Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35

Triển lãm được tổ chức hai ngày ở Hàng Châu. Từ Thượng Hải đến Hàng Châu cao nhất không đến một tiếng, có điều thời gian kiểu này lại tương đối lúng túng, nhắm mắt ngủ không thích hợp, tán gẫu thì giữa hai người bây giờ ngoài công việc ra các đề tài khác đều là khu vực cấm. Thôi Nhiên Thông vẫn luôn lạnh nhạt, sau khi đeo tai nghe vào liền đưa một tai khác cho Thôi Phạm Khuê. Cậu không tiện từ chối nên đành nhét vào tai mình.

Kết quả xem cả mười phút mà Thôi Phạm Khuê cũng nghe không hiểu trong phim nói tiếng nước nào, lại càng không có phụ đề tiếng Trung. Cậu vốn định hỏi thì đột nhiên nhớ ra vừa nãy Thôi Nhiên Thông bảo mở cho cậu xem bản gốc của một bộ phim nước ngoài, cái này rất có thể là tiếng Pháp.

Thôi Phạm Khuê phải nghe thứ ngôn ngữ mình không hiểu nên có chút mệt mỏi, dựa đầu vào ghế dần dần thiếp đi.

Nhanh chóng đến lúc người trước kẻ sau đứng lên lấy hành lý, tàu hỏa thắng khựng một phát khiến Thôi Phạm Khuê choàng tỉnh, mở mắt ra rồi mới phát hiện đầu mình đã gục xuống thanh vịn, hoàn toàn gối lên cánh tay Thôi Nhiên Thuân. Bởi vì tư thế vặn vẹo nên miệng cậu không khép lại được, một ngụm nước miếng chảy ra thấm ướt ống tay áo âu phục của Thôi Nhiên Thuân.

Thôi Phạm Khuê, "..."

Xưa nay ngồi xe lửa cậu không ngủ được, nào ngờ lần này lại gặp quỷ, ngủ sâu như vậy.

Thôi Phạm Khuê lấy tay áo mình chà chà tay áo Thôi Nhiên Thông, lúng túng nói, "Không cẩn thận ngủ mất ha ha..."

Thôi Nhiên Thuân liếc mắt nhìn bộ đồ của mình, "Ra ngoài rồi làm."

Thôi Nhiên Thuân và Thôi Phạm Khuê chạy tới Hàng Châu sớm một ngày, ở trong khách sạn mà phòng nhân sự đã sắp xếp. Thôi Nhiên Thuân tắm rửa xong ra ban công hóng gió, nhìn thấy Thôi Phạm Khuê đã thay đồ bước ra khỏi đại sảnh khách sạn, hai người đàn ông bận tây trang nhìn thấy cậu liền khom người chào, mời cậu lên một chiếc xe thương vụ.

Thôi Nhiên Thuân vào phòng mở máy vi tính ra, nhập tên Phong Khải Minh, nhấn enter.

Đủ loại tin tức liên quan tới Phong tổng hiện lên trong kết quả tìm kiếm, tài sản khổng lồ, địa vị phi phàm, đã qua bốn mươi mà vẫn còn độc thân, cả nam lẫn nữ đào hoa không ngừng.

Thôi Nhiên Thông cắn răng úp máy vi tính xuống.

Anh ngồi ngoài ban công đến hơn nửa đêm vẫn không nhìn thấy Thôi Phạm Khuê quay lại. Sáng sớm hôm sau sang gõ cửa phòng cậu, rõ là cả đêm không về.

Ngọn lửa tích tụ trong lòng Thôi Nhiên Thông đã sắp thiêu cháy anh, lúc này di động nhận được tin nhắn, anh cầm lên nhìn, là của Thôi Phạm Khuê, "Tôi đến hội trường rồi."

Thôi Nhiên Thuân chạy tới hội trường, bên trong gần như đã kín chỗ. Anh tìm tới khu vực Thượng Hải, lách qua từng người từng người ngồi xuống cạnh Thôi Phạm Khuê.

Thôi Phạm Khuê vẫn chưa quay đầu lại, đang nhìn Phong Khải Minh phát biểu trên bục.

Tầm mắt Thôi Nhiên Thuân rơi xuống cổ áo âu phục vây quanh cần cổ thon dài của cậu, nơi này che đậy những suy đoán không hề tốt đẹp, anh liền cố gắng chuyển sự chú ý lên người đang nói bên trên. Phong Khải Minh thoạt nhìn trẻ hơn tuổi thực rất nhiều, nắm giữ chức vị cao đã lâu khiến ngũ quan không được anh tuấn lắm của hắn sinh ra một loại cảm giác ngột ngạt khó có thể lơ là.

Hội nghị kết thúc, Thôi Phạm Khuê và Thôi Nhiên Thuân cùng đứng dậy đi ra ngoài, đột nhiên có một người đàn ông bước lại gọi Thôi Phạm Khuê, "Anh Thôi, Phong tiên sinh mời anh đến phòng B206 dùng cơm trưa."

Thôi Phạm Khuê đang lo không biết giữ khoảng cách với Thôi Nhiên Thuân thế nào, lập tức bước theo người đàn ông kia.

Vừa vào cửa đã thấy Phong Khải Minh đang chuẩn bị uống thuốc, Thôi Phạm Khuê liền ngăn cản, "Bác sĩ nói sau khi ăn mới được uống, sao chú lại quên rồi."

Tay Phong Khải Minh đã nâng lên một nửa lại buông xuống, cười nói, "Đều là uống mà, đâu ra nhiều chuyện như vậy."

Thôi Phạm Khuê hừ một tiếng, "Nghe lời bác sĩ cũng không mất lạng thịt nào."

Nhân viên phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên cho bọn họ, Phong Khải Minh phất tay bảo tất cả vệ sĩ trong phòng ra ngoài, nhìn Thôi Phạm Khuê nói, "Hôm qua tôi đã bảo mời đồng nghiệp của cậu cùng ăn cơm, cậu đó, không biết xử lý tốt quan hệ đồng nghiệp chút nào."

Thôi Phạm Khuê, "Tôi và anh ta không hợp nhau, ngồi ăn cơm một chỗ cũng khó chịu."

Phong Khải Minh, "Khi nào về Thượng Hải?"

Thôi Phạm Khuê, "Chiều nay."

Phong Khải Minh, "Tôi còn phải ở lại Hàng Châu hơn nửa tháng, hai ngày nay tiểu Lĩnh phát sốt không đi học, sau khi về Thượng Hải cậu đi thăm nó được không? Con nhóc này ngày nào cũng nhắc tới cậu với tôi."

Thôi Phạm Khuê, "Được."

Tuy Phong Khải Minh không kết hôn nhưng lại có một đứa con gái mười tuổi, rất được chiều chuộng, rơi cọng tóc cũng phải ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày. Dường như lần nào Thôi Phạm Khuê đến Phong gia cũng thấy công chúa nhỏ này ở nhà chơi không đi học. Cậu và Phong Khải Minh quen biết hơn hai năm, Phong Khải Minh xem cậu như người nhà nhưng Thôi Phạm Khuê hiểu rõ trọng lượng của mình, hơn nữa lại không muốn phụ thuộc cho nên từ chối lời mời làm việc của Phong Khải Minh, chỉ đặt mình vào vị trí một người bạn tốt, ngược lại dễ chịu hơn nhiều.

Buổi chiều triển lãm kết thúc sớm, Thôi Nhiên Thuân cùng Thôi Phạm Khuê ra khỏi hội trường liền nói thẳng, "Tôi chưa đến Tây Hồ, có thể làm hướng dẫn viên cho tôi một chút không?"

Mặc dù người Thượng Hải cơ bản đều sẽ đi du lịch một lần đến Tô Hàng, thế nhưng mấy năm qua Thôi Phạm Khuê thật sự làm gì có thời gian rảnh rỗi mà đi chơi. Hai ngày nay cậu vẫn luôn né tránh Thôi Nhiên Thông, có một loại cảm giác giấu đầu lòi đuôi nên giờ cũng muốn tỏ vẻ thản nhiên một chút, đáp, "Tôi cũng chưa đến, có điều cách khách sạn khá gần, đi dạo tí cũng được."

Thôi Phạm Khuê còn nhớ hồi bé 'Tân Bạch nương tử truyền kỳ' vô cùng hot, mấy bé gái trong khu đều thích khoác mùng màn ra sân đánh rết tinh, có điều không thằng nhóc nào được đóng vai Hứa Tiên, bởi vì đứa nào cũng lăn lộn cả người đầy đất cát, đứa sau còn bẩn hơn đứa trước. Thôi Nhiên Thuân tuy rằng sạch sẽ nhưng nhìn lại không thanh tú nho nhã giống Hứa Tiên. Chỉ có Thôi Phạm Khuê là trắng trẻo đẹp mắt, có điều khi đó cậu mới bảy, tám tuổi, vừa đến sống ở nhà Thôi Nhiên Thuân nên tính khí thay đổi thất thường, mấy cô nhóc đối diện tới rủ cậu đóng vai Hứa Tiên liền bị cậu dùng móng tay xé rách cả mùng.

Người lớn tức giận phê bình cậu, có điều cũng chỉ nói hai câu rồi thôi. Mỗi mình Thôi Nhiên Thuân là giận dữ dắt Thôi Phạm Khuê đến nhà người ta xin lỗi, sau đó giảng giải cho cậu làm vậy là không đúng, cho dù cậu có việc không vui cũng không thể trút lên người không liên quan. Lúc đó Thôi Phạm Khuê bị Thôi Nhiên Thuân răn dạy như vậy, không chỉ không tức giận mà ngược lại còn thấy thân mật. Cậu nhớ cái cảm giác bị người thân kiên trì dạy dỗ.

Trên đời này ngoại trừ cha mẹ thân cận nhất, sẽ không có ai uổng phí công sức và tâm huyết giáo dục bạn. Thôi Phạm Khuê số khổ, sớm mất đi cha mẹ, nhưng cậu lại rất may mắn có Thôi Nhiên Thuân dẫn đường trước mặt.

Hai người đi dọc theo bờ hồ, trong đầu Thôi Phạm Khuê không ngừng nhớ tới chuyện lúc trước, cho dù loại trừ phần tình yêu kia ra thì Thôi Nhiên Thuân cũng mang tới quá nhiều ánh sáng cho cuộc sống của cậu, cả đời này không ai có thể so sánh được. Chỉ cần nghĩ tới việc phải vứt bỏ những thứ này đi, giống như muốn chặt đứt tứ chi của chính cậu.

"Cứu mạng đi — có ai mau tới đây –"

Thôi Phạm Khuê bị tiếng kêu kéo ra khỏi suy nghĩ, cậu nhìn thấy có một đứa bé té xuống hồ, theo bản năng muốn đến cứu người liền bị Thôi Nhiên Thuân nắm lấy cánh tay. Anh nhét ví tiền và di động vào tay cậu, lao tới trước như một cơn gió nhảy "ầm" một phát xuống hồ. Thôi Phạm Khuê vội vã chạy đến quỳ cạnh bờ kéo Thôi Nhiên Thuân đang ôm đứa bé lên.

Có vài người nữa cũng chạy tới kéo Thôi Nhiên Thuân, anh mượn lực từ cánh tay họ bò lên bờ. Đứa bé kia vừa mới té xuống nên chưa bị sặc, có điều cũng ướt đẫm cả người như Thôi Nhiên Thuân. Người nhà đứa bé liên tiếp chân thành cảm ơn anh, Thôi Phạm Khuê vung vung tay bảo bọn họ đừng khách khí, kéo Thôi Nhiên Thuân trở về khách sạn.

Hiện giờ tuy chưa tới mùa đông nhưng cả người ướt đẫm thế này cũng không dễ chịu gì, hai người đi tới cửa phòng, Thôi Nhiên Thuân sờ túi mới nhận ra thẻ mở cửa không còn, có lẽ vừa nãy lúc cứu người đã quăng mất. Thôi Phạm Khuê đưa anh vào phòng mình, "Anh tắm rửa trước đi, tôi ra sảnh trước lấy lại thẻ cho anh."

Thôi Phạm Khuê ra đại sảnh báo số phòng, sau đó mở ví Thôi Nhiên Thông tìm chứng minh thư, vừa mở liền nhìn thấy ngăn trong suốt ngoài cùng có một mảnh giấy, nói là một mảnh bởi vì nó rõ ràng là xé từ vở ra, chỉ lớn chừng hai tấc, bên trên vẽ một hình người nhỏ đang giơ nắm đấm bảo cố gắng lên.

Ngón tay Thôi Phạm Khuê chạm vào cái ngăn ấy.

— thực ra lúc đó cậu thật sự rất muốn cùng Thôi Nhiên Thông đến Bắc Kinh, đến xem nơi hai bọn họ sắp cùng học đại học.

Tiếp tân thấy Thôi Phạm Khuê đột nhiên ngẩng người liền mềm giọng hỏi, "Anh gì ơi?"

Thôi Phạm Khuê lấy lại tinh thần, rút chứng minh thư ra đưa tới.

Cậu cầm thẻ phòng mở cửa phòng mình, Thôi Nhiên Thuân vẫn chưa ra khỏi buồng tắm, cậu gõ gõ cửa, "Tôi đến phòng anh lấy quần áo rồi."

Thôi Nhiên Thuân ở bên trong đáp một tiếng.

Thôi Phạm Khuê đặt quần áo lên ghế đẩu cạnh cửa, sau đó ngồi ngoài ban công xem tin tức, thấy Thôi Nhiên Thuân đi ra liền đứng dậy trả ví tiền và di động cho anh.

Thôi Nhiên Thuân đưa tay đón lấy, ánh mắt nhìn cậu, "Giữa chúng ta ngay cả lời nói cũng mất?"

Thôi Phạm Khuê nghiêng người vào buồng tắm cầm khăn lông khô đưa cho anh, "Lau khô tóc đi."

Thôi Nhiên Thuân nắm chặt lấy khăn kéo Thôi Phạm Khuê về phía mình, ôm cậu vào lòng.

Hai tay Thôi Phạm Khuê chặn giữa hai người, lúc này bị ôm chặt liền giãy giụa kêu, "Thôi Nhiên Thuân!"

Thôi Nhiên Thuân, "Rõ ràng cậu sợ nước, muốn chứng tỏ cái gì chứ?"

Có lẽ bởi vì cha mẹ đều chết trong nước nên ngày bé lúc học bơi Thôi Phạm Khuê có một loại mâu thuẫn rất khó nói, tuy rằng không đến nỗi trở thành bóng ma trong lòng, có điều cậu vẫn không có cách nào ngâm mình trong nước được như những người khác.

Cảm giác quen thuộc đã lâu không gặp, Thôi Phạm Khuê phải siết chặt nắm đấm mới có thể duy trì tỉnh táo.

Thôi Nhiên Thông nhanh chóng buông ra, vừa lau tóc vừa hỏi, "Tiệc rượu buổi tối cậu có đi không?"

Thôi Phạm Khuê bước sang một bên, "Không đi."

Thôi Nhiên Thông bất ngờ, "Nhiều thương hiệu triển lãm đều đến, tại sao không đi?"

Có Phong Khải Minh ở đây Thôi Phạm Khuê đâu cần phải tham dự mấy buổi xã giao vô vị đó. Phong Khải Minh không chỉ một lần muốn giới thiệu cậu với mấy vị đại gia, nhưng cơ bản cậu đều từ chối, hiện giờ nếu lại đi làm quen ngay dưới mắt hắn thì quả thực là tự viết mấy chữ 'giả vờ thanh cao' lên mặt. Nhưng lời này cậu không thể nói thẳng với Thôi Nhiên Thông, đành tìm cớ, "Có hơi mệt, muốn ngủ sớm một chút."

Nói đến chuyện ngủ, Thôi Nhiên Thông liền nhớ ra cả đêm qua cậu không về, thăm dò mở miệng hỏi, "Tối hôm qua cậu đi đâu?"

Thôi Phạm Khuê, "Đi gặp một người bạn."

Thôi Nhiên Thuân để khăn mặt qua một bên, bước lại đối diện Thôi Phạm Khuê, "Bạn bè cần gì bên nhau cả đêm?"

Thôi Phạm Khuê nghiêng đầu đi, "Tiệc rượu sắp bắt đầu rồi, anh chuẩn bị đi đi."

Thôi Nhiên Thuân cho là cậu chột dạ, ngữ khí nói chuyện mang theo mấy phần châm chọc, "Phong tổng của tập đoàn Thừa Phong, đúng không?"

Thôi Phạm Khuê biết ngay là nhất định anh đã nghe được lời bóng gió từ chỗ nào, nếu không sẽ chẳng vô duyên vô cớ mà liên hệ cậu với Phong Khải Minh. Có điều trước đây Thôi Phạm Khuê còn để ý người khác hiểu lầm mình, sau này nghe nhiều rồi cũng chả sao, ngược lại chỉ cần cậu và Phong Khải Minh hiểu rõ tất cả đều vô căn cứ là đủ rồi. Thôi Phạm Khuê đáp, "Cho dù là ai cũng không cần báo cáo với anh."

Thôi Nhiên Thuân dùng ngón tay gảy gảy cổ áo sơ mi cậu, ngoài cười mà trong không cười, "Dù sao cũng là khách quen trong danh sách đại gia, ai cũng sẽ tò mò xem vị Phong tiên sinh này làm sao ăn, làm sao... ngủ."

Thôi Phạm Khuê lùi lại mấy bước, mặt lạnh nói, "Anh đi ra ngoài."

Thôi Nhiên Thuân hơi kinh ngạc, "Sao lại tức giận dữ vậy?"

Thôi Phạm Khuê hít một hơi thật sâu nhìn anh, "Rốt cuộc anh muốn nói gì?"

Khóe môi Thôi Nhiên Thuân cong lên, ý cười nhạt nhẽo cũng chỉ đủ uốn cong khóe miệng như vậy, "Tôi muốn nói, nhiều năm không gặp nhưng cậu vẫn như vậy, rất có duyên với đại gia." Nói xong liền bỏ đi.

Thôi Phạm Khuê ngồi phịch xuống giường theo âm thanh đóng cửa, cậu biết lần này nhất định Thôi Nhiên Thuân đã nghĩ rằng giữa mình và Phong Khải Minh có quan hệ không sạch sẽ. Thế nhưng cậu không định giải thích, nếu Thôi Nhiên Thuân đã cho là như thế thì trái lại mỗi ngày cậu không cần trốn tránh anh nữa, với tính cách của Thôi Nhiên Thông sau này tuyệt đối sẽ mặc kệ cậu. Chỉ cần sống qua một năm, một năm sau Thôi Nhiên Thuân lại quay về làm thanh niên tinh anh của anh, giữa bọn họ lại giống như tám năm quá khứ kia, không có bất kỳ dính dáng nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com