ăn nữa"
Tú bân đẩy tô cháo sang chỗ nhiên thuân ngồi.
"Nhưng mày vẫn phải làm bài tập!"
Nó đưa mắt nhìn cậu đang đứng trước mặt, giọng cậu cương quyết lắm. Tú bân lại càng khóc to hơn. Hôm nay không làm chắc chắn cậu sẽ không cho đi, bà ơi lên đây cứu con.
"Làm đi, rồi tao bo bo cho"
Cậu sờ lên má mềm của tú bân vuốt ve. Phần thưởng cũng không tệ.
Cậu nhiên thuân lại cười ngốc trước mắt tú bân làm nó khó hiểu.
"Ứ thèm"
Cậu lừa nó, bà chủ bảo chỉ có yêu nhau mới bo bo cậu thì ghét nó như thế. Tú bân trông lên, nước mắt trên khóe mi ứ đầy làm nó chẳng thể trông thấy biểu tình của cậu ra sao. Bàn tay ấm của cậu vuốt nhẹ, nước mắt chảy xuống rơi vào, cậu gạt đi. Giờ thì cậu và nó thấy nhau. Nó ngại mà cậu cũng ngại nữa.
"Mày khóc xấu lắm đấy, nín ngay"
"Ăn đi"
Đẩy tô cháo đến chỗ tú bân, cậu nhẹ nhàng múc từng muỗi, thổi rồi đút cho nó ăn. Nó đưa tay bịp miệng.
"Hức, em không ăn"
"tao có bắt mày làm bài nữa đâu"
"Thật, cậu không được điêu em"
Sau khi cuốn tập đóng lại, cây bút cũng được nhiên thuân nhét vào hộp thì tú bân mới dám tin lời, cả người thả lỏng không còn gồng lên tránh né như vừa rồi nữa.
"Thật!"
Thấy thế nhóc con vui sướng lắm, giằng cái muỗi bằng nhôm trên tay cậu thành thục hớt vòng quanh rồi hì hụp thổi. Cái má nó phồng lên rồi lại ẹp vào, nó trắng trắng nhìn trông rất thích mắt. Đưa đến cửa miệng, cậu chủ ngồi bên nhìn nó chằm chằm.
"Hay cậu ăn chung với em, bà mà thấy em cũng đỡ sợ"
Nó đưa tay quệt ngang mũi, sịt một cái. Chuyển cái muỗng cháo thơm ngon đến trước mặt cậu.
"Để tao ra gác cửa cho mày, ăn lẹ lên"
Cậu đẩy cái thìa ngược lại, nó há miệng nuốt vào. Lại cái vị mặn của thịt của muối, còn thấy cả vị ngọt của cậu hay sao ấy.
.
Trời chuyển giông, những đám mây đen ùn ùn di chuyển tụm lại đen sì cả một vùng trời. Gió lạnh kèm đất cát bay mù mịt trong không khí. Ngoài đường, mấy chiếc máy bay thả bom của kẻ địch ve vởn chao lượn. Người dân hoảng hốt trốn chạy.
Nhà của cậu chủ được xây theo kiểu nhà hầm. Gác hai nhà cậu mới ló trên mặt đất tiện cho việc đi lại. Hôm bữa có vụ thả bom, căn nhà đã bị thủng một lỗ bên mạn sườn, tú bân sợ lắm. Chui tụt xuống gầm bàn. Ông bà nói sẽ chuyển nhà đi điều ấy làm cậu nhóc bớt lo hơn.
Cậu chủ đi học cũng phải có người đưa đón, cả hai rất ít khi được đi chơi xa.
"Cậu ơi, em đi thu dọn quần áo đây"
Nghe tiếng tú bân vọng ra, cậu hử một tiếng rồi vào phòng. Tô cháo to mà nó đã chén hết rồi. Cậu gật đầu.
"Ấy, cậu không bo má em à?"
Cậu nó nghe thấy điếng người.
"Thế thì lãi mày quá, tao nào có được gì"
"Thế em bo má cậu trước"
Nói rồi, tú bân nhón chân hôn chụt lên má cậu nó một cái. Eo ôi má cậu mềm thế, mịn nữa như con gái.
"Đến lượt cậu"
Nó chìa cái má ra, nhếch lên làm cái cục mochi lẫn cái núm đồng tiền hiện lên. Cậu nó nhìn ngó xung quanh rồi cũng hôn vào má nó một cái. Mặt tú bân đỏ như quả cà chua, môi cậu mềm quá.
"Còn đơ ra, đi cất đi mưa rồi"
"Ơ thế cậu có yêu em không?"
"Mày hỏi gì lạ thế?"
"Bà chủ bảo em, nếu thích ai thì tim đập bùm bụp như vầy nè"-nó đặt tay cậu lên vùng ngực trái của mình-"đấy cậu xem, thế cậu có yêu em không?"
Cậu chủ nó không nói gì, cầm bàn tay tròn xinh đặt lên tim cậu. Ôi nó đập nhanh quá, y sì tú bân.
Cậu nhóc chạy xuống nhà, vừa dọn vừa huýt sáo. Bà trong bếp thấy thì phì cười.
.
Trời nháy mắt đã tối, tú bân lại ra cổng ngóng ông về. Hôm nay ông lại lên tỉnh làm, hai hôm chưa trở lại nhà, nó nhớ ông quá. Đặt cái ghế nhựa đầu cửa tú bân ôm cuốn tập vừa đợi ông vừa tiện thể ôn luyện. Dưới cái ánh đèn le lói trong nhà hắt ra, nó cũng chẳng nhìn rõ chữ. Miệng cứ đọc ê a theo bản năng.
"A, ông về ông về!"
Thôi tú bân trông thấy ông đằng xa thì quay vào nhà réo lên. Bà chủ cũng quýnh quáng chạy ra đón mang theo ly nước mát. Thấy tay ông xách cái túi to to, nó đoán là quà cho bà cho cậu chủ. Ông thấy nó thì vuốt tóc, nựng cái cằm nó một cái.
"Ông mệt không?"
"Tú bân nào, đứng ra để bà đưa ông cốc nước"
Hai ông con dắt tay nhau vào nhà, cậu chủ trông thấy cũng chạy ra ôm ông. Hai đứa mỗi đứa một chân làm ông chủ nó đứng yên tại chỗ. Chẳng cần nhìn nó cũng biết ông đang vui lắm.
"Sao cậu lại ôm chân ông của em?"-tú bân bĩu môi mặt cau lại.
Cậu chủ thường khi ông về hiếm khi vui mừng như vậy. Hôm nay lại ra ôm chân ông, có phải cậu chủ ghen tị vì nó được ôm ông hay không thế.
"Cha tao, tao đương nhiên được ôm. Mày xê ra"
Cậu hất tay nó, đúng rồi cha cậu nó không được ôm. Ông chủ đưa túi quà cho bà. Nào là váy đẹp, vòng cổ lấp lánh đến robot đồ chơi, sách vở mới. Tú bân đứng bên mắt long lanh, ông lại đưa cho nó cái kẹo mềm. Cái vỏ nó thơm, ăn kẹo xong tú bân sẽ cất vỏ đi mỗi ngày đem ra ngửi tới khi hết mùi thì thôi. Quà ông cho bao giờ cũng ngon nhất.
Ông lại ghế ngồi, bà đi theo sau.
"Trên tỉnh giặc không thả bom, bà nó xem"_ông nói rồi nhìn bà thở dài.
"Ông cứ quyết định, em và tú bân sẽ nghe ông, phải không tú bân?"
Bà vừa nói bà vừa nháy mắt với nó, tú bân cũng gật đầu. Cái vị kẹo ngọt làm nó mê mẩn quá cứ thờ ra.
"Cho tao xin một miếng!"
Cậu chủ nó đang cầm con robot xịn chìa tay ra. Cậu cầm cái kiếm nhựa ông mua trông rất dũng mãnh.
"Thế em để vào tay con này nhá?"
Nó vừa véo miếng kẹo vừa đặt lên tay con robot. Tay nó bé tí hà, sẽ không hao.
Cậu nhiên thuân ném thanh kiếm xuống, cướp lấy mẩu kẹo trên tay tú bân cấu mạnh.
"Trả mày"
Cậu véo một miếng lớn rồi trả nó miếng nhỏ, nó giật nảy. Cậu có đồ chơi lại còn cướp kẹo nó chứ.
"Trả em, cậu trả em"
Nó vùng lên giành lại, nhiên thuân nhanh tay ném vào miệng nhóp nhép nhai. Mặt cậu đầy vẻ thỏa mãn, tú bân thở hổn hển. Tiếc quá, cái kẹo nó còn chưa ăn quá nửa.
"Mai tao bảo cha mua cái khác"
Tú bân nhìn cậu-"cái này trên tỉnh mới có, cậu xem ông mua kiểu gì?"
Hai đứa nhóc cứ luyến thoắng chia nhau, ông bà nhìn cũng cười theo.
"Đấy bà xem, đi nhá, mai mốt bà và tú bân theo sau"
"Ông nói chí phải"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com