Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1. Sự kì lạ của Lee Yeon 1


/Tick tak.../

Chiếc đồng hồ màu ngà trắng được làm nguyên bản từ ngà voi có đính kim cương gọn gàng treo một góc. Ánh sáng trên những viên đá nhỏ đã ngã vàng theo thời gian. Nhưng chủ nhân của nó không thể mang đi tân trang lại, bởi thời đại này chất liệu ấy được xem là buôn lậu, không thì là săn bắn trái phép. Lee Yeon vẫn luôn xót xa nhìn món đồ tuyệt đẹp anh gìn giữ gần một thế kỉ cũ dần đi. Trên mặt kính vẫn sáng bóng vì được lau chùi thường xuyên đang điểm 6 giờ 30 phút sáng.

Lee Yeon dậy sớm hơn mọi ngày.

Nói đúng hơn thì thói quen kì lạ này chỉ vừa xuất hiện gần đây. Có vẻ vị cựu Sơn Thần nọ có rất nhiều việc phải làm, những việc mà anh đã từng cảm thấy chán chường và muốn bỏ trốn cho dù có thừa biết đó chỉ là những suy nghĩ vô nghĩa.

Bóng dáng cao ráo bây giờ mới bước ra từ phòng tắm, trên người choàng qua loa chiếc áo tắm vẫn còn vươn vết nước. Lee Yeon sơ sài vò mái tóc nâu đỏ rực rỡ của mình bằng một chiếc khăn nhỏ rồi vứt nó xuống ghế sô pha, sẵn tiện ghé ngang tủ lạnh lấy ra một hộp kem choco mint yêu thích.

/Soạt/

"Mm...sao nhiều thế nhỉ?"

Lee Yeon vừa nhìn danh sách yêu quái mà anh sắp tới phải đi bắt vừa nói, khi vị kem mát lành tan dần trong miệng.

Nhưng dù sao thì cũng chẳng có khó khăn gì vì vấn đề nằm ở một chỗ khác.

Đặt tờ giấy xuống bàn, chú cáo đỏ dán mắt lên chiếc điện thoại mới toanh lẩm nhẩm như đọc thần chú:

"Chưa được, bây giờ chưa đi được, gọi đi nào, gọi đi."

Anh đang chờ đợi cuộc gọi của ai đó.

(...)

/Dzzzz.../

Tiếng chuông điện thoại đúng như ý muốn của Lee Yeon vang lên, cắt ngang câu thần chú. Anh kéo theo một nụ cười vừa phấn khích vừa ẩn ẩn nét dịu dàng, lập tức nhấc máy rồi nhanh nhảu chặn miệng đối phương:

"Sao? Hôm nay gặp ở đâu?"

[Aiz Anh lại uống lộn thuốc rồi hả? Tôi đã định tắt rồi mà, bắt máy nhanh vậy làm gì...] - đầu bên kia nói bằng một giọng khó chịu, nhưng chỉ nghe Lee Yeon bật cười đáp.

"Đã gọi rồi thì đành chịu đi, muốn gặp ở đâu?"

[Quán anh thường ăn kem.]

"Được."

Tiếp theo thì chỉ là cựu Sơn Thần nào đó đã bay ra khỏi nhà sau 2 phút mà thôi.

(...)

Khung cảnh nhanh chóng chuyển đến một quán kem đã đầy người từ sáng sớm, nhưng mà là người đến ngồi kín bàn còn bàn thì cũng không quá nhiều.

Trên mặt bàn của cựu Sơn Thần đã có hai hũ kem bằng giấy, của anh dĩ nhiên vẫn là choco mint, Lee Yeon không ngại ăn vị kem này mười lần trong một ngày cho lắm. Hũ kem còn lại là vị kem dâu có màu dễ chịu, trông giống màu của hoa đỗ quyên.

Còn người ngồi trước mặt anh là một người nếu tính theo tuổi Hàn thì kém anh 6 tuổi, tuổi thật thì kém 1000 tuổi. Là cậu em trai cùng cha khác mẹ của anh - Lee Rang.

Ngoại trừ vẻ mặt khó ở đang nhìn thẳng Lee Yeon mà mắng thầm của cậu ta ra thì, mọi thứ đều hoàn hảo. Mái tóc đen ẩn ẩn sắc đỏ được vuốt một bên, áo sơ mi trắng chất liệu mềm được mặc bên trong áo khoác kaki màu kem vận cùng quần jeans xanh nhạt. Chiếc mũi cao thẳng tắp, đôi mắt nâu sắc sảo và một đôi môi anh đào phớt hồng, Lee Rang cùng anh trai mình khiến cả quán kem đầy người ồn ào bàn tán.

Đôi lông mày linh hoạt của cậu càng lúc càng nhíu lại vì bộ dạng không nghiêm túc của anh trai mình, anh ta cứ ngậm chiếc muỗng múc kem day day dù nó đã sạch đến mức không cần rửa, còn nở một nụ cười thiếu đòn nhìn cậu. Có vẻ khung cảnh này đã đảo ngược so với vài tháng trước, lẽ ra người trước mặt bây giờ mới phải là người nổi cáu với những trò đùa của cậu.

Lee Rang chán nản tặc lưỡi, "dạo này anh bị cái gì thế?"

"Sao? Anh đâu có bị gì, chỉ là em gọi thì ra gặp thôi." - Lee Yeon nhịp đùi hai cái đáp.

"Anh rõ là kì lạ còn gì?! Sao anh không từ chối tôi như từ trước tới giờ đi?? Dạo này còn nhẹ nhàng rồi nói chuyện bằng cái giọng đó, ôi..."

Lee Rang làm đủ mọi điệu bộ lẫn nét mặt chán ghét vừa nói, rốt cuộc chỉ thấy lông mày phải của Lee Yeon nhướng lên một cái. Cậu ngậm miệng, không thèm nói nữa.

Lee Rang ngã người ra sau thở một hơi, hai tay khoanh lại, nhanh chóng nặn ra cái vẻ tinh quái thường ngày.

"Rồi sao? Chuyện anh nói trước đó nghĩa là gì?"

Đến đây Lee Yeon mới bỏ hũ kem xuống, hơi nhoài người về phía Lee Rang, khoé miệng vẫn đang kéo lên vui vẻ.

"Thì, cùng đi nghĩa vụ với anh cho bà già đấy, chuộc tội đi, để chết rồi còn được đầu thai."

"Anh nói nhảm nhí gì vậy..." - Lee Rang lườm nguýt anh trai.

"Làm như tôi muốn sống hay muốn được đầu thai lắm vậy."

Lee Yeon cau mày ngồi thẳng người dậy, mắng:

"Ơ hay cái thằng nhóc này...Anh đây đang muốn tốt cho em đó."

"Ai cần anh tốt với tôi?? Anh tự nhiên làm bộ làm tịch như thế tôi thấy phiền muốn chết!"

Lee Yeon thật sự phát cáu với em mình, nhưng lí do thì không phải là cậu, dường như anh đang có mục đích gì đó khác.

"Nếu em cứ như vậy thì anh biết phải làm sao đây..."

"Anh đã xin lỗi em rồi mà, anh đã sai với em, chúng ta không hoà nhau được sao?" - Lee Yeon bất lực thay đổi tông giọng, khiến Lee Rang ngồi đối diện nhất thời bị bất ngờ không biết phải nói gì.

"Tôi...tôi có nói gì đến chuyện đó đâu. Không phải đã bảo là tin anh rồi à? Tôi chỉ không hiểu anh muốn tôi đi làm mấy thứ đó để làm gì."

Cậu lảng tránh ánh mắt của anh sau câu nói đó, Lee Rang biết rõ bản thân cậu chỉ đang phản ứng theo thói quen, khi mà từ trước tới giờ còn chẳng dám hy vọng anh trai quan tâm mình. Cho nên hiện tại đứng trước một Lee Yeon đổi tính đổi nết 360 độ thật sự không thể tiếp nhận nổi.

Lee Yeon ở bên kia không đáp, anh yên lặng nghĩ ngợi điều gì đó, hoặc chỉ đơn giản là trầm mình xuống mặt hồ gợn sóng nhiều tâm sự của bản thân, cuối cùng mới cất giọng:

"Anh muốn ở bên em vậy thôi, muốn trải qua nhiều điều chưa từng trải qua với em. Nếu em tin anh thì đi với anh đi, cho anh cơ hội chứng minh cho em thấy anh thật sự cảm thấy có lỗi với em."

"..."

Lee Rang bị những lời nói vừa rồi làm cho giống như có điều gì nghẹn ở cổ họng. Đột nhiên một ngày người anh từng bỏ rơi cậu mặc sống chết lại tìm đến để xin lỗi, dù cho đã sống thờ ơ với nhau suốt mấy trăm năm. Sau đó còn đối xử tốt với cậu, nói ra mấy lời sến súa này, Lee Rang tuyệt đối không thể hiểu được Lee Yeon đang suy tính điều gì.

Nhưng đâu đó trong trái tim chịu nhiều tổn thương đó vẫn muốn tin anh, và cậu chán ghét phải thừa nhận điều đó.

"Được thôi. Tôi cũng muốn xem anh định giở trò gì."

Trước khi kịp suy nghĩ thấu đáo, Lee Rang đã nói đồng ý, có hối hận cũng muộn mất rồi. Cậu chỉ còn biết tặc lưỡi, lấy một tay ôm mặt lặng lẽ mắng bản thân một tiếng. Trong khi bên kia lại là một Lee Yeon hết sức vui vẻ.

"Vậy thì ngày kia chúng ta đi nhé, lên núi phía Nam."

"Gì chứ? Lên đó để làm gì? Có yêu quái trên đó à?"

"Tất nhiên rồi, chẳng lẽ em muốn đi dã ngoại với anh à?"

"Đồ điên. Tsk...tuỳ, khi nào đi thì gọi tôi."

Cuộc hội thoại nhanh chóng kết thúc và Lee Rang bỏ ra về, hũ kem dâu chỉ mới ăn được một hai miếng đã chảy ra vì nhiệt độ bên ngoài. Lee Yeon im lặng trông theo bóng em trai, cậu leo lên chiếc xe có cô nàng hồ ly được cậu nhặt về 5 năm trước chờ sẵn rồi phóng đi mất.

Bình thường Lee Yeon không ăn vị kem nào khác ngoài choco mint, và anh còn rất ghét vị dâu, nhưng Lee Rang lại hay ăn vị kem này. Lee Yeon nghĩ mình biết lý do.

Đứa em trai này của anh rất thích hoa Đỗ Quyên.

Trong mớ hoài niệm thoáng qua đó, Lee Yeon ngồi lại một mình vô thức cầm lấy hũ kem dâu ăn dở của Lee Rang, múc một muỗng cho vào miệng...

"Eizz chắc chắn là nó chỉ thích màu sắc của cái này thôi." - Lee Yeon nhăn nhó nhép miệng, dứt khoát bỏ thứ trên tay xuống.

Rồi bỗng cựu Sơn Thần cảm nhận được mùi hương mà Lee Rang để lại vẫn còn thoang thoảng trên chiếc muỗng kem ấy. Trong lòng Lee Yeon bỗng xuất hiện những cơn sóng lạ kì...

—————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com