Chương 18: Gặp mặt
Chiếc xe hơi đắt tiền dừng lại ở một nhà hàng nổi tiếng sang trọng, nằm giữa trung tâm thành phố S.
Thiên Bình chưa kịp mở cửa xe, người nhân viên nhà hàng đã nhanh nhẹn chạy tới mở cửa còn không quên nghiêng người cúi chào. Đúng là nhà hàng nổi tiếng có khác, thái độ phục vụ rất chu đáo,ân cần. Nó còn đang ở trong xe cảm thán trong lòng, nên không để ý ai kia cho đến khi giọng nói mất kiên nhẫn của anh ta vang lên.
"Còn ngây ngẩn gì nữa? Nhanh lên, đừng làm trễ giờ của tôi"
Nó bước nhanh xuống xe, chạy theo Nhân Mã. Cứ thế một trước một sau đi vào trong sảnh chính.
Vào nhà hàng, Thiên Bình không khỏi trầm trồ kinh ngạc từ nội thất cho đến cách bày trí cũng đủ hiểu dạng tầm thường như nó đâu dễ gì mà vào đây ăn một bữa. Nhìn sơ bộ bàn ghế ngồi ăn cho đến sàn nhà sạch bóng có thể nặn được mụn cùng với chùm pha lê cỡ khủng ở trên trần nhà. Thiên Bình vừa đi vừa xuýt xoa vừa trầm trồ ngưỡng mộ.
Nhân viên nhà hàng thấy anh ta đi vào liền gọi cho giám đốc ra đón tiếp cũng đủ biết anh ta là nhân vật lớn như thế nào.
" Triệu tổng lâu quá không gặp!" không lâu sau trước mặt anh ta xuất hiện một người đàn ông trung niên, ăn mặc lịch sự, đang cười tươi rói giơ tay tính bắt tay với anh ta.
Nhân Mã đến liếc cũng không thèm nhìn ông ta mà bỏ đi. Bàn tay của vị giám đốc kia dừng giữa chừng ở không trung,không biết có nên bỏ tay xuống hay không?
Từ lúc mới bước vào nó và anh ta đã là tâm điểm chú ý của biết bao nhiêu người trong đây. Vị giám đốc này bị Nhân Mã từ chối thẳng thừng như vậy sẽ khiến ông ta mất mặt trước khách hàng và đám nhân viên có mặt ở đó, không biết chừng sau này sẽ chẳng có ai nghe lời ông ta. Một khi đã bị tổng giám đốc của Triệu thị coi thường thì cho dù người đó có chức vị lớn cỡ nào thì trong giới thượng lưu đều bị coi là phế vật. Ngay cả quan chức cấp cao của chính phủ cũng phải nể anh ta đến vài phần.
" Cảm ơn giám đốc đã ra tiếp đón chúng tôi" nó tiến tới bắt tay với giám đốc nhà hàng
" Cô là ?" vị giám đốc như vừa được cứu vớt một chút thể diện liền tươi cười hỏi
" Tôi là thư kí mới của Triệu tổng" nói với ông ta vài câu rồi chào tạm biệt,nó liền đi theo Nhân Mã vào trong thang máy.
Cửa thang máy vừa đóng, Nhân Mã đã quay sang nó với vẻ mặt nhăn nhó " Tại sao cô lại phải chào ông ta? Tôi có kêu cô làm việc đó sao? "
"Ông ta chào với anh nhưng anh không để ý, còn phớt lờ ông ấy nên tôi nảy sinh chút lòng thương hại muốn cứu vớt một chút thể diện cuối cùng của ông ta thôi mà" nó thản nhiên đáp.
" Ông ta chỉ là một giám đốc quèn, không đủ tư cách để chào tôi, cô làm như vậy chẳng khác nào làm tôi mất thể diện!"
Mất thể với chả diện con mẹ nhà anh, việc đó thì liên quan gì đến anh chứ người chào ông ta là tôi cơ mà, trong lòng thì nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt nó lại làm vẻ mặt ăn năn, hối lỗi điển hình của một đứa con khi làm việc gì đó có lỗi với 'ba mẹ' vậy " Tôi biết lỗi rồi. Thành thật xin lỗi!"
Trên cuộc đời này thứ mà nó giỏi làm nhất đó chính là nhẫn nhịn. Lâm Thiên Bình, mày cứ coi như là đang xin lỗi một con chó đi.
Thấy sự thoả hiệp của nó nên Nhân Mã cũng không muốn gây khó dễ cho nó nữa.
" Ting" cửa thang máy mở ra, trước cửa là hai nữ nhân viên mặc trang phục truyền thống vừa kín đáo mà cũng vừa gợi cảm, gương mặt thanh tú, xinh đẹp nghiêng mình một góc 45 độ chào khách hàng. Thấy Nhân Mã đi vào hai cô gái ấy cứ như bị trúng ta, nhìn anh ta một cách đắm đuối. Thật là uổng cho hai cái khuôn mặt đẹp mà mắt bị mù khi nhìn trúng anh ta.
Phòng ăn không trang trí cầu kì hoa mỹ như trong tưởng tượng của Thiên Bình, đem đến cho người khác một cái nhìn đơn giản nhưng không kém phần sang trọng cùng với đồ nội thất tinh tế và khung cảnh bao quát hết toàn bộ thành phố S .
Mở cửa phòng VIP ra là cái bàn có bốn chỗ ngồi, không quá nhỏ cũng không quá lớn được đặt ở giữa phòng, bên tay phải là cửa sổ sát đất nhìn ra khung cảnh bên ngoài, từ đây nó có thể nhìn thấy Triệu thị một cách rõ ràng. Đến bây giờ nó mới để ý Triệu thị là toà nhà cao nhất nằm giữa trung tâm thành phố S, hoành tráng cứ như một con rồng muốn xuyên thủng bầu trời xanh, thống trị cả thành phố.
Thấy Nhân Mã đã yên vị nó liền đi tới kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh ta.Cửa phòng VIP lại một lần nữa được mở ra, thân ảnh quên thuộc đập vào mắt nó ...... Thiên Yết, người tối hôm qua đã từ chối tình cảm của nó đây mà.
Thiên Yết thấy nó trên mặt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên rồi nhanh chóng biến mất. Bước tới chào hỏi Nhân Mã
"Chào Triệu tổng"
"Chào Vương tổng , sao anh lại đi có một mình vậy?" Nhân Mã đứng lên bắt tay với Thiên Yết, Thiên Bình thấy thế cũng đứng lên theo.
"Bên chi nhánh công ty xảy ra một số việc nên thư kí của tôi bận ở lại xử lí rồi. Xin lỗi đã để Lâm tổng phải đợi rồi"
"Tôi nào dám, anh dù có bắt tôi đợi lâu hơn nữa, tôi cũng chấp nhận, gặp được một người tài giỏi như Vương tổng đây quả thật là một vinh hạnh của tôi"
"Lâm tổng đã quá khen rồi, tôi không được như lời đồn đâu" Nhân Mã bắt tay Thiên Yết cười đến rạng rỡ còn rực rỡ hơn ánh sáng mặt trời ngoài kia nữa.Thái độ của anh ta đối với hắn và vị giám đốc lúc nãy là hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Nó không khỏi thầm kinh bỉ anh ta ở trong lòng.
" Mời ngồi"
" Lâm tổng anh không định giới thiệu à?"
" À đây là thư kí mới của tôi, cô ta tên Thiên Bình"
Nó nghe anh ta nhắc tới tên nó liền ngước lên nhìn hắn, muốn cười nụ cười xã giao với hắn lại biến thành nụ cười méo xệch khó coi. Hắn liếc qua nó cho có lệ rồi xem nó như không khí khiến câu nói trong miệng bỗng nghẹn lại.
" Lần sau Lâm tổng có thể kiếm một cô thư kí nào ưa nhìn hơn một chút được không? Nhìn không thuận mắt tí nào!"
Không đợi Nhân mã trả lời nó đã lên tiếng trước" Tôi không biết mình lại làm cho Vương tổng ngứa mắt đến vậy. Tôi xin phép đi trước" nói rồi nó đứng lên lấy trong túi xách ra bản hợp đồng đặt ngay ngắn trên bàn, cúi đầu chào rồi quay lưng đi ra ngoài, nó chưa kịp bước chân ra khỏi bàn, đằng sau đã có một bàn tay ấm áp giữ nó lại,kéo nó ngồi xuống.
" Vương tổng không vừa mắt cũng đành chịu thôi, tôi lỡ đem theo cô ta rồi nếu như cô ta đi về thì lấy ai giúp tôi ghi chép đây! Lần sau tôi nhất định sẽ mang đến người khác hợp mắt anh hơn"
" Xin lỗi vì đã làm Vương tổng không thuận mắt" giọng nói của nó không giấu được sự kinh miệt cùng lửa giận trong lòng.
" Chúng ta gọi món đi, Vương tổng?" Nhân Mã lên tiếng cắt ngang bầu không khí kì dị này đồng thời đưa thực đơn từ tay người phục vụ cho hắn chọn món.
Bây giờ nó chẳng nghe lọt chữ gì nữa, câu nói của Thiên Yết khi nãy cứ vang vảng trong đầu nó. Gì chứ khuôn mặt hay là thân hình không thuận mắt anh. Này anh trai, tôi xin trân trọng nhắc lại cho anh nhớ, chính cái con này là người mà năm xưa anh từng ôm hôn đấy, dùng cho đã rồi vứt bỏ, chê bai sao.
Món ăn được bày ra trên bàn, mùi hương của thức ăn thơm nức mũi,làm bụng của nó sôi lên sùng sục,nó phải ăn, ăn thì mới có sức mà giận hắn chứ. Ái chà, sao trên bàn bày toàn là món ăn nó thích không vậy, nước dãi của nó nhỏ xuống từng giọt .Giờ nghĩ lại mới thấy còn đâu là hình tượng thục nữ của nó nữa. * Au: xin lỗi cuộc đời chứ cô không hề có hình tượng để mà mất nhé =_=!*
Mặc dù thích là thế nhưng nó không thèm ăn mấy món này đâu. Nó biết người hiểu được sở thích của nó trong cái bàn này ngoài nó ra chỉ còn duy nhất Thiên Yết là biết, hành động vừa đấm vừa xoa này nó không thể chấp nhận được, nó phải kiên quyết cự tuyệt.
Mắt thấy hai ông chủ lớn đã động đũa,nó cũng bắt đầu cầm đũa lên trong đầu thì nghĩ đến miếng sườn nhưng tay thì di chuyển đến dĩa cá ở trước mặt.Gắp miếng cá vào bát mà nó rưng rưng nước mắt, nó ghét ăn cá nhất cuộc đời này.
Thấy bộ dạng khổ sở chật vật của nó, anh ta liền quay sang nói "Cô ăn cá không được thì ăn món khác không cần lấy lòng tôi đâu!"
Đây là món anh ta kêu, người đã thấy ghét kêu món ăn còn ghét hơn " Món ăn sếp tổng kêu thân làm nhân viên sao dám phụ thành ý của sếp chứ "
Hai ông lớn vẫn tiếp tục vừa ăn vừa nói chuyện với nhau. Nó cứ ngồi lấy đũa dọc dọc cơm trong bát,bỗng miếng thịt từ đâu bay tới đáp xuống bát của nó, ngẩng đầu lên nhìn theo, cánh tay đó há chẳng phải là của Thiên Yết hay sao. Không biết hắn hữu ý hay vô ý mà liếc nhìn nó rồi làm như không có chuyện gì, tiếp tục nói chuyện với Nhân Mã.
Nó lấy đũa của mình gắp miếng thịt ra khỏi bát như thể nó là đồ bỏ, liệng ra ngoài dĩa kê rồi tưởng tượng bản mặt Thiên Yết là miếng thịt đó mà ra sức lấy đũa giày xéo.
____________________
Sau khi ăn xong cũng là lúc bản hợp đồng đã được nó soạn xong, chỉ còn chờ in ra để cho hai bên kí tên nữa là ổn. Người chịu trách nhiệm vẫn là nó, Nhân Mã không chịu dùng người khác khiến mặt nó hiện lên 2 chữ ' rõ khổ'.
Sau khi ra về hai bên còn khách sáo tới khách sáo lui làm nó mắc mệt. Bỏ mặc hai người đó nó ra ngoài tính bắt taxi đi về cho khoẻ người, khỏi phải gò bó, giả tạo với anh ta, hôm nay nó mệt lắm rồi.
Đang đứng đợi, nó bất giác phát hiện có người đứng bên cạnh nó, quay lại thấy Thiên Yết,lửa giận được nó kìm nén bỗng bùng phát trở lại.
" anh đứng đây làm gì?" nó gắt vào mặt hắn.
Dù bị đối xử thế, hắn vẫn nhẹ nhàng nở một nụ cười với nó nhưng giọng nói thì vô cùng nghiêm túc như chứa sự quan tâm mơ hồ nào đó của hắn dành cho nó" Thật ra anh muốn nhắc nhở em nên tránh xa Nhân Mã ra, anh ta không phải là người đơn giản"
" Anh đang lo cho tôi?!" giọng nó lạnh hẳn đi.
" Cũng có thể coi là vậy" nói rồi hắn xoay người leo lên chiếc xe bentley màu đen đang đậu sẵn ở đó, đi mất.
Xe Thiên Yết vừa đi, xe Nhân Mã cũng vừa tiến tới, anh ta ló đầu từ cửa xe gọi nó" Thiên Bình đi thôi". Nó nhìn anh ta rồi lắc đầu nói" Anh đi đi.À,có thể cho tôi nghỉ làm nửa buổi được không? cảm ơn!" không kịp để anh ta trả lời,nó đã đón xe taxi đi mất.
Trông lòng Nhân Mã bỗng có một cảm giác khó chịu vô hình đang len lỏi. Điện thoại trong túi quần Nhân Mã reo lên cắt đứt dòng suy nghĩ của anh ta ,anh ta nhanh chóng bắt máy.
"Alo"
"Cảm giác của Thiên Yết như thế nào khi gặp lại cô ta? Anh nhanh nói cho em nghe đi! Nhanh lên! Nhanh lên!....." người ở bên đầu kia điện thoại dường như không chịu nổi tò mò mà trở nên cao giọng, hối thúc.
" Cự Giải bình tĩnh lại nào......"
-----------------------------------------------------------------
Bước vào trong xe taxi, Thiên Bình không thôi nghĩ về hắn
" Cô gái trẻ đi đâu?"
" cho tôi tới số XX đường XXXX cảm ơn"
Sự tức giận hoá thành nước mắt rơi xuống, hắn không thích nó nữa, càng không yêu nó vì hà cớ gì lại nhắc nhở nó, lo lắng cho nó. Hắn cảm thấy việc chơi đùa với cảm xúc của nó vui lắm sao, lúc thì đạp nó xuống vực sâu của tuyệt vọng, lúc lại cho nó vòng tay chở che ấm áp, khiến nó không phân định được đâu là thật đâu là giả nữa?
Thiên Yết, tên khốn nhà anh, rốt cuộc anh muốn tôi phải làm sao đây hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com