01
thời tiết mùa thu luôn là dễ chịu nhất, khi mà chỉ có những bóng râm mát cùng những cơn gió nhẹ thổi ngang qua. đấy chính là kiểu thời tiết khiến người ta cảm thấy lười biếng và chỉ muốn đi ngủ.
yeonjun mở nhẹ cửa sổ oto ra để gió tràn vào, ngó đầu sang ghế lái phụ nơi đang có một đứa trẻ con đang gật gù ngủ. gió lùa vào khiến đứa trẻ bừng tỉnh, tay dụi dụi đôi mắt còn lim dim của mình rồi ngáp một cái thật dài.
- tỉnh ngủ chưa hwangchoon?
yeonjun phì cười, một tay vẫn giữ vô lăng lái xe, tay còn lại vò đầu cậu nhóc kia. cậu bé tên hwangchoon vẫn còn lơ mơ, ngồi đơ người ra mà không đáp lại. phải mãi một lát sau khi để cơn gió trời liên tục phả vào người thì hwangchoon mới có chút tỉnh táo hẳn.
- pa ơi ta sắp tới nơi chưa?
hwangchoon cùng chất giọng tinh nghịch trẻ con lên tiếng hỏi.
- 10 phút nữa, hwangchoon có háo hức không?
- con bình thường, dù con khá nhớ chỗ ở cũ của ta nhưng mà biết sao được, pa phải chuyển công tác mà.
hwangchoon phụng phịu với hai cái má bầu bĩnh trông đáng yêu vô cùng.
- nếu hwangchoon nghe lời pa ngoan ngoãn thì mỗi tháng pa sẽ cho con về chơi với ông bà. ngoài ra con nhớ yong meong chứ, cậu ý sẽ đi học trường mới cùng con.
- con không có ưa yong meong.
hwangchoon lại bĩu môi ra than thở.
- yong meong hồi xưa toàn bắt con phải làm ngựa cho cậu ý cưỡi, hwangchoon của pa đã bị bắt nạt đó.
yeonjun cười thầm, không có ý định nói thêm gì. vì sự thật đúng là hồi nhỏ hwangchoon đã bị yongmeong cưỡi lên người nhưng chả phải chính hwangchoon nhà hắn đã trả đũa bằng cách nhốt yongmeong trong tủ quần áo sao...
xe hắn dừng lại ở một căn nhà hai tầng cỡ vừa, để so với nhà cũ thì căn này bé hơn nhưng vẫn vừa vặn cho hai người ở. đây là căn nhà mà choi soobin, bạn đại học của hắn giới thiệu cho. vì giá rẻ mà cũng gần công ty nên hắn không trần chừ gì mà chốt luôn.
đồ đạc đã được chuyển tới từ trước đó, hắn cùng hwangchoon liền bắt tay vào dọn dẹp luôn. hai người bận bịu tới mức không có thời gian nghỉ tay, phải một lát sau khi tiếng chuông nhà reo lên thì yeonjun mới bảo hwangchoon ra mở cửa.
hwangchoon dừng việc xếp mấy khung ảnh lên giá và chạy ra xem theo lời bố bảo. mặt ngay lập tức nhăn lại khi thấy tên nhóc yongmeong ban nãy vừa nói xấu.
- chào hwangchoon, lâu rồi không gặp.
- ừ tới làm gì?
hwangchoon cộc lốc nói với thằng bạn đồng trang lứa của mình. yeonjun ngay lập tức cốc lên đầu đứa con mình một phát rồi cười trừ với yongmeong.
- yongmeong hả con, có chuyện gì vậy?
- bố con bảo đem qua cho hai người ăn.
- ồ gửi lời cảm ơn tới soobin giúp chú nhé.
yongmeong rời đi thì cái cơ mặt của hwangchoon mới giãn ra đôi phần. cậu nhóc tò mò mở cái hộp tên kia vừa đem qua ra, là mấy xiên hoa quả bọc đường trông ngon tới phát thèm. hwangchoon sáng mắt, quay qua nhìn yeonjun với mong muốn nhận được sự đồng ý để ăn. yeonjun gật nhẹ đầu phát thì hwangchoon lập tức nhặt một xiên lên và nhâm nhi từ trái dâu đầu tiên.
sự phấn khích hiện rõ trên nét mặt của cậu nhóc, chả là chưa bao giờ thử qua món này nên có vẻ vui lắm. miếng dâu bọc đường tan dần trong khoang miệng cậu nhóc cho tới khi lớp đường biết mất hết thì hwangchoon mới dần cắn quả dâu.
- nhon nhoá nha nhơi (ngon quá pa ơi)
- ồ là tanghulu hả, quả nhiên soobin hay ăn vặt nên mới mua tặng.
yeonjun cười thầm khi giờ mới để ý rõ món ăn vặt thằng bạn tặng.
- tanghulu? nghe tên hay quá ha pa, con ăn thêm cây nữa được không?
hwangchoon sáng mắt lên hỏi.
- không được, nếu con xong việc dọn dẹp pa vừa giao thì pa sẽ đồng ý.
ngay lập tức hwangchoon quay trở lại với công việc dọn dẹp của mình.
_
hwangchoon ngày ngày sẽ được yeonjun đón khi tan trường, nhưng bữa nay yeonjun lại bận việc nên về muộn, thành ra nhóc con phải tự đi bộ về. ban đầu việc này khiến hwangchoon có chút lo lắng, trong đầu lặp đi lặp lại lời dặn của yeonjun về việc sang đường cẩn thận. nhưng khi thấy tên yongmeong thản nhiên đi bộ về nhà như một người trưởng thành, hwangchoon quyết định mình cũng phải mạnh mẽ lên và lấy dũng khí đi về. chỉ cho tới khi đối mặt với cái đèn sang đường và mấy vạch kẻ trắng thì hwangchoon mới vội vã chạy qua trước khi đèn chuyển sang màu đỏ. với đôi chân ngắn của mình cộng việc phải vội chạy sang, hwangchoon đã ngã xấp mặt cùng việc xước đầu gối một cách đáng thương.
không có một giọt nước mắt nào rơi ra, hwangchoon ngã xong cẩn thận đứng dậy, phủi bụi trên người và tiếp tục đi về. nhóc con lớn rồi không khóc nhè đâu. chứ thật ra hwangchoon đang kiềm nước mắt của mình bằng cách mím chặt môi và lòng bàn tay nắm chặt lại.
- nhóc không sao chứ?
một giọng nói đột ngột phát ra từ người đứng đối diện hwangchoon. cậu nhóc nhăn nhó, không có ý định đáp lại người lạ.
- ngã tới vậy mà không khóc nhè sao?
người nọ lại hỏi. giờ đây hwangchoon mới ngửa mặt lên nhìn người đó, mái tóc đen cắt tỉa gọn gàng, nước da trắng bóc xinh xẻo cùng đôi mắt to tròn trông khá đáng yêu, nhưng thứ thu hút hwangchoon hơn cả chính là thứ người kia đang cầm trên tay, tanghulu.
- nhóc muốn sao? không được rồi cây này chú đang ăn dở, đi với chú chú làm cho cây khác.
người nọ đưa tay ra như muốn nắm lấy tay nhóc con, nhưng nhóc con có phần sợ hãi trước người lạ. thế mà cuối cùng hwangchoon vẫn quyết định nắm tay người nọ và đi cùng, nói nhóc mê cái đẹp cũng không sai, người đó đẹp thật sự.
hwangchoon được đưa tới một căn nhà nhỏ mà cậu nhóc có thể nhận ra chỗ này chỉ cách nhà mình có 6 ngôi nhà. ở đây có một cái sạp nhỏ trước cửa nhà, đề bảng hiệu chữ bamhulu.
người lạ bật đèn biển hiệu lên, lôi mấy hộp hoa quả cắt miếng sẵn trong tủ lạnh mini ra rồi xiên vào một cái que, nhúng sơ qua nước đường và cuối cùng bỏ vào một bát đá.
- của nhóc đây nhóc xước chân.
hwangchoon nhận lấy cây tanghulu mà mắt lấp lánh ánh sao luôn, y hệt như cây tanghulu hôm qua chú soobin tặng hai bố con.
- ngon quá, chú làm đỉnh thật.
hwangchoon vui vẻ làm thẳng một trái dâu vào miệng, tiếng nhai lộp cộp từ lớp đường vang lên. người kia nghe thấy được khen cũng cười nhẹ xoa đầu cậu nhóc.
- nhóc cứ ăn đi đợi chú một chút.
hwangchoon gật nhẹ đầu rồi tiếp tục xơi tới trái nho của tanghulu. người kia lôi từ cái túi quần mình ra một miếng băng urgo hình con gấu đáng yêu, cậu ta còn chuẩn bị luôn cả bông y tế và nước muối sát trùng, thành thạo băng urgo vào vết xước cho hwangchoon.
hwangchoon quả là đứa bé mạnh mẽ, khi mấy giọt thuốc sát trùng chạm vào vết thương, kể cả có đau tới mấy cậu nhóc vẫn chỉ nhăn hàng lông mày lại chứ nhất quyết không kêu la gì.
- ăn xong thì về nhà kẻo bố mẹ lo nhé.
- vâng ạ.
_
chuyện gặp người lạ và đi theo họ, còn nhận đồ ăn của họ chắc chắn hwangchoon sẽ mang theo tới chết mà không nói cho bố. nếu không yeonjun sẽ lại than bài ca đi theo người lạ bị bắt cóc thì sao.
yeonjun có tò mò về cái băng urgo trên đầu gối của hwangchoon nhưng cậu nhóc cứ né tránh câu trả lời. yeonjun đành cho qua, nếu đứa trẻ không muốn nói hắn cũng không ép, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng xoa đầu con dặn dò đi đứng cẩn thận.
hôm nay là cuối tuần nên hắn dự định cho hwangchoon ngủ thêm xíu nữa, còn bản thân ra ngoài mua đồ ăn sáng. tuy sống riêng với một đứa trẻ nhưng hầu như ngày nào hắn cũng gọi đồ ăn về hoặc ăn đồ đóng hộp. biết sao được, hắn cũng muốn vào bếp tự nấu lắm nhưng cha sinh mẹ đẻ khả năng nấu nướng đã bằng không.
yeonjun ra khỏi nhà, đi bộ dọc con phố xem có gì mua ăn tiện tận hưởng luôn tiết trời mùa thu mà hắn yêu thích. hắn đi men theo con đường trước nhà xuống thì phát hiện một sạp bán đồ ăn vặt đề tên bamhulu, nhận ra đây bán mấy thanh tanghulu hwangchoon thích nên quyết định mua.
- cho tôi 5 thanh tanghulu nhá.
hắn dơ năm ngón tay ra nói. chủ quán ngó đầu ra xem vị khách nào mở bát hàng hôm nay mà mát tay thế. ngay khi chủ quán ngó ra, yeonjun như hẫng một nhịp, người hắn đơ ra toàn tập, bộ đây là thiên thần sao?
- anh tìm đúng quán rồi đó, quán tôi chắc chắn bán tanghulu ngon nhất cả thành phố này luôn.
chủ quán cười vui vẻ, nhanh tay làm đơn cho vị khách. yeonjun chi cảm thấy đây quả là một người cởi mở, hắn nhìn vào chủ quán rồi đáp:
- ừm ngon thật.
yeonjun tát nhẹ vào mặt mình sau khi dứt lời, tiết trời mùa thu chắc mát mát theo tính cách hắn luôn rồi.
- à tôi tính mua ăn sáng cho con tôi thôi.
- anh mua tanghulu để ăn sáng? nghe có vẻ không tốt cho sức khoẻ lắm.
chủ quán có hơi đơ ra khi nghe yeonjun nói lí do mua.
- à tôi cũng nghĩ vậy... nhưng thằng bé cũng thích món này lắm nên tôi chiều một hôm.
yeonjun gãi gáy một cách ngượng ngùng khi bị người lạ phán xét về cách nuôi con.
- tôi sẽ tặng anh thêm ít dâu cắt miếng, đem về kẹp bánh mỳ cho con anh ăn trước đã rồi hẵng ăn tanghulu.
yeonjun cười nhẹ, chủ quán này quả là một người tinh tế và dễ gần.
- của anh đây, chúc quý khách ngon miệng.
người nọ làm xong thì đóng gói cẩn thận, đi ra trước sạp nơi hắn đang đứng và đưa cho túi tanghulu. yeonjun tiếp xúc gần với người kia mà hơi thở như ngẹt lại, từng tế bào máu trong hắn đang di chuyển nhanh hết sức. quả nhiên là một thiên thần xinh đẹp.
- quý khách ơi?!
- hở? hả?
- của quý khách hết 15000 won ạ.
- à ừ... tôi không có tiền mặt, chuyển khoản được chứ?
yeonjun lôi điện thoại từ trong túi quần ra rồi hỏi, chủ quán cũng vui vẻ gật đầu rồi đọc số tài khoản để yeonjun gõ vào.
- tôi chuyển rồi nhé.
yeonjun đưa màn hình điện thoại hiện chữ chuyển tiền thành công ra cho người nọ xem sau đó liền quay người đi về.
tên chủ tài khoản là choi beomgyu, ra là choi beomgyu sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com