CHƯƠNG 7
Gần đây , Kim Chung Nhân không trốn học nữa, số lần về nhà cũng ngày càng nhiều hơn. Bà Kim có khi cố ý trêu:
-" Nhóc con,dạo này sao ngoan thế?"
-" Kệ con".
Lần nào Kim Chung Nhân cũng hung hăng hét lên như thế.
- "Có phải vì em trai con không?"
Bà kim vẫn tiếp tục trêu con trai.
-" ?"
Thay đổi lớn nhất của kim Chung Nhân chính là gần đây rất hay đỏ mặt. Lúc này, mặt anh ta đang đỏ bừng, không nói được câu nào.
Khánh Thù rất thích ngắm hoa, cậu xin cả nhà để mình chăm sóc toàn bộ hoa trong vườn. Đến kỳ nghỉ hè, ngày nào Khánh Thù cũng ngắm hoa đến ngây người ra.
Kim Chung Nhân tỏ vẻ coi thường:
- "cậu không thấy vô vị à? Ngày nào cũng chơi cái trò chán ngắt này!"
Khánh Thù mỉm cười nhìn người anh nuôi, lấy tay ra hiệu:
- "Bọn chúng đều có tâm hồn cả mà."
Động tác của cậu thanh nhã, không nhanh mà cũng không chậm, nét mặt cũng rất thư thái, như một nghệ sĩ đang múa vậy.
Kim Chung Nhân không hiểu ý Khánh Thù muốn nói gì, nhưng ở với nhau khá lâu, dù sao cũng có thể đoán được phần nàp ý của cậu.
Trong nhà có một cây đàn Piano, mỗi ngày vú Lý đều lau chùi đến đen bóng lên.Khánh Thù rất tò mò, không hiểu sao không có ai đàn bao giờ. Cây đàn này rốt cuộc là của ai?
Một buổi trưa, ánh mặt trời nóng bỏng như đang thiêu cháy vạn vật dưới mặt đất. Cả nhà họ Kim đang ngủ trưa, còn Kim Chung Nhân thì đã ra ngoài chơi. Gần đây thời gian anh ta ở nhà đã nhiều đến mức khiến bà Kim bắt đầu cằn nhằn, sao tất thối lại vứt lung tung, sao muộn thế này mà vẫn lên mạng không chịu đi ngủ, giờ thì bà đã rất giống một bà mẹ bình thường rồi.
Kim Chung Nhân bị mẹ nói cũng bực mình, cãi lại mấy câu, nào là mẹ nói nhiều thế không chán à, nào là sắp mãn kinh rồi đấy mẹ ơi? Sau đó, cứ mẹ một câu, con một câu, cãi qua cãi lại, thông thường đều là Kim Chung Nhân không chịu nổi phải bỏ chạy.
Nghĩ tới đây, Khánh thù bất giác mỉm cười, ngôi nhà này vì có thêm một gã vô lại đáng yêu mà ấm áp hơn rất nhiều.
Khánh Thù càng lúc càng thích cười hơn, gặp ai cậu cũng cười tít mắt lại. Kim Chung Nhân cũng hay nói:
-" Đúng rồi ,Cười lên mới xinh chứ".
Nghĩ đến Kim Chung Nhân, Khánh Thù lại mỉm cười.
Lúc này, trong đại sảnh rộng lớn không có người nào, hơi lạnh của máy điều hoà phảng phất mùi hương, thoang thoảng của hoa nhài. Ở nơi mát mẻ cách biệt với thế giới bên ngoài này, Khánh Thù không hình dung nổi cái nắng oi ả của mùa hè ngoài đường phố. Cậu cảm thấy mát lạnh, trong lòng cũng rất thư thái. Đi qua đi lại,Khánh Thù cảm thấy vô vị,bèn đi ngắm hoa, đi tắm, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cây Piano kê ở góc phòng.
Cây đàn đen bóng, sáng như mái tóc của cậu. Khánh Thù lè lưỡi với bóng của mình hiện lên trên nước sơn đen bóng. Sau khi đưa mắt nhìn quanh quất không thấy ai, một cảm giác hiếu kỳ mãnh liệt chợt dâng lên
Khánh Thù nhẹ nhàng mở nắp đàn, những phím đàn trắng như tuyết lộ ra trước mắt. Khánh Thù đưa ngón tay, khẽ ấn nhẹ xuống các phím đàn thì nghe thấy những âm thanh thánh thót.
-" Cậu làm cái gì thế?"
Một giọng nói đầy tức giận vang lên sau lưng Khánh Thù, khiến cậu giật bắn mình.
- "?"
Khánh Thù vuốt ngực, quay đầu lại, thấy Kim Chung Nhân đang lạnh lùng từ từ bước tới.
? Nghẹt thở.
- "?"
Khánh Thù lo lắng đến nỗi không dám thở mạnh, nhìn gương mặt tuấn tú của kim Chung Nhân mỗi lúc một gần hơn.
- "Đồ ngốc".
Kim Chung Nhân gõ lên đầu Khánh Thù một cái.
-" Không biết đàn còn đụng vào làm gì? Để tôi biểu diễn cho cậu".
Vừa nói,Kim Chung Nhân vừa cười hì hì ngồi xuống ghế, giơ ngón tay cái lên đắc ý nói với Độ Khánh Thù:
-"Tôi đây không thích bị sùng bái quá đâu!"
?
Gã con trai này đáng là một kẻ hỉ nộ khó lường. Độ Khánh Thù giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc chăm chú đàn, khí chất cao quý, vẻ mặt thanh tú khiến anh ta giống như một quý tộc trẻ tuổi, những âm thanh du dương như nước chảy mây trôi vang lên theo nhịp múa của những ngón tay thon dài. Khúc nhạc đã kết thúc mà Độ Khánh Thù vẫn ngẩn người ra.
Kim Chung Nhân lúc này, liệu có phải là gã ngang ngược càn quấy hôm nào không.
Thấy vẻ kinh ngạc hiện trên gương mặt Khánh Thù, Kim Chung Nhân lại đắc ý, lắc lắc đầu, nói:
- "Hì! Lâu lắm rồi không đụng vào đàn, tay cứng hết cả! Năm đó tôi còn là cao thủ cấp quốc gia cơ đấy!"
Thấy gương mặt ngưỡng mộ của khánh Thù, anh chàng cố ý ra vẻ thần bí, nói:
-" Thế nào? Muốn học không?"
- Học? Anh chịu dạy em?
kinh ngạc mở tròn mắt.
- "Chẳng lẽ đánh đàn mà tôi cũng không dạy được à? Nào, đến đây, ngồi xuống!"
Kim Chung Nhân chỉ tay vào chỗ trống bên cạnh mình. Khánh Thù cẩn thận ngồi xuống.
- "Tay!" Kim chung Nhân đột nhiên nói.
- ??
Khánh Thù ngẩn người ra không kịp phản ứng.
- "Bảo đưa tay đây".
Chung Nhân quả nhiên không có tính kiên nhẫn, thô lỗ giắng lấy cánh tay trắng ngần của Khánh Thù, đặt lên phím đàn. Khánh Thù bị sự tiếp xúc bất ngờ này làm cho giật mình sợ hãi, hai tay đờ ra đặt trên phím đàn,phát ra những âm thanh không theo một trật tự nào hết.
?Anh ấy gần mình quá??Khánh Thù ngửi thấy cả mùi nước gội đầu thơm mát từ anh ta. Hơi thở của cậu càng lúc càng gấp gáp, cả không khí xung quanh cũng vô cùng lãng mạn.
Cậu vụt ngẩng đầu lên, mới phát hiện trong phòng đã chật cứng người từ lúc nào. Khoé mắt bà kim long lanh ngấn lệ, vú Lý cũng cười rất hân hoan.
- "Con?"
Bà kim vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ thốt lên:
-" Cuối cùng con cũng chịu đàn lại rồi?"
Giờ khánh Thù mới nhận ra mình đang dựa sát vào người Kim Chung Nhân, vội vàng đứng dậy. Kim Chung Nhân cũng cảm thấy lúng túng, nhìn Khánh Thù rồi làu bàu:
- "Hừm? Con lên lầu đi ngủ đây!"
Bà kim Hình như không để ý đến chuyện của hai đứa trẻ tiến triển thế nào, chỉ phấn khích ôm lấy Độ Khánh Thù nói:
- "Khánh Thù, con có biết không? Năm năm nay, Nhân Nhân không đụng đến đàn rồi đó! Năm năm trước, con trai mẹ là thần đồng trong giới âm nhạc đấy?"
-l Bà già lẩm cẩm?"
Kim Chung Nhân đang đi lên lầu, nghe thấy liền lạnh lùng ném lại một câu.
Bà kim bị con trai mắng mà vẫn không hề để tâm, mừng rỡ gọi điện thoại báo tin cho chồng.
Tại sao năm năm ròng Kim Chung Nhân không đụng tới đàn? Tại sao chỉ ngẫu nhiên đàn một lần đã làm cho cả nhà họ Kim rộn lên sung sướng? Tại sao Kim Chung Nhân lại có hai cá tính hoàn toàn khác nhau như thế?Tại sao?
?
Bữa tối vốn rất vui vẻ, ông Kim hôm nay cũng xuất hiện, gương mặt lạnh lùng thi thoảng cũng nở nụ cười.
-" Con trai chúng ta lại chơi đàn rồi, cuối cùng thì con trai chúng ta cũng chơi đàn trở lại rồi?"
Trong bữa ăn, bà kim không ngừng nhắc đi nhắc lại câu nói này, vẻ hưng phấn đọng lại trên mặt rất lâu, cứ như là Kim Chung Nhân chơi đàn trở lại thì ánh sáng trở về với thế giới này vậy.
- " Nhân Nhân chịu mở nắp đàn lần nữa, tất cả đều nhờ đứa con trai ngoan này của chúng ta!"
Bà kim nói vừa mỉm cười gắp thức ăn cho khánh Thù. Khánh Thù ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy ông Kim khẽ gật đầu với mình, tỏ ý tán thưởng. Cậu xấu hổ lại cúi gằm mặt xuống, len lén nhìn sang Kim Chung Nhân bên cạnh. Anh ta thì vẫn hờ hững như không,chậm rãi gắp thức ăn trên bàn.
- "Đúng rồi, lát nữa có người đến thay hết tất cả máy lạnh trong các phòng, cái cũ đã dùng hơn một năm, cũng phải thay rồi".
Bà kim đột nhiên làm vẻ nghiêm nghị, nhìn chồng nói:
- "Tất nhiên là trừ phòng của Khánh Thù ra, vì đó là phòng mới".
Rồi bà quay sang con trai:
-" Vì vậy, hôm nay bố mẹ sẽ đến công ty ngủ một đêm".
Lúc này, cả nhà đều mở tròn mắt nhìn bà.
-" Ừm? Nhân Nhân đừng ra ngoài nữa, ở nhà với em trai con một đêm đi? Ừm? cứ vậy đi nhé!"
Nghe xong câu nói này, cả Khánh Thù lẫn Kim Chung Nhân đều tròn mắt ngạc nhiên. Kim Chung Nhân đứng vụt dậy, hét lớn:
- "Mẹ? mẹ điên rồi à?"
-"Quyết định vậy đi ,À, Chính Hoa, ăn cái này đi, món này ngon lắm"
Bà kim coi như không nghe thấy, cầm đũa gắp thức ăn cho chồng.
- "Mẹ? mẹ có nghe con nói không đấy?"
- "À? Chính Hoa à, lát nữa tôi với ông đi xem phim đi? Hôm nay phim hay lắm? phim hài đấy?"
-" Mấy người? âm mưu, Con không thích,Tối con đi ngủ khách sạn!"
Kim Chung Nhân thấy bị coi thường, tức giận chồm lên bàn ăn, hét như bị thần kinh.
-" Ôi, Đi đi, Đi hết đi, Vú Lý, hôm nay mọi người cũng nghỉ một hôm đi! Mọi người đi hết đi, lát nữa có người đến tháo điều hoà ra rồi."
Vừa nói, tất cả vừa đi ra cổng, coi như cậu con quý tử của nhà họ kim đang tức đến xịt khói kia là người vô hình.
-" Được, Đi hết đi ,Lát nữa con cũng đi! Kim Chung Nhân cáu kỉnh buông ra một câu.
- "Nhân Nhân".
Bà kim đột nhiên quay người lại, thái độ nghiêm trang xưa nay chưa từng thấy:
-" Con là đàn ông, mà sao vô trách nhiệm thế? Lẽ nào con để một cậu bé yếu đuối như Khánh Thù phải ở nhà một mình trong căn nhà lớn thế này? Lát nữa có thợ đến đây? Đám công nhân ấy có khi đã lâu không? Nhỡ thấy Khánh Thù xinh đẹp thế này lại? thì sao?"
Nói xong, cả nhà liền đi hết, để lại mình kim Chung Nhân và Khánh Thù ở lại.
Đại sảnh trong nháy mắt đã trở nên yên lặng, thi thoảng lại nghe thấy tiếng Chung Nhân bẻ tay răng rắc vì tức giận mà không thể làm gì được. Gió đêm thổi tới, làm chiếc đèn chùm rực rỡ trên trần nhà lắc la lắc lư,Khánh Thù cảm thấy hơi chóng mặt.
Thấy dáng vẻ tức tối của Chung Nhân, Khánh Thù lấy hết dũng khí bước tới, nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo anh ta.
-" Làm cái gì vậy? Đừng chạm vào người tôi".
Chung Nhân hét lên, làm Khánh Thù sợ hãi rút vội tay lại. Anh ta đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, liền quay đầu lại trừng mắt lên nhìn cậu. Cặp mắt Khánh Thù còn trong sáng hơn cả pha lê.
-" Đúng rồi, sao mình lại không nghĩ ra nhỉ? Có thể cậu đồng mưu với bọn họ? Nói, có phải cậu và họ đã cấu kết với nhau không?"
Mạc Ngôn Hy hung hăng hỏi.
Mễ Bối hoang mang không hiểu đối phương đang nói gì, chỉ khe khẽ lắc đầu. Kim Chung Nhân hiểu Khánh Thù không biết nói dối. Thấy cậu đã phủ định, anh ta cũng không nói gì thêm nữa.
Suốt nửa tiếng đồng hồ, Kim Chung Nhân vẫn luôn miệng lẩm bẩm:
-" Vẫn là cái trò ấy, Mẹ nó chứ, chẳng mới mẻ gì hết".
Tối muộn,Độ Khánh Thù muốn đi tắm.
-" Tắm cái gì mà tắm,Lát nữa đám thợ kia có ăn thịt cậu thì tôi cũng mặc kệ đấy" kim Chung Nhân doạ dẫm.
Có điều hôm nay cậu có ra ngoài, khắp người đẫm mồ hôi, không tắm thì rất khó chịu. Khánh Thù bước ra từ phòng tắm, khắp người thoang thoảng mùi hương hoa thơm ngát, những hạt nước long lanh đọng trên mặt, trên vai. Lúc này trông cậu giống như một đoá hoa hàm tiếu trắng hồng, mềm mại mà mong manh, trong sắc trắng ẩn hiện sắc hồng. khánh Thù liếc nhìn ra đại sảnh, không thấy một bóng thợ nào, nhưng lại thấy Kim Chung Nhân đang đứng gần cửa nhà tắm. Anh ta đang nhắm mắt nghỉ ngơi, hai tay đút trong túi quần, người dựa vào tường.
Đúng là một gã ?tâm khẩu bất nhất?.
- "Hừm? Tôi ra rót cà phê, tiện thể xem cậu có bị chết chìm trong bồn tắm hay không thôi ,Đừng có mà tưởng bở".
Nói xong, anh ta liền nghênh ngang đi về phòng.
Khánh Thù cảm thấy tức cười, nhưng không trêu chọc gì Kim Chung Nhân cả. Cậu về đến phòng thì thấy Kim Chung Nhân đã ngồi trên giường mình tự bao giờ.
-" thằng bé này có bệnh hả? Xịt nhiều nước hoa lên giường làm khỉ gì? Toàn là mùi hoa đào không à".
Kim Chung Nhân chun chun mũi nói.
Khánh Thù cảm thấy oan ức, xưa nay cậy dùng nước hoa bao giờ đâu.
-" Đứng đấy làm gì,lại đây".
Kim Chung Nhân trừng mắt, quát lớn.
Khánh Thù đứng ngẩn người ra, không biết nên phải làm sao.
- "Lại đây, Tôi có ăn thịt cậu đâu?"
Anh ta kéo Khánh Thù lại, rồi ấn cậu ngồi xuống bên cạnh.
-" Lát nữa cậu ngủ giường, tôi ngủ đất".
Khánh Thù giờ mới bớt lo, hân hoan gật đầu lia lịa.
-" cậu vui cái gì?"
Kim Chung Nhân thấy Khánh Thù không muốn ở cạnh mình như vậy, trong lòng bỗng cảm thấy rất bực dọc, cốc lên đầu cậu một cái rồi nói:
-" Cậu không sợ tôi ngủ đất sẽ lạnh sao?".
Nói xong liền thở phì một cái, đứng dây đi ra ngoài.
Không ngờ anh chàng này lại nhỏ mọn như vậy, Khánh Thù nhoẻn miệng cười, kéo kéo vạt áo anh ta.
- "Làm gì thế?"
Kim Chung Nhân gắt gỏng.
khánh Thù chỉ tay vào mình, rồi lại chỉ xuống đất. Ý là mình sẽ ngủ dưới đất.
Những ngón tay trắng muốt như cọng hành của cậu vạch đi vạch lại trên không.
- "Được rồi,Tôi chỉ thử cậu một chút thôi, xem ra cũng có lương tâm. Tôi ngủ đất được rồi, giường thơm như thế ngủ không quen".
Một lúc sau, mấy người thợ lắp điều hoà tới. Tiếng búa, tiếng khoan ầm ĩ cả nhà.
Khánh Thù nằm trên giường, được một lúc thì ngủ thiếp đi trong tiếng búa khô khốc.
Không biết bao lâu sau, mặt Khánh Thù bị một luồng khí nóng phả vào, cậu liền mở bừng mắt ra nhìn? một gương mặt đẹp trai đang gí sát vào mặt cậu ?
-" Ư?"
Khánh Thù giật mình ú ớ kêu.
- "Ây,cậu kêu cái gì chứ? Làm tôi giật cả mình".
Kim Chung Nhân đứng thẳng người dậy, giải thích:
-" Tôi chỉ xem cậu ngủ hay chưa mà thôi. Cậu ở chung phòng với một người đẹp trai như tôi mà ngủ nhanh thế à? Heo à?"
Vừa nói, cặp mắt đẹp của anh ta vừa hấp háy.
- "Được rồi, không sao cả, ngủ đi".
Kim Chung Nhân lại đòi đi ngủ.
Sao mình lại gặp phải loại người này nhỉ?? Khánh Thù chỉ muốn khóc mà không có nước mắt.
Đêm khuya, Khánh Thù đang mơ màng thì cảm thấy tức bụng, bèn trở mình bước ra phía nhà vệ sinh. Đi được nửa đường thì …
-" A! Đau? Cậu dẫm lên bụng tôi rồi".
Khánh Thù khốn kiếp? muốn chết hả? đồ không có mắt ,Tôi giết cậu bây giờ…
?
Sáng hôm sau, bà kim nhìn hai đứa con mắt thâm quầng, miệng ngáp ngắn ngáp dài, cười hì hì nói:
- "Chắc tối qua đã mệt phờ ra rồi phải không?"
{END CHAP 7}
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com