Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6

Thất Thất nằm viện đến chiều thì về. Cô cũng không phải dạng liễu yếu đào tơ gì. Mặt cũng hồng hào lại rồi.

Cô tắm xong, leo lên giường nằm. Thật quái lạ, tại sao cô lại ngữi thấy mùi nước hoa của cậu chủ nhỉ. Nhớ đến lúc cô bất tỉnh. Không biết có phải cậu chủ bế cô đi bệnh viện không. Không đâu,cô lắc lắc đầu. Với cậu chủ thì chắc là vác cô như vác bao bố rồi.

" Mày đang mơ cái gì đó"

Đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì hắn mở cửa vào lúc nào không hay.

" Ơ , không có, không có"

Cô lắc đầu ngầy nguậy. Lại cúi đầu. Thật quái là cô lại sợ hắn hơn sợ ông ba hay đánh đập của cô.

Hắn đi đến giường cô, nhẹ giọng hỏi

" Mày muốn ăn gì không tao đi mua??"

Cô đần ra. Nhìn vào mặt hắn, cố nhìn kĩ xem có phải lời nói kia phát ra từ miệng hắn không.

" Sao cơ???"

" Mày điếc hã, nói không nghe???"

Hắn bực bội quát lên. Hắn đã bỏ cái TÔI to bự của mình xuống để hỏi cô câu hỏi mà hắn ngàn vạn lần không muốn. Đã vậy còn bắt hắn lặp lại lần nữa, thà lấy tay đấm vào mặt hắn còn hơn.

Nghe hắn quát cô lại cúi đầu, Nuốt nước bọt cái ực.

Thấy thế hắn liếc mắt, thầm rủa trong bụng một tiếng, giọng nhẹ nhàng hỏi lại -_-

" Thế mày thích ăn món gì"

Thất Thất nghe, đơn giản hiểu là cậu chủ hỏi cô thích ăn cái gì. Liền không ngần ngại kễ hết ra

" Tôi hả... Tôi thích ăn đồ ngọt, thích bánh kem, bánh donut, bánh socola. Khoai tây chiên, gà rán, hambơgơ..."

Chợt khựng lại. Có khi nào kễ nhiều quá, bị cậu chủ mắng nữa hay không. Cô mím môi , mắt dè chừng nhìn lên hắn.

" Còn gì nữa..."

" Không. Hết rồi" Cô chột dạ lắc đầu. Thật ra là còn nhiều rất nhiều

" Chờ tao một chút"

Hắn bỏ lại một câu, đi ra ngoài. Thất Thất ôm cái dấu chấm hỏi to đùng, nhìn cánh cửa phòng. Nhìn nữa tiếng thì cách cữa bật mở.

Chỉ thấy hắn đi vào tay cầm một bị đồ ăn to. Đem đến giường cho cô. Vẫn cái giọng điệu ra lệnh

" Ăn đi"

Thất Thất tuy nãi giờ thắc mắc. Nhưng giờ thấy đồ ăn đầy ấp, liền quên mất sạch. Ngồi ăn ngon lành, còn không ngừng khen này ngon, kia ngon.

Miệng chợt không tự chủ được. Nhìn hắn vui vẽ nói

" Thật ra. Tôi thích nhất vẫn là kem"

Hắn không nói gì lại đi ra khỏi phòng, cô cũng không để ý, tiếp tục ngồi ăn.

Một lúc sau hắn cầm hộp kem đi vào. Thất Thất tròn mắt nhìn hắn, thì ra là đi mua kem.

Cô nhận lấy kem của hắn, mở ra ăn ngay, mấy ngày rồi không ăn. Chị nhớ mầy đến phát điên rồi đây.

Vui mừng nối tiếp vui mừng, cái miệng nhỏ nhắn của cô chu lên, lại nói tiếp

" Thật ra tôi có thể ăn một lúc ba hộp."

Lần này hắn mất kiên nhẫn, nghiến răng kèn kẹt nhìn cô.

Thất vẽ mặt tối sầm của hắn. Cô cười xuề xòa xua tay

" Tôi không có ý gì đâu cậu chủ"

Hắn hừ một cái đi ra khỏi phòng. Lại một lúc sau, hắn đi vào. Tay cầm rất nhiều kem. Đi lại tủ lạnh chất hết vào.

Thất Thất mồm chữ O mắt chữ A nhìn hắn.

Bây giờ cô mới thật sự nhận ra cậu chủ khác ngày thường a.

" Cậu chủ. Cậu bị sao thế"

" Sao là sao?"

" Thì hôm nay cậu chủ lạ quá. Không như bình thường"

" Thế mày muốn tao bình thường hay lạ?"

" Cái này..."

Cô phân vân, cậu chủ như này có chút không quen.

" Mày đi ngủ đi, ăn nhiều ứ bụng, tối ngủ không được bây giờ"

Hắn nói xong liền nhanh chân ra khỏi phòng.

Sợ còn đần này hỏi thêm cái gì. Lúc đó, không có lỗ nào cho hắn chui vào đâu

.

Hôm nay là chủ nhật rất ư là đẹp trời. Cậu chủ không sai cô làm cái gì nữa.

Mà ngược lại, bắt cô ở trong phòng và ném một đống đồ ăn ngọt cho cô.

Nhưng Thất Thất chứ có phải là heo đâu.

Ăn nhiều cũng ngán

Nằm trong phòng hoài cũng chán.

Cô muốn đi ra ngoài phòng hít thở một chút. Nhưng cậu chủ quái lạ không cho cô ra. Cứ vừa ra khỏi phòng đã bị hắn trừng mắt lủi thủi đi vào.

Đến chiều, cô chịu sự khủng bố này đủ rồi. Quyết tâm hôm nay phải ra khỏi cái phòng ngột ngạt này.

Vừa ra khỏi phòng và nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cô ngó ngiêng xem có hắn ở đây không.

" Cô không được ra ngoài đâu"

Cô giật mình, quay sang nhìn bà quản gia. Vuốt vuốt ngực, lấy hơi thở ra

" À... ừ. Mà cậu chủ đâu rồi bà???"

" Cậu chủ ra ngoài có chuyện rồi. Cô về lại phòng đi"

" Dạ"

Cô gật đầu, mở cửa đi vào. Nghe tiếng bước chân bà quản gia đi khuất. Cô hé cửa, lú đầu ra cười gian như ăn trộm.

Thất Thất lẻn ra sân, đi lòng vòng . Sân nhà hắn to ơi là to. Chỉ sợ đi mỏi chân cũng chưa hết.

Do trồng nhiều cây nên chiều thật mát. Cô hít thật sâu vào rồi thở ra. Cái không khí đẹp như này, mà nằm rút trong phòng thì thật lãng phí.

Chợt chân khựng lại. Cô nghiêng đầu nhìn "vật thể lạ" trước mặt.

Một người con trai nằm trên phiến ghế đá đôi. Mặt bị che khuất bởi cuốn sách dày. Hình như đang ngủ.

Trời sinh bản tính ham ăn với tò mò. Cô đi lại, rón rén lấy cuốn sách trên mặt tên ấy ra.

Ngẩn ra mất hai phút. Thật xinh đẹp a.

Nếu nói cậu chủ đẹp trai theo kiểu bụi bặm

Vũ đẹp trai kiểu lãng tữ

Thì người này, thật không khác gì thiên thần. Đem cả ba ra so sánh. Thật khó nói là ai đẹp hơn ai.

Không được!!! Theo như kinh nghiệm đi hầu cậu chủ ác ma của cô. Những người đẹp trai thường rất nguy hiểm.

Lỡ đâu chọc cho hắn tỉnh dậy. Hắn nổi khùng tẩn cho cô một trận thì làm sao bây giờ.

Cô đánh không lại tên này đâu. Liền để cuốn sách lại trên mặt hắn. rón rén bỏ đi

" Này!! Cô kia"

Thất Thất điếng người, tim của cô đâu rồi, tim của cô vọt lên cuốn họng mất rồi

Cô quay lại, gãi đầu cười hà hà với người ngồi trên ghế.

" Thật ra tôi không có ý định đánh thức anh đâu, tôi đi dạo tình cờ ngang qua thôi. Anh cứ tiếp tục đi ha"

" Lại đây"

Hắn nghiêng đầu, nhìn chỗ kế bên, ý bảo cô ngồi vào đó

Cô ngoan ngoãn đi lại ngồi xuống, đầu rụt lại như con rùa.

Thầm cầu nguyện cho tên này không nổi cơn tam bành. Đấm cho cô một phát trời đất quay cuồng, không phân biệt được đường về nhà.

" Sao tôi chưa từng thấy cô nhỉ ?. Cô là gì trong nhà này"

" Người hầu"

" Người hầu??? Người hầu mà rãnh rỗi nhỉ? Đi dạo???"

" Tôi là người hầu riêng của cậu chủ. Cậu sai gì tôi làm nấy"

" Nhã Phong!??"

Cô gật đầu. không nhịn được căng thẳng nuốt nước bọt cái ực.

Tên ấy phì cười. Nheo mắt nhìn cô

" Cô làm gì thế, tôi có ăn cô đâu"

" Tôi biết. Thịt người làm sao anh ăn được"

Cô ngây ngô đáp lại. Nhưng vẫn sợ. Anh không ăn nhưng anh có thể đấm a

" Cô tên gì"

" Thất Thất"

Tên ấy gật đầu, lẩm bẩm lại . Rồi quay sang cười nói với cô.

" Tôi là Uy Trọng Bảo"

Cô ngạc nhiên nhìn bảo. Sao cũng là họ Uy???

Chưa kịp nghĩ thông đã bị tiếng gọi làm cắt đứt.

" Sin... Cô đâu rồi??"

Là tiếng của quản gia. Cô bật dậy. Cười có lệ tạm biệt với Bảo. Rồi chạy vù đi.

Quản gia bảo cô phụ vào bếp làm đồ ăn.

Nghe nói hôm nay Ông chủ, Cô hai và con nuôi của cô hai về.

Giải đáp được thắc mắc lâu nay của cô. Thì ra, cậu chủ không phải một mình.

" Mọi người, dọn thức ăn ra bàn đi"

Quản gia vỗ vỗ tay ra lệnh. Thất Thất tay bưng đĩa thức ăn ra. Len lén nhìn những người trên bàn. Kế bên cậu chủ là một người đàn ông trung niên - Ông chủ

Tiếp đến là người phụ nữ trông dịu dàng - em gái Ông chủ - Cô hai

Và một người con trai - con nuôi của cô hai - Cậu ba.

Ơ, người này là người cô gặp lúc chiều.

Uy Trọng Bảo

Xoảng

Thất Thất giật mình hoàn hồn. Nhìn xuống chân cái đĩa trên tay đã rơi xuống đất từ khi nào.

" Thật xin lỗi. Cháu không cố ý"

Cô cúi đầu như gà mổ thóc. Giọng cô hai từ tốn vang lên

" Không sao, thu dọn đi"

" Dạ"

Cô cúi xuống nhặt mãnh vỡ lên

" Không cần. Để đấy cho người khác làm. Mày đứng lên đi"

Hắn ra lệnh . Cô khó hiểu nhìn hắn. Thấy cô còn chưa chịu đứng lên, hắn gằn giọng

" Đứng - lên"

Cô cắn cắn môi đứng lên, nhìn đống vỡ nát đang được người khác thu dọn.

" Người này, sao ba chưa thấy bao giờ? Người hầu mới hã"

Ông chủ cười cười hỏi hắn

" Nó là người của con"

Ông chủ à một tiếng. Nhìn sang cô. Ông ngẩn ra, rồi nhìn chăm chăm một lúc lâu.

Thất Thất khó hiểu, bị cái nhìn chằm chằm của ông mà cúi gằm mặt..

" Con không cần phải làm. Ngồi xuống ăn chung luôn đi"

Cô há hốc. Nhìn vẽ mặt cười hiền của ông, lại nhìn sang cô hai. Chỉ thấy cô mỉm cười gật đầu. Không thấy cậu chủ phản ứng gì. Đành kéo ghế ngồi xuống. Cô vì căng thẳng mà hai tay xoắn vào nhau, đỏ ửng.

Từ khi nào mà người hầu còn có thể ngôi ăn chung với chủ như vậy hã

" Em ăn đi nè"

Trọng Bảo gắp thức ăn vào chén cho cô, cười nhẹ nhàng trấn an.

Thất Thất tròn mắt nhìn Bảo . 2 anh em nhà họ Uy này. Sao lại thay đổi cách xưng hô nhanh đến chóng mặt như vậy.

" Anh quen con nhỏ hã"

" Ừ, mới quen lúc chiều'

Trọng Bảo cười cười, cũng gắp thức ăn cho hắn.

Hắn quay sang gườm gườm cô. Thất Thất rùng mình, tự biết tối nay cô không lành với hắn.

Bên ngoài mưa lớn như trút. Cũng như trong bụng của Thất Thất gào thét.

Cậu chủ không biết phát điên cái gì. Ném cả núi bánh ngọt bắt cô phải ăn hết. Không hết không cho đi ngủ.

Đồ ngọt ăn vừa thì ngon

Nhưng ăn nhiều thì sẽ có hiện tượng giống cô bây giờ... Buồn nôn !!!

" cậu chủ, tôi không ổn rồi"

Cô mếu máo nhìn hắn, hắn thấy thế thì cũng tội, hỏi lại

" thôi được rồi. Thế mày có biết sai chưa"

Cô dù cón nghỉ nổ đầu cũng không biết mình đã làm sai cái gì. Nhưng sợ vì no mà chết cô đành gật đầu lia lịa luôn mồm nói biết.

Hắn mỉm cười, nắm tay cô lôi đi

" Đi đâu thế"

Cô nhăn mặt, no ứ bụng. Cô chỉ muốn nằm thôi T.T

" Đi dạo. Không thì mày thành heo mất"

" Nhưng mưa..."

"Thì đi trong nhà"

Và hai chủ tớ bọn họ, một người phấn khích, một người người đau khổ, nắm tay nhau đi lòng vòng quanh nhà.

.

Hôm nay đi học thật chán. Ngày thường, Vũ và My cãi lộn đánh nhau ầm ỹ. Gây ra mấy cái tình huống dở khóc dở cười.

Vậy mà hôm nay, ở bàn trên. Hai người bọn họ gục đầu xuống bàn, không khí u ám, như hai cái xác... không hồn.

Nhịn không được, cô khều hắn

" Cậu. Bọn họ bị sao thế"

Hắn nhìn lên bàn trên, rồi đè ép giọng mình xuống. Nói vào tai cô

" Vũ đang buồn. Ba mẹ nó không còn. Chỉ còn ông nó. Mà hôm qua, ông nó... mất rồi"

Thất Thất ngẩn người, ra là vậy. Thì ra hôm qua cậu chủ là đi đám tang của ông Vũ. Vậy mà lại bỏ cô ở nhà. Thật quá đáng!!!

Ra chơi. Vũ và My bỏ đi ra ngoài. Thất Thất do dự một lúc, rồi cũng đi theo sau Vũ.

Thấy Vũ đi đến sân sau trường, ngồi bệt xuống bãi cỏ. Mắt xa xăm nhìn lên trời. Ánh mắt đó không phải của Vũ... nó thật buồn

Thất Thất nhẹ nhàng đi lại. Ngồi xuống cạnh Vũ. Cô là bạn của Vũ, vậy mà hôm qua, cô lại không có ở đó

Tránh việc nhắc lại làm Vũ buồn, cô nhẹ giọng nói

" Thật ra mình cũng không có người thân. Mẹ mình bỏ mình đi khi còn nhỏ, còn ba thì...Cho nên. Nếu bạn muốn, mình cũng có thể làm người thân của bạn"

Vũ nhìn cô, nhè nhẹ mỉm cười

" Thật tốt quá"

Thất Thất thấy vũ cười, cô như có thêm can đảm, lấy đầu của Vũ đặt lên vai mình

" Vì vậy... Tuy vai mình không to, nhưng bạn có thể dựa vào, bất cứ khi nào"

Hai người cứ thế im lặng, mà không biết là...

My, thu trọn tất cả vào tầm mắt.

Cô cười, nhưng sao đắng chát. Quay đi

Vứt hai lon nước mới mua vào sọt rác. Đến lớp, cúi đầu nằm gục xuống bàn

Sin thật giỏi.. Chỉ nói vài câu đã khiến cho cậu cười rồi. Không như cô, không biết an ủi cậu bằng cách nào. Chỉ biết...

Cậu đứng dưới mưa hai tiếng bên mộ ông

Cô cũng núp phía không xa đứng dưới mưa cùng cậu..

Nhìn tấm lưng của cậu, muốn cho cậu biết.

Cậu không phải một mình, có cô đứng đây , cậu sẽ không cô đơn...

Nhưng mà... Mãi mãi Vũ cũng sẽ không thấy được.

.

" My. Rốt cục bạn bị sao thế? Sao cứ úp mặt xuống bàn???"

Nghe Thất Thất gọi, My yếu ớt nhìn lên, cười nhẹ nói

" Mình không sao"

Thất Thất nhíu mày, đưa tay sờ lên trán My

" Ôi, trán bạn nóng quá, bạn sốt rồi"

" Mình ổn"

" Không ổn tí nào, đi mau. Mình dẫn bạn đi lên phòng y tế"

Không đợi My trả lời. Cô nắm tay My kéo đi.

" Con nhỏ tài lanh thật đấy"

Hắn nhíu mày nhìn cô đang lôi kéo tay My ra cửa

" Như vậy mới là Sin chứ"

Nghe Vũ nói, hắn quay sang

" Lấy lại tinh thần rồi hã"

" Ừ, tao có thêm một người thân rồi"

" Mày,,, thích con Sin thật hã"

" Sao... Mày cũng vậy rồi hã???"

.

Thất Thất nắm tay My đi dọc trên hành lang, làu bàu

"Bạn đó. Cũng thật là, có chuyện gì thì phải nói có biest không. Không nên cứ im lặng như thế."

" Nhưng mà nói rồi... Họ sẽ nghe sao???"

"Đương nhiên rồi, bạn đừng ngốc thế, chúng ta là bạn cơ mà"

Thất Thất quay sang, chợt khựng lại khi thấy cặp mắt bọng đầy nước của My

" phải...Vì là bạn. Nên mình mới im lặng không nói...hức. Vì nếu có nói...Hức hức. Người đó cũng sẽ không để ý...hức. Sẽ không để ý..."

My lấy tay che mặt. Đau đớn hóa nước mắt, từng giọt nhanh chóng chãy xuống khuôn mặt nhợt nhạt của cô.

Thất Thất không biết vì sao cô bạn của mình lại khóc thống khổ như vậy. Cô chỉ biết im lặng , đi lại ôm lấy My vào lòng. Vuốt lấy tấm lưng đang không ngừng run rẩy kia.

My như có thêm chỗ dựa, lớn tiếng khóc một trận thật to. Cho cuốn hết đi, bởi tình cảm đơn phương này. Thật đau khổ..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com