Chap 2
"Hiếu, đợi em." Cậu thiếu niên 16 tuổi, dáng người cao gầy, chạy lên khoác vai chàng trai trước mặt mình.
Nói là khoác vai nhưng thật ra là "đu lên" thì đúng hơn, vì chiều cao của bọn họ chênh lệch rất lớn. Nhìn cậu thiếu niên kia như treo cả người trên vai chàng trai tên Minh Hiếu vậy.
Minh Hiếu quay đầu nhìn cậu, thiếu niên có đôi mắt biết cười, gương mặt ấy dưới ánh nắng tinh khôi sáng bừng, long lanh như giọt sương còn đọng trên phiến lá buổi sớm. Nhiệt độ trên người cậu áp sát vào anh, không nguội lạnh cũng không nhiệt huyết, tồn tại ở một độ ấm thích hợp đủ để kéo theo tất cả ảo mộng của đêm hè.
Minh Hiếu ngẩn ngơ trong giây lát, sau đó anh mỉm cười nhìn người con trai đó. Ánh mắt như muốn mang tất cả dịu dàng mà thế gian nợ cậu trả lại tất thẩy.
"Em lại muốn trễ học, bị phạt đứng sao?" Anh ấn đầu cậu, nhẹ nhàng gọi: "Bảo bối?"
"Thì sao?" Thành An bĩu môi, "Bị phạt đứng chung với anh vui mà."
"Vậy sao?" Minh Hiếu nhướn mày, chân chọc nói: "Nhưng anh không vui."
Thành An "xì" một tiếng: "Được thôi, chân anh dài, anh cứ chạy trước đi! Mặc kệ em... a!"
Anh nhéo má cậu một cái, cậu trừng mắt nhìn anh, bộ dạng như một con mèo nhỏ muốn giơ móng vuốt cào người.
"Năm mươi vòng sân? Là ai chạy cùng em? Anh mặc kệ em được sao? Muốn dỗi nữa không?"
Mấy ngày trước Minh Hiếu được một cô gái tỏ tình, anh không những không từ chối còn nhận thư tình của người ta, cười với người ta. Không hiểu sao Thành An lúc đó lại thấy khó chịu, lòng ngực cậu như nhói lên, cậu ghét cảm giác đó! Cậu không thèm nói chuyện với anh hơn một tuần liền.
Mỗi sáng anh đều gọi cậu dậy đi học, ngày hôm đó vì hai người giận nhau nên anh không tới gọi cậu. Thành An ngủ một mạch đến hơn 7 giờ sáng, vì cậu đi học trễ trong tuần ngày nào cậu cũng đi học trễ nên bị thầy giám thị phạt chạy ba một trăm vòng sân trường. Lúc cậu đang chạy một mình, tủi thân muốn chết thì nhìn sang bên cạnh thấy anh đang chạy cùng cậu, vô cùng kiên nhẫn hỏi cậu vì sao lại giận anh cũng vô cùng kiên nhẫn giải thích rằng anh nhận thư tình của bạn nữ kia chỉ vì không muốn người ta khó xử.
Lúc đó, Thành An chẳng hiểu vì sao tâm trạng của cậu lại vui lên. Cảm giác khó chịu khi thấy anh nhận thư tình rồi mỉm cười với cô gái kia bỗng chốc bay biến, cậu cũng chẳng hiểu lúc đó mình bị sao nữa. Chỉ biết là hôm ấy Minh Hiếu rất tận tình dỗ cậu, chân của anh vì chơi bóng rổ nên gặp một chấn thương nhẹ, vậy mà anh vẫn cùng cậu chạy năm mươi vòng sân trường. Lúc chạy xong vòng cuối, hai người đã mệt lừ, ngồi khuỵu xuống sân thở hổn hển, cảm giác nhịp tim đập mạnh,
Adrenaline tặng vọt trong cơ thể, da thịt ướt át mồ hôi của đối phương tựa vào lưng, quay đầu nhìn lại liền chạm phải cái nhìn nóng rực, tựa đồi xanh hoang vu nổi lửa, cỏ dại lan trời tựa pháo hoa.
Nhớ đến ngày hôm ấy, trái tim cậu đập mạnh, mặt cậu cũng hiện lên một rạng mây hồng.
"Em... thì..."
Minh Hiếu buồn cười xoa đầu cậu, ôn nhu cùng sủng nịch tràn lan trong đáy mắt. Minh Hiếu rất đẹp, đó không phải là vẻ đẹp sắc xảo, tinh tế giống như Thành An mà là vẻ đẹp mạnh mẽ, nam tính, hiện thân của kẻ trời sinh để thống trị và lãnh đạo khắc sâu ở trong xương tủy khiến người ta choáng ngợp, quy phục, cúi đầu trước. Thế nhưng trên người anh lại có một cảm giác mà không ai nhìn thấy được ngoại trừ cậu, đó là thứ cảm giác thuộc về thiếu niên. Nó không xuất phát từ sự ngầu lòi, đáng sợ cùng uy thế như sói của anh mỗi khi giúp cậu giải quyết bọn bắt nạt, cũng không xuất phát từ tinh tế cùng dịu dàng săn sóc. Thành An từng đọc ở đâu đó, cảm giác thiếu niên chính là mỗi khi ngắm nhìn liền khiến bạn nhớ tới những ngày mà bầu trời xanh thẳm, khơi gợi những tia nắng ban mai mang theo hơi thở của đất trở về.
Mái tóc bồng bềnh và nụ cười dịu dàng, anh ấy đầy nghĩa hiệp cùng tâm địa thiện lương, Trong lồng ngực anh bùng cháy ngọn lửa nhiệt huyết và cốt cách kiên cường.
Nếu anh mỉm cười, cậu chắc chắn sẽ rung động...
"Em nhìn cái gì?"
Thành An giật mình, lại không chút giấu diếm nói:
"Bởi vì anh đẹp quá nên em muốn nhìn, không được sao"
"Càng ngày càng không có liêm sỉ!" Minh Hiếu cao giọng nói.
"Anh...!"
"Trễ rồi, chạy thôi!" Trước khi người ấy nổi cơn thịnh nộ, Minh Hiếu kéo tay cậu chạy thật nhanh tới trường.
Anh là đại thần ở trường của cậu, gọi là đại thần là vì từ ngoại hình đến thành tích học tập lẫn khả năng đánh nhau của anh đều xứng đáng được phong thần!
Từ khi có Minh Hiếu bên cạnh cậu không còn bị nói này nói nọ nữa, bị cô lập hay bắt nạt nữa, nói đúng hơn là chẳng có ai dám bắt nạt cậu, bởi vì bên cạnh cậu tồn tại một vị tu la sống quá đáng sợ, vị ấy họ Trần tên Minh Hiếu!
Minh Hiếu rất rất rất đáng sợ, điều này Thành An đã tự mình kiểm chứng, cậu nhớ có lần anh đánh nhau với cả một đám côn đồ bắt nạt cậu đến nhập viện, tất cả bọn chúng không trật chân thì gãy tay, không gãy mũi thì bay vài cái răng, Minh Hiếu đánh người xong còn rất bình tĩnh gọi cho cảnh sát, bình tĩnh thuật lại quá trình, bình tĩnh nói rằng anh làm vậy là tự vệ chính đáng... Cậu còn nhớ khi mấy vị cảnh sát kia tới, thấy một đám người nằm la liệt, quằn quại trên đất thì mặt mũi tát mét, thế nhưng khi họ xem camera thấy bọn người kia mang theo hung khí có ý định đánh anh là thật, cùng với tài năng tẩy não của anh, lý do tự vệ chính đáng được thông qua! không những đánh người xong thoát tội mà còn bình an vô sự trở thành nạn nhân nhìn đám người bị mình đánh đến thừa sống thiếu chết kia chịu phạt kỷ luật! Đủ độc ác!
Nhưng cuộc sống của Thành An cũng không phải tốt đẹp mãi, anh đâu phải lúc nào cũng ở cạnh cậu, khi về nhà... À, không phải nhà, là chỗ cậu ăn nhờ ở đậu, là nơi đáng sợ nhất trên thế gian vì ở đó cậu phải chịu sự khinh miệt của cả gia đình dì. Hai đứa con của dì năm nay học trung học, chúng là hai đứa trẻ sinh đôi chỉ kém cậu một tuổi, chúng luôn tìm mọi cách làm khó cậu. Từ khi Thành An học trung học, dường như họ chẳng cho cậu thêm gì nữa, cậu đi làm thêm kiếm tiền rồi lại đưa cho dì xem như phí sinh hoạt. Có lẽ vì có thể kiếm ra tiền nên cậu không phải thường xuyên chịu đòn roi của chú mình nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com