Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thình Thịch

From Zelda, to My Universe.

Thình thịch, thình thịch.

Tiếng trái tim tôi cứ từng nhịp liên hồi chậm rãi, tựa như chẳng còn bao lâu nữa thôi, tôi sẽ rơi vào một khoảng không ngút ngàn, đất mẹ sẽ ôm trọn lấy tôi, chúa trời sẽ nâng hồn tôi lên tận chín tầng mây và hương hoa sẽ đưa tôi về với những khoảnh khắc thiền định an ổn.

Những lúc như thế này, tôi lại nhớ về em nhiều vô vàn. Nhớ đôi mắt em cười, nhớ nụ cười em mang, nhớ hết thảy những gì đẹp đẽ nhất về em, về mối tình đầu khắc cốt ghi tâm mà tôi nguyện cất giữ đến khi hơi thở tựa như đốm sáng sắp tụi tàn.

Huening Kai, em có nhớ anh không?

Mỗi ngày tôi đều tự hỏi mình, rằng em có nhớ đến tôi, có nghĩ về tôi trong một khoảnh khắc nào đó em bất chợt, và có còn dành cho tôi chút tình nào dù chỉ một chút thôi hay không. Tôi tự hỏi, nhưng xung quanh không ai thay em trả lời. Họ nhìn nhau, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thương cảm.

Tôi cần gì đến sự thương cảm đó của họ cơ chứ? Thứ tôi cần là em, là thiếu niên thuần khiết, trong trắng nhất trên đời này.

Nhớ em, tôi không chỉ nhớ về bóng dáng thân thuộc vốn đã khắc sâu trong tâm trí, tôi còn nhớ cả từng cái nắm tay, từng cái ôm, từng cái hôn, từng cái chạm nhẹ trên da thịt mẫn cảm. Tôi nhớ những khi em vỗ về tôi, nhớ chiếc kẹo năm nào em thường dúi vào tay tôi vào mỗi sáng hai ta đến trường, nhớ cái khăn quàng em thức cả đêm dài để đan tặng tôi vào dịp sinh nhật năm cuối cấp, nhớ cả đôi nhẫn cặp ta trao nhau vào ngày kỉ niệm giữa tháng sáu đầy nắng hạ.

Về em, về đôi mình, tôi có nhiều hơn một trăm điều để nhớ.

Tình đầu là tình dở dang. Tôi biết, nên cũng chẳng có dám hi vọng nhiều.

Tuy nhiên, vào mỗi đêm trăng tỏ, ngắm nhìn em ở trong lòng mình say giấc, tôi lại ước mình và em sẽ là một ngoại lệ, ngoại lệ đặc biệt nhất.

Tôi yêu em, thương em nhiều hơn cả những gì tôi nghĩ. Không phải vì thời tuổi trẻ bồng bột ham chơi, mà là ngay cả khi tôi ở cái độ tuổi tam tuần chững chạc, tôi vẫn một lòng yêu em, vẫn nhớ về em ở mọi phút giây mà tôi chịu để cho bản thân được ngơi nghỉ, rời xa mớ công việc bộn bề.

Từ ngày em nói chia tay tôi với lý do hết yêu, tôi gần như lao mình vào giấy tờ sổ sách, tiền bạc tôi không cần, nhưng giờ đây nó lại là thứ duy nhất khiến tôi muốn chú tâm vào. Tôi từ chối tất cả các mối quan hệ tiếp theo, khép lòng mình vào và chỉ hướng về phía mỗi em.

Tôi biết em đã yêu ai, biết em cùng người đó dành cho nhau nhiều tình cảm như thế nào, biết em cũng đã tính đến chuyện nắm tay cậu ta đi đến cuối đời. Mỉm cười chua xót nhìn dòng trạng thái em đăng trên mạng xã hội, nước mắt tôi cứ chảy mãi không cách nào dừng được. Ngồi trong phòng làm việc lúc giữa khuya, tôi đã ôm mình khóc như một đứa trẻ.

Em ơi tôi cũng muốn, tôi cũng muốn được nắm tay em đi đến cuối đời.

Bước qua độ tuổi ba mươi hai, đã chín năm kể từ khi tôi vắng em bên cạnh, cũng chín năm tôi chỉ có lao đầu vào công việc mà bỏ bê hết mọi sự xung quanh. Trái Đất quay thì vẫn quay, dòng đời trôi thì vẫn trôi, còn tôi thì vẫn mải miết với những cuồng quay của tiền bạc.

dù cho tôi chẳng thật sự cần đến nó.

Đồng nghiệp nói tôi bị "trời hành", khi cứ luôn giành hết phần khổ về mình, không bao giờ muốn để cho bản thân nhàn nhã dẫu chỉ một ngày. Tôi cười trừ, cứ cho là bị trời hành đi, nhưng tôi thật sự không thích để thời gian chết, lại càng không thích sự rảnh rỗi.

Bởi vì những lúc ấy, tôi sẽ nhớ em đến đầu tóc tê dại.

Ngất trong phòng làm việc suốt hơn hai tiếng đồng hồ, tôi được đồng nghiệp phát hiện ra và đưa vào bệnh viện với tốc độ ánh sáng. Làm qua hàng loạt thủ tục xét nghiệm, đến khi tôi tỉnh dậy, họ lại nhìn tôi bằng cặp mắt e dè hẳn đi.

"Mọi người sao thế?"

Nhìn nhau, họ cứ người này đẩy người kia, nhặng xị mãi không dám nói. Rồi trong số đó có một nam nhân bước lên, chẳng hề khó để tôi nhận ra, người này là bạn thân của em, cũng là người duy nhất chứng kiến tôi đã khốn khổ vì em nhiều như thế nào trong suốt chín năm qua.

"Yeonjun hyung, anh bị ung thư giai đoạn cuối rồi.."

Bên tai tôi ù đi một trận thật dài, những lời mà Taehyun nói một nửa muốn dung nhập vào đầu, một nửa lại muốn từ chối không nghe. Là ung thư, lại còn là giai đoạn cuối.

Bấy giờ, tôi mới nhận ra dạo những tháng gần đây sức khỏe tôi bắt đầu có vấn đề, tôi thường xuyên mệt mỏi, dễ mắc phải những bệnh vặt và tóc thì mỗi ngày rụng một nhiều. Tôi tưởng mình vì làm việc nhiều quá nên cơ thể mới bắt đầu đình công, nó muốn tôi làm gì đó để nó ổn hơn, ví dụ như là nghỉ ngơi chẳng hạn.

Thật vậy, cơ thể tôi chuẩn bị đình công thật rồi đây. Tôi sẽ được nghỉ ngơi, không phải một tuần, một tháng hay một năm, mà là mãi mãi.

Xua tay bảo tất cả đồng nghiệp ra ngoài, tôi tự nhốt mình trong phòng bệnh hai ngày liền để suy nghĩ về những điều đã, đang và sắp sửa sẽ xảy ra. Tôi nhớ em. Cho đến lúc này, tôi nhớ em còn nhiều hơn khi trước, mong muốn được sống của tôi chưa bao giờ là mãnh liệt đến như vậy.

Tôi hối hận, hối hận lắm. Hối hận vì đã không nâng niu sức khỏe, hối hận vì đã tự đày đọa thân mình tới sức cùng lực kiệt. Nhưng tất cả đều đã muộn rồi, tôi đành phải chấp nhận rằng mình sẽ không thể đón sinh nhật lần thứ ba mươi ba được nữa.

giống như việc năm đó tôi đã phải chấp nhận để em rời xa mình và đến với vòng tay của một người khác.

May mắn thay, trong túi tôi có tiền, có thể tự lo cho chính mình mà không phải bất lực chờ chết. Nghỉ làm tại công ty, tôi bán căn nhà của mình, dùng số tiền đó gửi vào các quỹ từ thiện để giúp đỡ cho trẻ em nghèo. Phần còn lại, tôi đóng cho bệnh viện, nhờ họ chăm sóc cho tôi - một bệnh nhân vừa mới biết tin mình bị ung thư, tưng bừng hơn là còn ở giai đoạn cuối.

Bác sĩ chẩn đoán tôi sẽ chỉ sống được hơn ba tháng nữa, bởi vì bấy lâu nay không để ý sức khỏe nên bệnh đã ngày một trở nặng, hoàn toàn không thể cứu sống được. Tôi buồn, nhưng cũng có chút vui vẻ. Bởi vì có lẽ khi tôi chết đi, tôi sẽ được thanh thản hơn là cứ vật vờ sống cuộc sống như hiện tại.

Kí giấy hiến tặng nội tạng, mọi thủ tục chờ chết của tôi coi như cũng đã được hoàn thành.

Tôi không mong em hạnh phúc thêm nữa, bởi vì em vốn đã hạnh phúc lắm rồi. Giờ đây tôi xin ích kỉ dành lời cầu mong đó cho mình, chỉ vì bao lâu nay tôi đã tàn nhẫn với bản thân tôi quá.

Nằm trên giường bệnh, đã ba tháng kể từ ngày tôi nhập viện. Ứng với lời của bác sĩ, tôi chẳng còn bao nhiêu thời gian để mà dùng mắt trần nhìn đời nữa. Taehyun vẫn thường xuyên lui tới trò chuyện với tôi, y kể rằng em đã khóc đến ngất lịm đi sau khi nghe tin tôi bị bệnh. Em cương quyết muốn tới đây thăm tôi, nhưng rất nhanh đã bị tôi khước từ.

Tôi sợ phải nhìn thấy em, bởi tôi biết mình sẽ lại đau, sẽ lại nuối tiếc, sẽ lại khốn khổ oằn mình chắp vá những vết thương chẳng bao giờ khép miệng.

Thà là em đừng đến, và hãy để tôi nghe ngóng tin tức của em qua lời người khác, như vậy có lẽ tôi sẽ bớt đau, bớt khổ sở hơn.

Thương, tôi thương em chứ.

Nhưng bây giờ tôi phải thương mình, phải thương cho thân thể chưa một ngày được bình yên này thôi.

Hai mươi ngày sau đó, cũng chính là thời điểm hiện tại, Taehyun đứng bên cạnh tôi, viền mắt đỏ ửng nhìn hai mắt tôi đang dần khép hờ lại.

Thình thịch, thình thịch.

Tôi nghe tiếng tim mình nặng nề thoi thóp, hơi thở ngưng trệ không đều. Ở những khoảnh khắc gần đất xa trời, tôi vẫn chỉ nhớ về mỗi một mình em.

Nguyện cầu cho linh hồn tôi được thanh thản, nguyện cầu cho cuộc sống em an nhiên mãi sau này.

Thình thịch, thình thịch.

Tôi ngừng thở.

- End -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com