Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 23: Con tin ngày thứ hai

Một ngày mới lại đến , Tiêu Chiến đang ngủ say thì bên ngoài Châu Khải bước nhẹ từng bước đi về phía anh, tay bắt đầu lướt nhẹ qua từng lọn tóc mềm mượt của anh, rồi xuống khuôn mặt, đi qua bầu mắt, sóng mũi, với gò má cao rất hài hòa ,rồi đến đôi môi.....nhưng chợt khựng lại.... 

Có gì đó hơi lạ,... Môi anh hôm nay có vẻ hơi tái nhợt và còn rất khô nữa, còn cảm nhận được hơi thở của Tiêu Chiến rất yếu ớt, Châu Khải cũng không quan tâm mấy, cứ nghĩ chắc hôm qua không ngủ đủ giấc nên hôm nay cơ thể mệt mỏi thôi.

Ông vẫn tiếp tục lướt bàn tay xuống mò mẫm cơ thể anh, còn anh thì cứ ngủ say không một cử động.

Bàn tay ông cảm nhận được phía dưới quần của anh hình như có gì đó rất ẩm ướt, Châu Khải vội lật tung chiếc chăn anh đang đắp ra, ...đập vào mắt ông là phía dưới hạ thân anh đang chảy rất nhiều máu, ướt hết một mảng ga giường, mọi thứ như chết lặng ngay tại lúc đó..........

._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._

._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._

._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.

"Không thể nào, Tiêu Chiến.... ".

Vương Nhất Bác ngồi bật dậy, trán ướt đẫm mồ hôi, với cơ ngực phập phồng, hơi thở gấp gáp, mắt cậu mở to, tay rung lên từng hồi, tim thì đập loạn xạ.

Mẹ Vương ở dưới nhà nghe được tiếng héc của con trai mà không khỏi lo lắng ,tức tốc chạy lên phòng xem.

" Nhất Bác, con có bị làm sao không? ". Mẹ Vương chạy đến ngồi vuốt lưng cho cậu lo lắng hỏi .

Hai hàng nước mắt cậu rơi xuống, quay sang nhìn mẹ với đôi mắt đỏ ngầu và mệt mỏi.

" Con mơ thấy Tiêu Chiến bị sảy thai, trên ga giường có rất nhiều máu, mặt anh trắng bệch".

Mẹ Vương nghe mà không khỏi xót xa, ôm lấy cậu vào lòng ,từ lúc hiểu chuyện tới giờ bà chưa bao giờ thấy Nhất Bác có bất cứ sự sợ sệt, bất lực, và thể hiện ra sự yếu đuối như lúc này, bà không kìm được nước mắt mà khóc thành tiếng, tay vỗ vỗ lưng an ủi cậu.

" Không sao, không sao, ...chỉ là ác mộng thôi, chỉ qua ngày mai thôi là chúng ta sẽ cứu được Chiến Chiến và A Ly về, còn có đứa nhỏ trong bụng nhất định sẽ được bình an vô sự ".

Qua một lúc trấn an thì cậu cũng bình tĩnh hơn, cậu vẫn giữ liên lạc với Hải Khoan để kế hoạch vào ngày mai cứu người có thể suôn sẻ.

Ngày mai lúc đi đến chỗ hẹn ,trên người cậu sẽ được gắn một con chíp định vị và sẽ có một số cảnh sát đi theo bảo vệ, xem tình hình.


***************.

Tiêu Chiến bước ra từ phòng vệ sinh với khuôn mặt tái xanh vì mới nôn với cái mùi kem đánh răng xong. Nhưng anh ngược lại cảm giác vui vì điều đó chứng tỏ bảo bối trong trong bụng không có chuyện gì. Đúng là hôm qua cơn đau bụng làm anh hoảng hồn một phen.

Anh chán quá nên đi tới đi lui trong căn phòng, một lúc sau có người đem đồ ăn sáng đến cho anh và một ly sữa.

May mà những thứ này anh đều ăn được, không quá mức buồn nôn.

Anh ngồi vào chiếc bàn nhỏ được thiết kế riêng trong phòng anh, từ từ mà lắp đầy thức ăn vào bụng.

Tính ra Châu Khải cũng rất chu đáo và  ôn nhu với anh, nhưng sao bằng Nhất Bác của anh được.... Nghĩ đến Nhất Bác, tâm trạng anh lại trùng xuống hơn, nhớ cậu sắp phát điên đi được.

Anh từng nghe Châu Khải nhắc đến việc ngày mai cậu sẽ đem tiền và cổ phần đến chuộc anh và A Ly, anh không khỏi lo lắng cho an nguy của cậu. Châu Khải là một con cáo già, liệu có buông tha dễ dàng như vậy không.

Thấm thoắt cũng đã trưa xế .Tiêu Chiến đang ngồi đặt tay lên bụng kể cho bảo bối nhỏ nghe về chuyện tình của anh và cậu, khi mới gặp nhau và trải qua từng ngày như thế nào để giết thời gian hơn là ngồi suy nghĩ lung tung.

Cánh cửa lại đột nhiên mở toang ra, cú đẩy rất mạnh, từ ngoài cửa là Châu Yến Thục đang hầm hầm bước vào, đàn em của Châu Khải không ngăn cản được cô nên đã vội lấy điện thoại ra gọi cho Châu Khải báo tình hình, được biết ông đang trên đường về, cũng sắp về tới rồi.

Tiêu Chiến thấy cô bước vào không ngạc nhiên lắm, ngược lại anh còn tỏ vẻ chán ghét, không quan tâm mà nhìn về hướng khác.

Thái độ đó của anh làm Châu Yến Thục càng thêm bực.

" Mày nghĩ mày là ai? Đóa hoa mẫu đơn vạn người mê hả? ...hớ, thật ra mày cũng chỉ là một thằng điếm có chút nhan sắc đi quyến rũ đàn ông của người khác thôi ".

Chữ " Điếm" thoát ra từ miệng cô làm anh rất khó chịu, nhưng anh vẫn cố nuốt cơn tức xuống, tay anh nắm chặt lấy vạt áo, ngoài mặt vẫn tỏ ra vẻ không quan tâm.

Châu Yến Thục cảm thấy lời nói của cô như không được điếm sỉa, càng tức giận hơn, đi tới bắt lấy tay anh mà rì giọng hỏi :

" Tao nói mày có nghe gì không? Tao nói mày là một thằng điếm, cha mẹ mày không biết dạy ,đẻ ra mày để làm hồ ly tinh rù quến đàn ông".

Lời nói chưa dứt hết câu thì Châu Yến Thục đã bị anh đứng phắt dậy tát cho cô một bạt tay thật mạnh.

" Châu Yến Thục, tôi nói cho cô biết... Cô có thể lăng mạ tôi, nhưng tuyệt đối đừng lôi ba mẹ tôi vào".

Châu Yến Thục bị anh tát càng nổi sung thiên mà dơ tay ra định tát anh thì bị một bàn tay khác ngăn lại, cô quay lại thì nhìn thấy Châu Khải, không đợi cô ngạc nhiên thêm, ông lại ván xuống cho cô thêm một cái tát khiến cô ngã nhào xuống nền gạch.

Ông không quan tâm Châu Yến Thục nữa mà quay sang lo lắng hỏi han anh..

" Mỹ nhân, em có bị làm sao không? ".

" Ông đi mà quản tốt đứa con gái này của ông, đừng để cô ta đến đây phá tôi nữa, tôi thật sự rất mệt rồi " .

Tiêu Chiến lạnh nhạt vừa nói với Châu Khải vừa đi lại phía cạnh giường ngồi xuống rất thư thái. Đúng là khí chất này làm ông càng thích anh hơn.

Châu Khải quay sang nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt, rồi ra lệnh cho người lôi cô xuống lầu.

Châu Khải tiến đến gần anh, định choàng tay ôm anh thì anh cất tiếng.

" Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi ".

Châu Khải cũng khựng lại hành động, ông không nên chọc cho mỹ nhân giận, như thế sẽ rất khó dỗ.

Ông im lặng rồi bước ra ngoài, đóng cửa cẩn thận lại.

Ông bước xuống lầu, gặp Châu Yến Thục.

" Ngày mai con cũng biết cuộc trao đổi của ta và Vương Nhất Bác, mong con có thể ở yên một chỗ, đừng có mà đến phá hỏng kế hoạch, với lại không được gặp Tiêu Chiến gây sự nữa, nếu không ...thì đừng trách".

Nói xong ông bỏ lại cho cô một cái lườm rồi rời đi.

Châu Yến Thục cười một nụ cười chua xót rồi ngay sau đó cũng rời đi kiếm cuộc vui giải khuây.

Trong quán bar, nhạc sập sình, Châu Yến Thục ngồi chung với một nhóm bạn ăn chơi của cô, trai có, gái có, cô mặc bộ đồ rất sexy màu trắng, chân bắt chéo qua nhau, lắc lư ly rượu trên tay.

Châu Yến Thục lần lượt suy nghĩ đến từng người mà cô cho là làm cho cô ra nông nỗi như ngày nay hôm nay.

Vương Nhất Bác... Người mà cô một lòng một dạ yêu thì luôn từ chối, xa lánh cô cũng bởi vì tên Tiêu Chiến đó, chính anh ta cũng làm cho người cha cưng chiều cô quay lưng với cô, còn con nhỏ A Ly lúc nào cũng chống đối làm cô không có cơ hội với Nhất Bác.

Không cần biết ngày mai Châu Khải dùng chiêu trò gì, nhưng cô nhất định không tha cho tên Tiêu Chiến đó, chỉ cần trên đời này không còn cái tên Tiêu Chiến nữa thì Nhất Bác sẽ là của cô, người mà cô muốn không ai được phép dành.

Nhếch mép cười nửa miệng, cô nâng ly rượu lên uống cạn .Để xem ngày mai tôi thắng hay anh thắng đây Tiêu Chiến, nghĩ đến màn cảnh ngày mai mà cô không khỏi khoái chí.

***************.


Ngồi ngay ban công hóng gió mát, Nhất Bác nhìn lên khoảng trời rộng đầy sao kia mà đôi mắt trở nên long lanh hơn.

Cậu vừa mừng vừa lo, mừng vì qua đêm nay nữa thôi cậu sẽ được gặp anh, còn nỗi lo.... Cậu sợ kế hoạch cứu anh không suôn sẻ như dự tính, kết cục ra sao cậu cũng không dám nghĩ tới.

Mới hai ngày không có anh mà cảm thấy như hai ngàn năm. Nhất Bác đưa mắt nhìn xuống chiếc nhẫn cưới miệng mỉm cười ,cặp nhẫn cưới mà anh và cậu cùng chọn.

Bất giác một giọt nước rơi xuống chiếc nhẫn, rồi đến giọt thứ hai sắp rơi thì cậu lại đưa tay gạt nó đi, không thể cứ khóc như thế được, cậu đang là chỗ dựa cho anh, phải mạnh mẻ mà bảo vệ cho anh, không được yếu mềm, lo sợ như vậy dù là không có ai nhìn thấy đi nữa nhưng cậu cũng không được phép như thế, phải tự tin rằng ngày mai sẽ cứu được anh và A Ly an toàn trở về nhà.

Châu Khải... Dù ông ta có dùng chiêu trò gì thì cậu cũng sẽ bị liều mạng không cho ông ta được như ý. Tay cậu nắm chặt lan can cho thấy sự quyết tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com