Gả cho anh đi Chap 13
Nói gì thì nói, hắn vẫn phải cùng cô về biệt thự của bố hắn, cả hắn và cô đều phải diễn hết vỡ kịch này trước mặt bố hắn
_Song Ngư, con đi đâu mấy hôm nay? Mau vào đây
_Ơ...bố...
Cô ngơ ngác nhìn bố hắn, cô vừa bước vào biệt thự đã thấy ông hớn hở ra đón, trong biệt thự còn được treo rất nhiều ruy băng đỏ, cả hoa hồng đỏ, và còn nhiều thứ trang trí đặc biệt khác
_Anh Tử Đằng kết hôn hả bố?
Cô nhìn thấy chữ Hỷ to đùng được dáng trên tường lớn liền hỏi
_Đúng là kết hôn
_Vậy à...nhà chúng ta sắp có hỷ rồi
Cô cười gượng một cái, cô phải che giấu tâm sự buồn trong lòng
_Là lễ kết hôn của con và Thiên Yết
_CÁI GÌ?
Hắn ngồi ở ghế sopha nãy giờ không thèm chú ý, bây giờ nghe bố hắn nói hắn mới bắt đầu khó chịu nhìn cô, hắn đứng dậy, đi đến chỗ cô kéo mạnh tay cô, hắn quên mất tay cô đang bị thương làm cô nhăn nhó không dám kêu đau
_Bố ơi...chúng con kết hôn rồi mà...bố đừng nói đùa Thiên Yết nổi giận đó
Cô lắc đầu cau có, với cô đã quá đủ rắc rối và cô không muốn có thêm rắc rối
_Ông nối nhăn nói cuội gì vậy? Đừng có vẻ chuyện phiền phức, dù có làm sao thì tôi và ông vẫn không thể hoà hợp
Hắn điên tiết hất cái bàn bằng kính thuỷ tinh xuống đất, cô sợ hãi nhún vai tái xanh mặt mày, cả bố hắn cũng giật mình to mắt
_Đủ rồi đó, lúc cậu lấy Song Ngư có ra mắt ai không? Chẳng coi ai ra gì, bây giờ cậu ở trong nhà tôi thì phải làm theo lời tôi, từ năm mẹ cậu mất đến giờ có bao giờ cậu trở về đây? Duy nhất chỉ có lần này, nếu không có Song Ngư chắc không ai quảng được cái tính ngông cuồng ngạo mạng của cậu, quá hồ đồ, tôi có chuyện còn quan trọng hơn cả tài sản cậu đang nắm nhưng...sau khi hôn lễ kết thúc cậu mới được biết...còn nếu không tin...cứ đi khỏi nhà tôi và đừng mang họ Lãnh...
Bố hắn bức xúc vì không nói nổi đứa con trai duy nhất, hắn đá chân vào mấy mảnh thuỷ tinh dưới sàn trong cơn nóng giận hắn còn muốn nghiền nát mọi thứ trong biệt thự cho hả giận
_Bố ơi, tại...tại sao phải kết hôn vào lúc này...huhu...chuyện này không thể được đâu
Cô nài nỉ bố hắn nhưng ông vẫn giữ nguyên quyết định, cô sụp đổ hoàn toàn khi mọi chuyện ngày càng rắc rối
_Không bao giờ có chuyện ly hôn ở đây, nếu con cố tình bỏ trốn, tất cả tài sản của Thiên Yết lập tức bị lấy lại hết, ngay cả con cũng đừng mong xuất hiện trong thành phố này
_Ông nghĩ tôi cần tài sản của ông lắm à? Tôi đây không cần cũng không bao giờ muốn nghe theo bất cứ thứ gì ông nội, đừng phiền đến cuộc sống riêng của tôi
_Còn chuyện quan trọng...thật sự rất quan trọng
Bố hắn nhắc khéo, đó là chuyện làm hắn ở lại, nếu không vì chuyện quan trọng gì gì đó chắc là hắn đã phá nát hết chỗ này từ lâu rồi
Lễ cưới của cô được tổ chức vào một ngày mưa giông, một ngày không mấy đẹp trời, lại là tiệc đêm, màn đêm hôm nay rất giống với tâm trạng của cô, lo lắng hồi hộp xen lẫn sợ hãi chứ không vui tươi rền rang như lễ cưới xa hoa này, cô được dát lên người bao nhiêu thứ đắt tiền, từ váy cưới đến trang sức nhưng thực sự cô không thể cười. Thật sự không thể thoải mái nhoẻn miệng cười một cái cho vui, ngày hạnh phúc mà thế này thì sau này làm sao có thể phát triển tình cảm được, với cô bây giờ tình yêu là hai từ quá xa xỉ, ngày vui mà cô lúc nào cũng rơi nước mắt đau khổ khó xử. Gương mặt xinh đẹp được trang điểm như thiên thần cũng không thể che giấu nổi phiền muộn
_Thiên Yết...đang ở đâu?
Cô đi tìm hắn, đã đến giờ làm lễ mà vẫn chưa thấy hắn xuất hiện
_Em đồng ý gả cho anh đi?
_Ừm...sau ngày hôm nay chúng ta được về một nhà rồi
Cô nắm tay hắn mỉm cười trong hạnh phúc...nụ cười rực sáng đầy hy vọng
_Cả đời em cũng không hối hận vì chọn Lãnh Thiên Yết
Cô bật khóc xúc động nội, bao nhiêu tâm sự buồn đều gạt bỏ đi vì đã có hắn bên cạnh, cô vừa cười vui chớp mắt một cái khi mở mắt ra đã không còn nhìn thấy hắn nữa...xa xa cô nhìn thấy có bóng người được hắn nắm tay đưa đi, lúc thật lúc ảo mờ mờ không nhìn rõ, cô bước vài bước trông cho rõ, cô tận mắt chứng kiến cảnh hắn đang vui tươi với cô bỗng đổi tâm trạng rời vòng tay cô, lúc bố hoa cưới rơi xuống đất...cũng là lúc hắn tay trong tay cùng Tiểu Quân rời đi...để lại cô khoản trống lớn đầy nước mắt...
_Thiên Yết....
Cô đi tìm hắn, cô giật mình phá tan suy nghĩ viễn vong cô vừa suy viễn, hắn sẽ không để cô ở lại một mình mà bỏ đi như những gì cô nghĩ. Dù gì hắn cũng phải ở lại nói rõ với cô
_Cho tôi hỏi, hai người có nhìn thấy Thiên Yết ở đâu không?
....
Cô hỏi rất nhiều người nhưng không ai nhìn thấy hắn ở đâu cả. Cô một mình đi khắp nơi tìm hắn đã đến giờ làm lễ rồi mà hắn tự dưng biến mất
Hắn đang ở trong căn phòng cách lễ đường một khoản không xa nhưng lại khuất sau tán cây do nơi tổ chức lễ cưới ở ngoài trời nên cô tìm hắn mãi không ra
_Đừng làm phiền tôi, mấy người nghĩ có có thể bắt tôi làm lễ với cô ta được à? Quá ảo tưởng
Hắn nằm dài trên giường nhắm mắt nói chuyện, trợ lý riêng của bố hắn vẫn đứng cúi đầu chờ đợi
_Đại thiếu gia à, vậy tôi nói ngắn gọn được không, nếu chưa nói ra chuyện này mà tôi bỏ đi thì ông chủ đuổi việc tôi mất
_Nói...
Hắn cau mày không vui, hắn không muốn nghe nhưng đành miễn cưỡng ở lại xem bố hắn có gì muốn nói với hắn, sao không nói thẳng mà phải nói với người khác
_Tiểu Quân xảy ra tai nạn hoàn toàn không liên quan đến Mặc tiểu thư
Trợ lý riêng của bố hắn chỉ nói ngắn gọn, ông không giải thích gì nhiều. Hắn nghe xong không chút bất ngờ, gương mặt vốn dĩ không có bình minh đó từ lâu đã rất bất mãn với những gì liên quan đến cô, từ ngày đó với hắn cô đã không đáng để tin tưởng nữa
_Chẳng có gì đáng tin hết, nhạt nhẽo
***
Cô vất vả đi tìm hắn, hắn lại miệt Ma tìm cô, lễ đường là của hai người, không lạc nhau nhưng có vết ngăn thì khó mà tìm, hắn vừa đi trong lòng vừa hậm hực, đôi mắt sáng như sao giờ ngập tràn một màu đỏ, gương mặt cũng biến sắt như quỷ từ địa ngục kéo đến, hắn nghĩ ngợi mông lung về điều vừa được nghe...
.....Ông chủ theo dõi Song Ngư rất lâu nguyên nhân cũng do cách đối xử của đại thiếu gia quá kỳ lạ, cho đến khi ông chủ phát hiện ra Tiểu Quân uống thuốc phá thai trước giờ Song Ngư đưa cô ta đi gặp đại thiếu gia, đã vậy cô ta còn cố ý đẩy Song Ngư xuống đồi kết quả bị trượt chân té ngã, chính cô ta tự phá hủy hạnh.phúc của mình chứ không phải vì ai hết. Điều quan trọng là Mặc Song Ngư biết rỡ chuyện này nhưng không dám nói ra vì sợ có người đau lòng....
Hắn nhớ đến từng câu từng chữ trợ lý nói với hắn, hắn đã hiểu lầm cô quá lâu, lâu đến nỗi tưởng chừng như sẽ bắt đầu hận thù....người đáng thương nhất là cô suốt ngày chỉ biết im lặng vì không biết nói ra phải diễn dãi thế nào. Hắn không ngờ người được hắn yêu thương lại hủy đi kết quả tình yêu của hắn....có lẽ suốt đời hắn cũng không quên chuyện này, yêu cộng thương thì bằng đau....
...
_Cho tôi hỏi, hai người có thấy Thiên Yết ở đâu không?
Cô ra tận nhà nghỉ mát khuất xa lễ đường tìm hắn, cô nhìn thấy hai người đàng ông đang nói chuyện nên đến hỏi thăm
_Bốp....
_Hự....
_Tiểu Quân??
Nhanh như chớp chưa kịp định hình cô bị Tiểu Quân từ đâu xuất hiện tát cho một cái, cô ngã xuống đất chỉ vừa gọi tên cô ta tiếp theo đã bị hai người đàng ông kéo tay đứng dậy
_Mấy người định làm gì? Cô bị điên hả? Mau thả tôi ra
_Tao muốn mày phải sống trong đau khổ
Tiểu Quân cười đắt ý khi nhìn thấy hai người đàng ông đang xé váy cưới của cô
_Cứu tôi với...
Cô thét lớn, đôi mắt tuyệt vọng vương xa tìm người cầu cứu rồi thất vọng vì chỗ này quá xa lễ đường lại còn tối om
_Thiên Yết mà thấy cảnh này thì sao nhỉ? Haha...
Tiểu Quân nắm tóc cô giật mạnh trong hả hê, hai người đàng ông xấu xa không để cô yên thân. Một tên giữ chặt hai tay cô còn tên kia cười dâm đãng nhìn cô chằm chằm
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com