Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 26 Suy nghĩ nhỏ bé

Thông báo: Trong tuần tới mình sẽ full truyện và đăng hết một lượt luôn, (đọc đã nha)

***

_Thuê bao quý khách vừa gọi...bla...bla...

Cái điện thoại cứ liên tục vang lên tiếng nói, anh đang đứng uống cà phê ngắm cảnh ở văn phòng, Trương Nam cầm điện thoại mở loa mà lạnh xương sóng, anh gọi mà cô dám tắt máy

_Cô ta không muốn mình làm trợ lý chủ tịch yên ổn hay sao ấy, hic

Trương Nam giẫm chân hậm hực

_Xoảng....

Tách càphê trên tay anh va mạnh vào cửa kính, Trương Nam giật mình anh ta cúi mặt lo đi thu dọn đống đổ nát

_Không cần, cứ để cô ta dọn, phải giữ chỗ này không có kiến đến lúc cô ta đến

Ôn Thiên Yết ra lệnh, Trương Nam lần nữa đau khổ nhìn vết càphê trên mặt kính

_Ôn chủ tịch...làm...làm sao đợi cô ta đến được chứ, kiến sẽ kéo đến ngay, hay để tôi dọn có được không ạ? mà cô ta là cô nào thưa chủ tịch?

_Hử?....

Ôn Thiên Yết đang điên còn bị Trương Nam hỏi ngu, anh chỉ muốn nện cho tên này mấy cái, cũng may anh chưa kịp ra tay thì Trương Nam đã nhanh miệng

_Ôn chủ tịch tôi biết lỗi...hic...

_Bốp!!!

_Biến...

Ôn Thiên Yết đem tất cả bực dọc trút lên đầu Trương Nam, anh nện cho hắn một cú, ai bảo hắn ta không biết điều, đi theo đại boss bao nhiêu năm mà không khôn ra

_Thưa...thưa Ôn chủ tịch...

Tồn Thư bước vào trong, cô thấy không khí trong phòng ngột ngạc cùng bộ mặt u khuất của anh thì cũng phần nào đoán được chuyện gì đang diễn ra, người chọc giận Ôn Thiên Yết chỉ có một người...

_Nói...

_Thưa, Nhược tiểu thư sáng nay có đến tập đoàn, nhưng là làm đơn xin chuyển đến khu vực khác dọn dẹp, cũng đã được tổng phụ trách đồng ý, do là việc nhỏ nên bộ phận vệ sinh tự giải quyết mà không có báo lên trên ạ...

_Còn gì nữa...

_Thưa, Nhược tiểu thư chỉ là nhân viên thử việc, sau ba tháng mới chính thức được tuyển ạ, cho nên bây đến tháng thứ hai cô ấy làm theo ca, hình như là Nhược tiểu thư có ý đăng ký ít ca, và chủ yếu là làm buổi sáng sớm...mấy lúc sáng sớm đó Ôn chủ tịch đâu có đến tập đoàn...

Ôn Thiên Yết không nói gì nữa anh sải bước ra ngoài, Tồn Thư chỉ biết lắc đầu đi theo, còn Trương Nam thì đang điên đầu không biết xử lý mảnh vỡ tách cà phê thế nào...

***

_Hôm nay không có chuyến bay hả? đã nha, tôi cũng không có giờ dọn dẹp haha

Nhược Song Ngư cùng Phương Phương đang ...tản bộ cùng nhau đến sân bay, Tiểu Ngư mãi mê nói chuyện còn Tiểu Phương chỉ biết chau đầu vào cái điện thoại hàng hiệu do Tiểu Ngư cho

_Ahi, nhắn tin vui qúa

_Tiểu Phương...

_Không biết anh ấy có đẹp trai không?

_Tiểu Phương....

Nhược Song Ngư bực quá khi phải độc thoại một mình, nên cô gỡ giày đập vào màn hình điện thoại

_Tiểu Ngư, cô điên hả, cái này đắt tiền lắm đó, dẹp đôi giày rách của cô đi

_Tôi thiết nghĩ, trong thời gian này tôi nên tránh mặt Ôn chủ tịch, hazz

Cô suy nghĩ, mọi lúc mọi nơi, mọi trường hợp cô đều không muốn gặp anh, nhưng hình như là ngày nào cô cũng phải gặp anh

_Hihi, anh ấy thật tuyệt vời....

_Tiểu Phương có nghe tôi nói không vậy?

_À ờ nghe...nghe nè...

Tiểu Phương vẫn cắm đầu vào cái điện thoại mà không để ý đến cô....

_Alô, tôi nghe, ừ tôi là Lâm Phương Phương, ...à có...được được mà

Tiểu Phương có điện thọai, cô nghe xong liền vỗ vai Song Ngư

_Tiểu Ngư, trợ lý Trương Nam gọi cô có việc kìa, nhanh đi ở phòng chủ tịch ấy

_Sao? không tôi không đi đã nói là tôi đang hạn chế gặp ôn thần mà

Nhược Song Ngư bày tỏ cảm xúc một cách cuồng nhiệt, cô ngẫm nghĩ, cô sẽ không để mình bị lừa như lần trước

_Đến đi, Trương Nam hình như nói thật đó bà cô, nhìn phía xa kìa, đấy...chiếc xe đắt tiền đang đến biết là của ai rồi ha?

Phương Phương banh tròng mắt của cô, cho cô nhìn thấy chiếc xe bóng loáng đang lăng bánh đi tới, Nhược Song Ngư nhận thấy tính hiệu không lành mạnh thì vội co giò chạy đến tập đoàn tìm Trương Nam

_Hihi, xin...xin chào Ôn chủ tịch

Tiểu Phương cúi đầu chào khi anh lạnh lùng bước ra khỏi xe

_Tiểu Ngư, Tiểu Ngư vừa mới đi, tiếc quá...

Ôn Thiên Yết không nói gì cả, cá nhỏ làm sao qua mặt được anh, còn dám giở trò chạy trốn...

_Đưa đây

_A...

Tồn Thư giật cái điện thoại trên tay Tiểu Phương

_Ôn...Ôn chủ tịch, sao lại lấy điên thoại của tôi? là Tiểu Ngư cho tôi mà, hic....

Tiểu Phương chỉ dám nói nhỏ, anh vẫn không để ý, anh đang chăm chú nhìn chiếc xe hạng sang của mình, trên môi phì phà điếu thuốc, đôi mắt thâm sâu đang quan sát Tiểu Phương qua phản chiếu của tấm kính xe

_Cái này của cô

Tồn Thư hất mặt đưa cho Tiểu Phương một cái điên thoại hàng hiệu mới cóng còn đặt trong hộp

_Phiền cô đưa cái điện thoại này lại cho Nhược tiểu thư, nói với cô ấy là quà của Ôn chủ tịch tặng phải giữ kỹ, nếu trái lời hậu quả tự biết, còn nữa nếu Ôn chủ tịch muốn thì có 100 Nhược Song Ngư cũng chạy không thoát, mong là cô ấy đừng ngốc nghếch mà chơi trò lảng tránh, nếu muốn thì trò này phải là Ôn chủ tịch làm chủ

Tồn Thư nói xong thì lên xe, anh cũng lên xe, cái xe phóng đi, Tiểu Phương nhìn theo kinh hãi

_Tiểu Ngư ơi, cô vây vào đại thiếu gia nhà họ Ôn làm gì chứ, hic...lần này cô muốn tránh cũng không được rồi

***

_Xong rồi, hì hì cái tên ác ôn đó thật khó chịu

Nhược Song Ngư đến tập đoàn, cô vào phòng chủ tịch, cô giúp Trương Nam thu dọn tách cà phê

_Hic...cám ơn cô nha, nãy giờ tôi muốn tắt thở

Trương Nam thở phào nhẹ nhõm, cũng may là cô chịu đến dọn dẹp nếu không thì nguy rồi

_Cũng tại anh hằng ngày hay áp bức người khác nên mới gặp trúng đại boss nguy hiểm thế

Cô bực dọc, nghe cô nói xong Trương Nam thay đổi sắc mặt cứ như đang ăn phải ớt

_Ê...Nhược tiểu thư, cô ăn nói cho đàng hoàng nha, hai chữ áp bức đó không thể tuỳ tiện nói, Ôn chủ tịch mà nghe tôi áp bức cô, chắc là tôi sẽ...ứ...chết ngay tức khắc đó, tôi nuôi sống cả nhà nhờ vào công việc ở đây đó, phải vượt mặt bao nhiêu tập sự, tôi mới được như hôm nay...hic...

_Ừ, vậy anh sắp tiêu rồi, lúc nãy hình như ôn thần đến tìm tôi gây sự, đúng lúc anh gọi tôi đến,...he he đại boss của anh sẽ thế nào khi mà anh đang nhờ vả tôi ở đây?

....

8giờ tối, ở Trung tâm triển lãm, Nhược Song Ngư bận đồ thú bông hình cá bảy màu sặc sỡ, cô đang nhảy nhót đón khách để xem triển lãm đá quý, cô nhận làm thêm để không có thời gian rảnh rỗi bị anh giỡn cợt

_Haha, bộ cá bông này không có thấy mặt mình cử thoải mái mà nhảy nhót, hơi nóng nhưng có tiền

_Cô Nhược đây là tiền công của cô

_Cảm ơn

Nhược Song Ngư vui vẻ nhận tiền từ người quản lý, cô bắt đầu thích công việc làm cá bông này rồi, vừa vui vừa có nhiều tiền

_Nhanh lên, chủ tịch Ôn đã đến, phải tiếp đãi thật tốt...

Nhược Song Ngư nghe như súng nổ bên tai, cô đơ người...

_Sao ở đây cũng có cái tên chết bầm dậo đó hết vậy?...KHÔNG...tôi không làm nữa, tôi không làm nữa, tiền đây, tôi trả đó

Nhược Song Ngư giẫm chân vò đầu, cô nói nhưng người quản lý đâu có nghe, vì cô bây giờ đang đội cái đầu cá bông dày cộp, nói thì ai mà nghe, Nhược Song Ngư trả tiền xong thì lo chạy nhanh về nhà, cô tháo chạy ra đại sảnh...

_Ầm...

_Có mắt không vậy hả?

_Có biết đây là ai không?

Nhược Song Ngư khổ sở đang chạy trốn thì chạy tông ngay Ôn Thiên Yết, may cho cô anh chưa nhận ra cô qua bộ dạng con cá...bảy màu này...cô cúi đầu ý xin lỗi rồi vội chạy nhưng...

_Bỏ đi, đã là cá thì ngố giống nhau

Ôn Thiên Yết phủi phủi vai áo cho qua, cũng không thèm bận tâm đến cái con cá bảy màu đứng trước mặt, cơ mà nhìn nhìn một hồi tự dưng anh nhớ đến con cá trong lòng

_Chết đi....

Nhược Song Ngư nghe cái câu...đã là cá thì ngố giống nhau...ức qúa, không chịu nỗi cô kên gót vào hạ bộ anh cho hả dạ, dám bảo họ nhà cá ngố...đụng chạm tự ái ghê gớm

_Ôi trời ơi...

_Ôn...chủ...tịch...

Trương Nam và Tồn Thư mồm chữ A mắt chữ O lắp bắp, hai người họ cũng đang liên tưởng trong đầu con cá trước mặt là cô, vì chỉ có cô mới không biết trời cao đất dày là gì

_A....

Anh nhăn mặt, hai tay ôm chỗ bị đá, chắc đau lắm đây...

_Để...để tôi gọi bác sĩ, nhỡ chổ đó của Ôn chủ tịch mà có sao thì...thì...cá nhà họ Ôn sẽ tuyệt tự mất

_Im đi

Trương Nam đang cất giọng thánh thót thì bị Tồn Thư véo cho một cái bắt câm mồm, chứ để anh ta nói một hồi chắc lữa sẽ bốc cao ngút mà không dập được mất

_Hic...hic...

Nhược Song Ngư cắn răng hối hận cô muốn khóc cũng không được mà cười cũng chẳng xong , anh thì đang nhìn cô như tội nhân thiên cổ

_Thôi xong mày rồi Tiểu Ngư, sao lúc nào cũng xui xẻo thế này, chạy...chạy là thượng sách

Nhược Song Ngư cắm đầu chạy, anh nhìn theo bóng dáng thân quen biết ngay khuôn mặt đang giấu trong cái đầu cá bông là ai

_Có...có cần đuổi theo không ạ?

_Không cần, vào trong nói tôi bận đột xuất không dự triển lãm, mai bảo họ đem hợp đồng đến tập đoàn tôi sẽ ký

Ôn Thiên Yết nhanh chân đi theo cô, lần này xem cô chạy đi đâu...

Tiếp theo chap 27: Bị sỉ nhục

..................Thảo Thảo.................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com