Phần 16: Xuân tình (2)
~~~ Như mọi người biết đấy, do đề kiến của Thiên Bình và sự cổ vũ của Bạch Dương thì Xử Nữ quyết tâm làm theo chỉ dẫn của xuân tình nên cô sẽ không gặp Thiên Yết.
Tuy đã hứa là thế nhưng hôm nào cô cũng làm cơm hộp cho anh. Xử Nữ không muốn anh ăn bánh mì đâu, nó qua thiếu chất dinh dưỡng. Vẫn dậy từ lúc sáng sớm để làm cơm hộp, cô cố đến trường trước anh rồi để nó ở nhà kho. Tiểu Nữ chắc chắn rằng Yết sẽ biết cơm hộp là dành cho anh bởi vì ngoài hai người ra thì chẳng có ai tới đây đâu. Phải hiếm lắm thì các thầy cô mới đến lấy dụng cụ cần thiết
Ngày đầu tiên, Thiên Yết hơi ngạc nhiên. Anh đã thấy hộp cơm nhưng chẳng thấy bóng dáng của Xử Nữ đâu. Lạ nhỉ?! Bình thường anh chưa đến thi đã nghe thấy giọng cô rồi. Anh đã cố tình nán lại, định đợi Tiểu Nữ đến rồi ăn chung nhưng kết quả là không. Hết cả giờ nghỉ trưa vẫn chỉ có mình anh ngồi đây. Tại sao...? Có lẽ ... là do cô bận
Ngày thứ hai ... cũng không xuất hiện, hộp cơm với cách trang trí đối với anh là kì cục vẫn đó. Thiên Yết đã suy nghĩ phức tạp hơn. Cô gặp chuyện gì sao? Chắc không, anh đã làm quá lên rồi
Ngày thứ ba ... Máu bắt đầu nóng lên. Ba hôm liên tiếp không thấy Tiểu Nữ đâu. Bình thường, nếu không đến nhà kho thì đôi khi hai người vẫn gặp nhau hay anh vẫn có thể nghe vang vọng thấy giọng nói của cô. Nhưng đằng này, anh lại có cảm giác như cô đã bị tan biến không bằng ấy. Tỏ tình với người ta chán ra rồi chơi trò mất tích sao? Con gái đúng là kỳ quặc!
Ngày thứ tư, lúc trên đường về nhà, anh loáng thoáng thấy cô. Mắt hai người còn chạm nhau nữa, vậy mà cô vẫn ngoảnh mặt quay đi. Yết nhà ta bị bơ đẹp luôn. Có lẽ núi lửa sắp phun trào rồi đó. Tâm trạng của anh hôm nay thực sự không tốt, có ai đi va chạm vào người cũng liếc nhìn ánh mắt khó chịu. Tưởng chừng như chỉ cần một tác động nhẹ thôi là anh sẽ bùng phát ấy. Tiểu Nữ thật sự là đang chơi trò gì nữa đây? Ván chơi giữa anh và cô còn chưa kết thúc mà đã muốn sang ván khác sao? Thật là ...
Ngày thứ năm, Thiên Yết cố tình đến sớm hơn hàng ngày. Để làm gì hả? Để bắt cô tại trận chứ còn gì nữa. Phải hỏi cô bé này cho ra lẽ chứ?! Thật sự anh giận lắm rồi đấy. Aizz~~~ Hụt mất rồi, cô đã nhanh chân hơn một bước. Lúc anh đến thì hộp cơm đã ở nguyên vị trí đó rồi
Giờ thể dục
- Á! Tiểu Nữ! Bà nghe tin này chưa? – Bạch Dương hớt ha hớt hai chạy nhanh vào chỗ của hai cô bạn
Xử Nữ lúc này ỉu xìu đang nằm trải dài ra trên bàn học, Thiên Bình thì ngồi bên cạnh nghịch tóc cô. Hức ... hức ... muốn khóc quá đi! Xử Nữ cô ... thật sự đang rất nhớ anh. Năm ngày ... năm ngày rồi đó. Sao có cảm giác dài như năm thế kỷ không bằng ấy. Lần đầu tiên nếm trải cảm giác này, lạ lạ nhưng khó chịu chết được. Thiên Bình độc ác lắm luôn. Ngay cả việc cô nhìn trộm anh một cái cũng không cho nữa. Hôm qua, may mắn là cả hai gặp nhau. Nhưng chưa kịp vui trong bao lâu thì bà Bạch Dương lại gọi cô nhắc nhở quay mặt đi. Trời ơi! Anh chắc chắn là đang giận cô luôn. Xuân tình cái kiểu gì mà gây trắc trở quá vậy?!
- Sao thế? Bà làm gì sai bị thầy Sư Tử bắt à? – Thiên Bình chưa gì đã trêu người khác rồi - Tin vui~~~
- Bà ... - Định nói lại nhưng chợt nhớ có việc quan trọng nên Tiểu Bạch lại thôi - Đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân nhé! Mà tôi đnag có việc muốn thông báo mà
- Việc gì? – Thiên Bình và Bạch Dương vẫn cứ nói chuyện qua lại, còn Xử Nữ thì ... nằm yên thôi chẳng biết có đang nghe hay không
- Anh Yết đang ở ngoài lớp, nói muốn gặp bà đấy!
- Yết? – Xử gần như phục hồi khi nghe có người nhắc đến tên anh. Rồi lại ngồi thần người ra. Ấu mài gót! Gặp anh rồi thì xuân tình tính ra sao? Công sức mấy ngày qua đổ sông đổ bể hết à? Không chịu đâu – Không được đâu! Làm thế nào bây giờ?
- Phụt! Hahaha~~~~~ Bà dễ bị lừa quá đi! Bà nghĩ gì mà tin anh Yết đến đây?!
Bạch Dương cười như kiểu chưa bao giờ được cười. Lại còn nằm bò ra bàn rồi vỗ tay nữa. Sặc ... con bạn thân đùa thâm~~~ Đang buồn thì chớ nó lại còn trêu mình. Hết trò để chơi rồi hay sao?
- Con cừu kia! Bà chết với tôi~~~~~
Phần sau mọi người tự tưởng tưởng nhé! Xem Bạch Dương thành cừu nướng hay cừu luộc
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tan học
Hết chịu nổi thật rồi đó. Xử đang nhớ Yết lắm, nghe Bạch nhắc đến tên anh lại càng nhớ thêm. Hôm nay, cô buộc phải nhìn thấy anh. Chỉ nhìn chút, chỉ nhìn một chút thôi mà
Chạy đến nhà kho... Hử?! Người đứng trước cửa nhà kho ... trông quen à nha! Thiên Yết ... là anh. Đã thế, anh còn nhìn thấy cô rồi. Trên trán anh ... nổi gân xanh kìa. Giận, chắc chắn anh đang giận.
A!!! Anh đang đi đến chỗ cô kìa~~~ Làm sao ... làm sao .... làm gì đây? Trước mắt là cứ chạy trốn cái đã
Trốn ... trốn ... trốn ... và trốn ... Mọi người nghĩ trong hoàn cảnh này, Thiên Yết sẽ làm gì tiếp theo? Mặc kệ cô rồi giữ tức trong lòng hay đuổi theo cô để giải quyết mọi chuyện? Xì~~~ Đương nhiên là đuổi theo rồi. Anh là Thiên Yết, là chòm sao mang bộ mặt tàn ác nhất đấy!
Hai người rượt nhau suốt, đến cái chỗ mà lần trước khi Xử bị anh mắng vì xuất hiện trước mặt chị Giải ấy. Đây cũng là nơi anh và cô làm lành nhờ quyển sổ Death's Notes của thấy Sư Tử nữa. Nếu nói nơi bí mật của Thiên Yết là ở nhà kho thì chỗ bí mật của cô là ở đây nhỉ?! Cứ lúc nào gặp chuyện gì là Xử lại vô thức đi đến đây thôi
Lại như câu nói lúc trước, 3m bẻ đôi thì trốn được ai. Tiểu Nữ bị anh tóm lại rồi kìa
Giờ ngoài cách đối đầu ra thì còn cách nào khác không? Chống cự ...? Chắc là cô khỏe hơn anh...? lại chạy trốn...? Làm thế nào được khi bị anh tóm chặt cổ tay lại
- Em .... - Thiên Yết lúc này mới lên tiếng. Giọng anh rất trầm nhưng có chút sự gì đó rất lạnh lẽo - Rốt cuộc định chơi trò gì?
Đối mặt với anh, Xử nhắm cụp mi mắt xuống, hai tay nắm lại. Aizz! Không được phá mất xuân tình suốt năm ngày chịu đựng. Nhìn anh thế này là quá mức cho phép rồi, cô không được nói chuyện với anh nữa
- Im lặng ...? - Yết nhíu mày khó chịu. Cô từ chối anh, không muốn nhìn anh. Ý cô là sao đây? Hôm nào cơm hộp cũng đầy đủ nhưng chẳng bao giờ thấy mặt
Xử Nữ chỉ lắc đầu mạnh, mong anh đừng giận.
- Em đừng làm tôi giận! - Giọng nói đã có phần tức giận. Sát khi từ người anh tỏa ra như đang bủa vây cô vậy. Cảm giác sợ hãi ... lại xen lẫn nỗi đau ... và cả hối hận nữa
Đó có thể coi là một lời cảnh báo của anh chứ?! Xử hai mắt vẫn nhắm chặt, cô thật sự không muốn tình cảnh xảy ra như vậy. Thật là sai lầm khi làm cái này. Cảm giác tội lỗi này ... cô không chịu được. Hai tay cô đưa lên che mặt lại để nước mắt không rơi, cắn chặt môi dưới để lời nói không phát ra thành tiếng. Xin anh đừng ... đừng nói nữa. Hãy cứ mặc kệ đi, đừng hỏi thêm điều gì nữa
Đôi lông mày của anh nhíu lại. Cô bé này nhất quyết không chịu mở miệng ra nói. Thật sự lý do là gi? Hôm cuối cùng gặp, cô vẫn cư xử rất bình thường. Muốn chọc anh giận? Cô là ai mà làm anh tức giận như thế này? Là ai mà suốt mấy ngày không gặp làm anh rất nhớ? Rồi sao? Tại sao ... sao anh phải tức giận vì cái chuyện này? Vì do anh vừa nhận được lời tỏ tình từ cô? Nhảm nhí! Từ lúc nào anh lại quá quan tâm đến chuyện này? Việc cô có xuất hiện trước mặt anh quan trọng? Anh ... đúng là một thằng ngốc!
Buông tay cô ra, Thiên Yết không muốn đôi co mấy chuyện phiền phức như thế này. Xử Nữ thoáng chốc giật mình nhưng mí mắt vẫn yên không động đậy
- Trò chơi ... nên kết thúc tại đây thôi - Tiếng anh phát ra nhẹ nhưng không gian bây giờ quá yên tĩnh, cô vẫn có thể nghe thấy
1s ... 2s ... 20s ... Không có động tĩnh gì hết, Xử khẽ mở mắt ra ...
Thiên Yết ... anh đã đi rồi sao??? Hơ~ Tim sao nhói quá? Có cảm giác hụt hẫng. Nước mắt không biết từ lúc nào đã từng giọt ... từng giọt rơi xuống
Anh nói trò chơi kết thúc tại đây sao? Không!!! Kết thúc thế này chẳng phải rất không công bằng cho cả cô và anh sao? Ván chơi chỉ vừa mới tăng độ khó mà cô đã thua rồi sao? Không phục! Không phục chút nào! Thiên Yết ... xin anh ... anh đợi cô hai ngày nữa thôi ...
Đưa tay lên lau nước mắt, thật may là anh không nhìn thấy cô khóc. Nếu không, cô sẽ bị anh khinh thường mất thôi. Ha~~~ Cô cười khẩy. Chẳng phải cô rất mong anh đi sao, nhưng giờ lại trống vắng thế này? Ngốc ... đúng là con ngốc! Thấy bản thân sao mà trẻ con quá! Cứ gặp chuyện khó khăn là chỉ biết khóc. Chỉ biết cúi ngằm mặt xuống đất
Xử đưa tay lên cốc đầu mình ... để tự trừng phạt. Đau ... không phải là do bị cốc, mà là đau ... ở bên trong ấy. Tự mình hai mình còn trách ai được
Xoạt ... lại có một cánh tay kéo cô lại. Để cô không tự đánh mình nữa. Yết? Là anh sao?
Ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt
- Anh ... Song Tử. Sao anh lại ...? - Nước mắt lúc này chỉ còn đọng lại trên khóe mi
- Gặp anh ... em thất vọng sao? - Anh cười nhẹ nhưng ẩn chứa nỗi buồn sâu thẳm. Cảnh vừa rồi, anh đã thấy hết (lý do giải thích ở chap sau) - Cậu ta đã đi rồi. Sao em vẫn còn đứng đây?
- Anh ... nói gì vậy chứ? - Xử cười gượng. Cô không muốn ai bắt gặp trong chuyện này chút nào - Em ... sư phụ ... đâu liên quan đến anh ấy
Tiểu Nữ ... cô nói dối thật ngốc! Giấu đầu hở đuôi, ai mà không hiểu cho nổi. Tại sao cứ phải là Thiên Yết? Anh không được sao? Có điểm gì cạu ta nổi trội hơn anh sao? Tại sao cô lại khóc vì cậu ta?
Song Tử ... anh kéo tay, ôm cô thật chặt
Nhận xét đeeeeeeeeeeeeeeeeee
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com