12
Mưa đã ngừng rơi từ hôm qua, nhưng bầu không khí vẫn nặng trĩu. Buổi sáng hôm đó, Beomgyu thức dậy muộn – một thói quen từ khi đến thành phố này. Cậu chậm rãi chuẩn bị bữa sáng, nhưng mọi thứ dường như không trôi chảy như thường lệ.
Một cảm giác kỳ lạ đang đeo bám cậu, như thể mọi thứ xung quanh cậu đang không đúng, không ổn. Cảm giác đó thậm chí còn mạnh mẽ hơn khi cậu vừa đến công ty.
Công ty vẫn vậy. Cùng những khuôn mặt cũ, những bộ quần áo đồng phục công sở, những buổi họp đều đặn. Nhưng có điều gì đó khác. Cảm giác này xuất hiện khi Beomgyu nhận ra Yeonjun đã không còn nhìn cậu một cách bình thường trong những ngày qua. Mỗi lần ánh mắt của Yeonjun chạm vào cậu, Beomgyu đều cảm thấy một sự xa lạ – như thể cậu đã làm điều gì sai, như thể có một khoảng cách không thể thu hẹp giữa bọn họ.
Dường như không phải là sự lạnh lùng thông thường. Mà là một nỗi thất vọng mơ hồ mà Beomgyu không thể đoán ra.
---
Ngày hôm đó, trong cuộc họp buổi sáng, Beomgyu lại nhận thấy được một sự thay đổi kỳ lạ trong thái độ của Yeonjun. Mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường – các phòng ban báo cáo tiến độ công việc, chỉ có điều khi Yeonjun gọi tên Beomgyu để hỏi về tiến độ một dự án mới, anh không nhìn cậu như thường lệ.
"Beomgyu, tình hình dự án thị trường XYZ thế nào rồi?" – giọng Yeonjun nhẹ nhàng nhưng không còn ấm áp như trước.
Beomgyu ngẩng lên nhìn Yeonjun, như thể bị mất phương hướng trong giây lát. Cậu không biết vì sao, nhưng ngay lúc đó cậu cảm nhận rõ một điều: không khí giữa hai người giờ đã khác.
"Công việc vẫn đang tiến triển ổn định. Tôi đã gửi báo cáo vào cuối tuần trước, hy vọng sẽ nhận được phản hồi từ các bộ phận khác." – Beomgyu trả lời, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Ừm, tốt. Cố gắng tiếp tục." – Yeonjun chỉ gật đầu mà không nói thêm gì. Câu nói ngắn gọn ấy như một cái kết cho mọi trao đổi trước đó, lạnh lùng và xa lạ.
Beomgyu không thể hiểu nổi cảm giác mình đang có. Một sự hụt hẫng khó diễn tả trỗi dậy trong lòng, khiến cậu không thể tập trung vào công việc thêm nữa. Cả ngày hôm đó, cậu cứ loay hoay trong mớ suy nghĩ mơ hồ về cái khoảng cách không thể xóa nhòa ấy.
---
Khi buổi chiều đến, Beomgyu quyết định ra ngoài để tìm chút yên tĩnh. Mặc dù trời không còn mưa, nhưng không khí vẫn ẩm ướt và đặc quánh. Cậu lặng lẽ bước ra ngoài công ty, ngồi vào chiếc ghế đá ở công viên gần đó, mắt nhìn ra hồ nước lặng im.
Cậu đã ngồi như vậy một lúc lâu, chẳng biết mình đang suy nghĩ gì, chỉ cảm nhận được một nỗi trống rỗng lạ kỳ.
Rồi bất chợt, điện thoại trong túi rung lên. Là một tin nhắn từ Soobin:
> "Cậu đang ở đâu? Có muốn đi uống cà phê không?"
Beomgyu mỉm cười nhẹ. Cậu không cần phải suy nghĩ lâu để trả lời. Soobin luôn là người biết cách làm cho tâm trạng cậu nhẹ nhõm hơn. Dù chỉ là những câu chuyện vụn vặt, nhưng lại luôn khiến Beomgyu cảm thấy sự bình yên.
Cậu nhắn lại một câu đơn giản:
>"Tớ đang ở công viên, có thể đi đâu đó uống chút gì không?"
Chỉ vài phút sau, Soobin đã đến, tay cầm theo một ly cà phê nóng. Cậu ngồi xuống bên cạnh Beomgyu, đặt ly cà phê lên bàn rồi nhẹ nhàng hỏi:
“Cậu sao vậy? Trông có vẻ mệt mỏi.”
Beomgyu nhìn Soobin, ánh mắt có gì đó không giấu nổi sự bất an. Cậu hít một hơi dài, rồi trả lời:
“Chắc là mệt thôi. Chẳng hiểu sao dạo này mọi thứ cứ lạ lạ. Nhất là… với Yeonjun.”
Soobin không trả lời ngay. Cậu chỉ khẽ cầm ly cà phê lên, rồi đặt xuống, đôi mắt dừng lại trên gương mặt Beomgyu, như thể muốn hiểu rõ hơn về những gì Beomgyu đang cảm thấy.
“Có chuyện gì sao? Anh ta lại làm gì khiến cậu bận tâm?”
Beomgyu chỉ cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy không vững vàng. Cậu thở dài:
“Chắc chẳng có gì đâu. Chỉ là… dạo này, mọi lần mình nhìn vào mắt anh ấy, mình chỉ thấy một sự xa lạ. Cảm giác như… anh ấy đã không còn quan tâm mình nữa. Chẳng biết tại sao.”
Soobin im lặng, nhưng trong lòng lại có một cảm giác khác lạ. Cậu không thể nói ra sự thật – rằng cậu đã nhận thấy ánh mắt của Yeonjun, rằng cậu cũng nhận ra điều gì đó thay đổi trong cách anh ta nhìn Beomgyu. Nhưng cậu vẫn chọn im lặng, chỉ mỉm cười và khẽ vỗ nhẹ vào vai Beomgyu:
“Có thể chỉ là do cậu nghĩ quá nhiều thôi. Mọi người đôi khi có những lúc bận rộn mà chẳng nói ra đâu. Nhưng nếu cậu cần gì, tớ sẽ luôn ở đây.”
---
Đêm hôm đó, khi Beomgyu về nhà, cảm giác bất an vẫn không thôi xâm chiếm tâm trí cậu. Cậu mở lại cuốn nhật ký cũ, nơi đã cất giữ những ký ức với Yeonjun từ bao lâu. Cảm giác như một vòng xoáy không lối thoát, khi cậu nhìn lại những lời hứa năm xưa, những tâm sự chưa bao giờ kịp nói, và những mong mỏi chẳng thể thành hiện thực.
Trong khoảnh khắc ấy, Beomgyu nhận ra: Dù cho có cố gắng đến đâu, thì những nỗi đau và những điều chưa thể nói ra vẫn luôn tồn tại trong lòng, như một vết thương chưa lành.
Cậu đóng cuốn sổ lại, cất nó vào ngăn kéo, và ngồi thừ người ra, nhìn ra ngoài cửa sổ. Đêm nay, mọi thứ đều mờ nhạt, chẳng rõ ràng.
---
Soobin không biết mình có thể giúp gì cho Beomgyu. Cậu chỉ có thể lặng lẽ ở bên, nhưng biết rằng không thể nói ra điều gì. Vì nếu nói ra, liệu cậu có khiến Beomgyu khó xử hơn?
Những ngày gần đây, Soobin đã nhận thấy sự thay đổi trong cách hành xử của Yeonjun. Anh ta bắt đầu tỏ ra lạnh lùng, ít nói hơn với Beomgyu, và điều đó khiến cậu cảm thấy không ổn. Nhưng dù sao, Soobin vẫn không nói gì. Bởi vì, dù sao đi nữa, Beomgyu vẫn chưa hiểu được tình cảm của cậu.
Đêm buông xuống, những tia sáng từ thành phố xuyên qua cửa sổ, và trong lòng Soobin, vẫn có một cảm giác lo lắng mơ hồ. Cậu không biết liệu mình có đủ dũng cảm để đối mặt với những điều chưa nói – những điều sẽ làm thay đổi tất cả.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com