Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 29: Có chút gì đó nhói trong lòng

Hôm qua khóc lóc đã đủ mệt, hôm nay Nhược Song Ngư lại mệt mỏi đi làm, từ ngày đến tập đoàn làm việc chẳng hôm nào là cô được yên thân, hôm nay cũng thể mặt mày ủ rủ, hai mắt sưng to nhìn rất ngố, cũng may cô đã được chuyển đến bộ phận khác nếu không còn gặp anh là còn gây chuyện

_Ở đây là phòng tài vụ sao? rất xa phòng chủ tịch, tốt thật, ở nhà thì Tiểu Phương không nói chuyện với mình, còn ở tập đoàn thì phải nhìn cái bản mặt khó ưa của tên đó, tốt nhất mình nên cư ngụ ở phòng tài vụ này hehe

Nhược Song Ngư lảm nhảm, hôm nay cô đem rất nhiều thứ đến đây, nào là bếp ga mini, mì tôm, xon nồi, bla...bla...cô có hai ca liên tiếp dọn dẹp ở phòng tài vụ nên cô định ở đây ăn uống luôn

_Nấu mì ăn cái đã, không cần về nhà nhìn bản mặt khó chịu của Tiểu Phương

Nhược Song Ngư thoải mái nấu mì trong phòng tài vụ, có người phát hiện cô sẽ xong phim, Song Ngư hay có mấy suy nghĩ quái đảng lắm, ở tập đoàn lớn cấp trên nghiêm cấm tất cả nhân viên đem vật dụng ngoài lề đến, riêng Nhược Song Ngư cô lém lỉnh nên thứ gì cũng qua mặt được bảo vệ

Cô lo cắm đầu ăn mì trong cái thùng giấy, đang ăn rất say mê và ngon miệng

_Nhanh lên chút đi, hôm nay chủ tịch sẽ có buổi họp riêng với phòng tài vụ

_Thích nha, Yết soái rốt cuộc cũng ngó đến phòng tài vụ rồi...hihi

Cô nghe mấy nhân viên vui tươi đánh son đánh phấn đang nói chuyện thì giật mình, vội vã chui ra khỏi cái thùng giấy cô trừng mắt định hỏi

_Trời, Nhược Song Ngư, cô làm gì ở đây giờ này?

_Ai cho phép cô nấu mì ở đây? cô có biết phòng tài vụ chuẩn thế nào không hả?

Mấy nhân viên nữ biểu môi trách móc, cô không quan tâm cái cô cần biết là cái tên ôn thần đó sẽ đến đây thật sao

_Ôn chủ tịch sẽ đến đây thật hả?

_Trời chẳng lẽ đùa, tôi biết cô cũng để ý Yết soái, nhưng mà thôi cô đừng mơ mộng, mau mau thu dọn rồi về đi, mai mới là ngày cô có ca làm, lần sau đừng ngớ ngẩn thế nữa, không hiểu sao bảo vệ cho cô vào được tận đây ...hở...

_Thật sao,mai tôi mới có ca? haha

Nhược Song Ngư nhảy cẩn lên cô mặc kệ mấy nhân viên nữ son phấn loè loẹt nhìn cô bằng con mắt sinh vật lạ, miễn sao cô không gặp tên đó là được, cô thu dọn rồi đi về, nhưng khi cô vừa lú đầu ra khỏi phòng thì anh xuất hiện, cô giật bắng người vật dụng trên tay cũng rơi xuống đất, nhất là cái nồi nấu mì nó khua xuống đất tạo tiếng kêu rất chói tai, mấy nhân viên đi cùng anh chỉ biết lắc đầu run sợ khi ai đó sắp tức giận, cô cũng biết trạng thái tiếp theo của anh, cô mở miệng lảm nhảm

_Có tí cũng tức giận, hừ...chẳng ai chiều ý nổi

Anh nghiêm mặt nhìn về phía khác mà không thèm nhìn cô, mà cô cũng đâu muốn nhìn bản mặt băng lạnh không cảm xúc đó đâu, cô lo thu dọn, còn anh tuy không ngó cô một cái nhưng vẫn đứng đó chưa chịu vào họp, một lúc sau khi cô thu dọn xong, anh mới nhếch môi

_Tồn Thư!!!

Nghe anh gọi, Tồn Thư biết ý liền đến gần cô, Tồn Thư đưa cho cô một cái bọc ni long lớn màu đen, cái bọc đó chứa rác, bên trong là giấy vụn bút xoá, mực nước lem nhem và còn nhiều thứ rác công sở khác

_Ủa, hôm nay không có người dọn rác hả?

Cô hỏi, Tồn Thư cau mày chỉ biết mím môi lo sợ

_Nhược tiểu thư phiền cô quăng túi rác này giúp Ôn chủ tịch, trong đây có cái túi vải mà Ôn chủ tịch rất ghét

Nhược Song Ngư nghe xong thì hai bàn chân cứng đơ, đầu óc trống rỗng, cô ngước đôi mắt đầy nước nhìn anh, cô không khóc chỉ là mắt cô long lanh như có nước, mặt nước hồ in bóng anh trong đó, anh vẫn không nhìn cô anh lạnh lùng bước vào phòng họp

_Cuối cùng Ôn chủ tịch cũng chán ghét cô ta rồi

Trương Nam xì xầm cùng Tồn Thư hai người cười nhỏ nhìn nhau

_Vậy là tôi có cơ hội rồi, từ mai phải ăn mặc gợi cảm một tí haha

Tồn Thư nhún vai ngồi xuống bàn họp, nghe cô nói xong Trương Nam trề môi ngay

_Cô đừng có làm quá

***

Nhược Song Ngư ấm ức chưa chịu ra về, cô ngồi trước cổng tập đoàn đợi anh, hôm qua đã khóc rất nhiều, hôm nay cũng vậy, nhưng cô kìm lòng tuyến nước mắt không thể rơi bây giờ cho nên cô nuốt nghẹn, có gì đó nhói trong lòng cô, có một vật cản ngay tim cô đau lắm lại khó thở, cô ức quá muốn khóc như hôm qua nhưng không khóc được, cô cắn môi dưới đến nỗi cánh môi sưng lên đỏ mọng

Ôn Thiên Yết đúng là nắng mưa thất thường, lúc thì giữ cô chặt không buông, lúc lại dùng cách lạnh lùng tàn ác đẩy cô đi, cái cảm giác từ thiên đàng đến địa ngục này từ anh cô chịu không nỗi

Mãi đến một tiếng sau, anh đã họp xong , anh có việc đi ra ngoài, cô vừa thấy anh đã định lao đến

_Yết soái!!!

Cái giọng nói sau lưng làm cô khựng lại, Tự Thiên Đy đến tìm anh, thì ra anh có hẹn đi ăn với Thiên Đy, cô đành khựng lại không đến gần anh nữa anh đi đến chỗ Tiểu Đy mà vẫn không thèm nhìn cô, cô đành lủi thủi ra về

_Tiểu Ngư

Thiên Đy gọi cô, thế nào cũng có chuyện, cô đành gạt mấy suy nghĩ tức giân sang một bên, cố nở nụ cười thân thiện với Tiểu Đy chứ sao,riêng về bản mặt u ám đó thì vẫn chẳng ai chịu nhìn ai

_Em dám làm ra bộ mặt giận tôi hả cá ngố? ngu ngốc

Anh không nhìn cô nhưng suy nghĩ thì về cô, từ hôm nay anh quyết định xóa sổ cô trong tâm trí, anh thoáng nghĩ thì ra thời gian vui đùa với cô đã hết, anh cần gì loại như cô ngoài kia mỹ nữ xếp hàng đợi anh còn gì

_Dám quăng túi vải vào đống rác, ta hận mi con bò cạp chết thúi

Nhược Song Ngư dễ khóc, dễ bận tâm nhưng cực kỳ thù dai và nguy hiểm với loại người không biết tôn trọng như thứ Ngư cho, xem ra hai người họ còn có nhiều rạng nức hơn nữa, mà họ có là gì với nhau đâu, cô nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng không cần ghét cái tên ôn dịch đó làm gì cho nhọc lòng nói thế thôi chứ cô buồn lắm lắm lại tò mò nữa, sao anh quẳng quà cô đi chứ cô muốn biết lý do, đã hai lần tặng quà rồi bị người ta xem rẻ cô lần này rút kinh nghiệm sẽ không tặng quà quèo gì nữa hết

_Thiên Đy, tớ có việc đi trước nha

Cô vẩy vẩy tay có ý định chùn đi nhưng không thể nào thoát khỏi Tự Thiên Đy

_Ê cậu nói gì lạ vậy, hôm nay cậu biết tớ có hẹn với Yết nên muốn mời tớ và Yết đến nhà ăn cơm mà, Tiểu Ngư à, cậu có lòng nhưng mau quên quá đi

Tự Thiên Đy đến cặp vai cô tươi cười, cô nói lúc nào chứ, cô ta chỉ giỏi vẻ chuyện, làm cô nghe xong liền trợn mắt bất ngờ, mọi hành động của cô đều không qua mắt nổi một người

_Tớ, tớ sao...

_Ừ...

Tiểu Đy làm khó cô, một hai bắt cô đưa mình và Ôn Thiên Yết về nhà, cô thầm nghĩ cô ở trọ nhà cửa bề bộn thì đến ăn cơm quái gì? nhưng cô không còn đường lui, anh cũng không phản bác, thế là cô đành đưa hai người về nhà cô, trên xe cô ôm rất chặc túi rác, lâu lâu cô nhắm mắt cắn môi, hai tay báu vào túi rác bực mình, anh ngồi ghế trên quan sát cô qua tấm kính nhỏ, hai mắt không rời cô được thế mà vẫn cố ý làm cô nhói

_Không cần đến đó đâu Tiểu Đy, anh nghĩ chỗ đó không thích hợp ăn uống, rất mất vệ sinh

Anh kéo tay áo nhìn đồng hồ, anh nói giọng mỉa mai, cô nhớ bảy năm trước anh đâu có đáng ghét đến thế, lúc cô còn học đầu năm cấp ba cô đã từng xem anh là mẫu người lý tưởng dù chưa biết mặt, nào ngờ gặp mặt anh rồi mới biết anh khó ưa đáng ghét chết bầm, cô rủa chửi không tiếc luôn mà

_Cũng đỡ không đến nhà tôi cũng đúng, ở khu nhà tôi không có bóng dáng của mấy kẻ cao quý mà xấu tính

Cô cũng gân cổ lên trả lời, bây giờ cô cũng chẳng biết mình thích hay ghét anh nữa, chỉ biết là muốn tránh xa anh càng xa càng tốt

_Anh không muốn đến nhà Tiểu Ngư vậy đến nhà em đi nha?

Tiểu Đy khoát tay Ôn Thiên Yết ra vẻ thân mật, anh cũng bình thường không phản bác, anh cố ý cho cô xem cảnh này đây mà

_Được

Anh đáp lửng đồng ý, Thiên Đy hài lòng liền chuyển kế hoạch tiếp theo, cô ta đâu thể để Song Ngư phá hỏng giây phút bên Yết của cô ta

_Tay em sao thế?

Anh nắm Thiên Đy hỏi, cô ta đáng lẽ phải đi học diễn viên mới đúng diễn qúa sâu quá đạt

_À là do em bất cẩn đó mà

_Tài xế mau dừng xe, Tiểu Ngư lúc nãy cậu nói có việc phải đi mà vậy thôi không phiền cậu nữa, cậu tự về xe buýt được chứ? đường nhà tớ và đường nhà cậu xa quá cho nên đi chung hơi bất tiện

Tự Thiên Đy nghênh mặt nói với cô, cô chỉ còn biết xuống xe chứ sao nữa, Thiên Đy rất ghê gớm, cô ta nheo mắt gương mặt đầy sát khí đang rất đắt ý

_Ừ tớ về đây

Nhược Song Ngư nhìn quanh cô biết chỗ đường này không có tuyến xe buýt, phải đi bộ cả cây số nữa mới có nhưng cô vẫn chấp nhận xuống xe đi bộ, thứ nhất cô muốn tránh xa anh thứ hai cô muốn tạo cơ hội cho hai người họ, trong khi chiếc xe chưa lăng bánh thì cô được chứng kiến một cảnh nữa

_A...mắt em đau quá, hình như bụi bay vào mắt em rồi

_Để anh xem

Hai người họ cứ thân mặt đến gần nhau, Tiểu Ngư đứng từ xa quan sát cứ y như là họ đang hôn nhau, cô không hiểu sao lồng ngực cứ nhói lên, hay cô không chịu hiểu cô có những cảm giác đó là vì đã đặt người ta vào tim lâu rồi, nhưng mỗi lần nghĩ đến điều đó cô đều chối bỏ, nếu không có Thiên Đy thì cô cũng không cho phéo bản thân thích anh vì cô nghĩ cô không xứng...

_Đã có lần mình nghe Thiên Phong và Trương Nam nói về Ôn chủ tịch, mình còn thấy anh ta hôn Lan Hân nữa rồi đến Tiểu Đy, hừ...anh ta là người trăng hoa thật sự không có yêu Tiểu Đy...không được, mình phải nói cho Tiểu Đy biết

Cô lại rối lên, cô lại rảnh rỗi đi lo cho cảm xúc của người khác, cô không ngốc đến nỗi không nhận ra tình cảm của mình, chỉ là tình cảm đó quá lớn nó lấn áp tất cả đến nỗi suốt ngày cô cứ mãi nghĩ cho những người cô yêu thương, mong họ hạnh phúc đến lúc cô nhìn lại cô có biết tim cô cũng đang run lên vì một người

Tiếp theo chap 30: Nắng mưa thất thường

...................Thảo Thảo................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com