Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Rời đi trong đêm

Sau khi nghỉ việc tại công ty má Hàn, Huế Mẫn nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc các thứ để đi Anh. Dẫu sao cô cũng đã quyết định. Mặc dù cô vẫn chưa nói cho mẹ cô biết. Thời gian có hơi gấp gáp một chút, cô đành để cơm chiều rồi mới nói cho mẹ cô biết.

Tại phòng khách nhà Huế Mẫn.

"Chừng nào mày đi?"- Kiều Trang hỏi cô.

"Hai ngày nữa."

"Vậy mấy ngày này mày sẽ không bận chứ?"

"Chi vậy?"

"Giới thiệu cho mày một người."

"Ừ."

"Sao mày không hỏi tao là ai?"

"Bạn trai mày chứ ai. Hỏi chi cho mệt."

"Thôi thôi. Tối mai đi ăn cơm cùng bọn tao."

"Được."

"Tao về đây."

"Ừ. Đi đường cẩn thận."

Kiều Trang vừa rời khỏi nhà cô thì lại có vị khách không mời mà đến.

"Anh đến đây làm gì?"

"Tìm em."

"Tôi có quen anh à?"

"Có quen."

Huế Mẫn thật sự không thể nào hít nổi không khí khi ở cùng người này. Cô đi tìm cây chổi. Cầm đưa cán chổi về phía anh mà dọa dẫm.

"Anh muốn tự đi hay để tôi quét?"

"Anh tự đi là được."

Rốt cuộc thì anh cũng chịu đi. Kể từ ngày cô nghỉ việc. Hàng ngày anh đều đến tìm. Cô đuổi thì đi. Không đuổi thì vẫn ngồi lì ở đấy.

Nhiều khi cô vẫn im lặng bỏ mặc người đó ngồi đấy. Không sao cả. Anh thích ngồi ở nhà cô thì cô đến nhà Kiều Trang ở. Đâu phải không có nơi để cô dừng chân. Chỉ cần nơi không có cậu, cô đều sống tốt.

Mắt thấy anh vẫn đứng ở cổng. Đột nhiên cô có suy nghĩ.

Đứng ở đấy cho cháy khô luôn đi. Cô cũng chẳng buồn để ý đâu.

Thế nhưng, khi mẹ cô đi mua sắm về. Trời cũng mới qua trưa, khoảng hai giờ rưỡi. Thấy anh đứng ở đấy liền mở cổng nhà cho anh vào.

Chuyện của hai người mẹ cô vẫn còn chưa biết. Cô cũng không muốn làm lớn chuyện. Dù sao cô cũng trưởng thành rồi, đủ khả năng để quyết định tương lai của mình. May mắn rằng mẹ cô rất hiểu cô. Chuyện gì cô cũng theo ý mình. Chỉ cần nói bà một tiếng là được rồi.

Minh Khải bước vào nhà. Khuôn mặt tươi rói hẳn lên. Cô chẳng buồn quan tâm đến. Phụ mẹ cô đem đồ đạc đi sắp xếp lại. Anh chả nhanh nhẹn lại phụ giúp.

Nếu anh đã muốn giúp thì cô để đó cho anh làm. Như thế đỡ khiến cô phải phí công sức.

Nằm dài trên sofa xem tivi. Mới đó đã năm giờ chiều. Cô phụ giúp mẹ mình nấu buổi tối. Có vẻ như vị khách kia muốn ăn ké.

Không sao cả. Nhà chỉ thêm một cái bát đôi đũa thôi mà.

Suốt bữa cơm mẹ cô cùng Minh Khải nói chuyện rôm rả, mẹ cô không để ý đến cô từ nãy đến giờ chẳng nói một câu.

Ăn xong. Cô thì tất nhiên phải ở lại rửa chén rồi. Minh Khải ngồi ở bàn ăn cơm chăm chú nhìn cô. Đột nhiên cô lên tiếng.

"Anh có thể về được rồi."

"Một chút nữa về cũng được."

Rửa chén xong. Cô đi về phòng của mình. Biết rằng người nào đó vẫn đang đi sau lưng mình. Đến cửa phòng, cô xoay người lại chặn ở cửa.

"Chắc anh cũng không biến thái đến mức muốn tắm chung tôi đâu nhỉ?"

"Nếu em thích, anh nguyện ý."

"Cút."

Cô đóng cửa một cái rầm, lại còn cẩn trọng khóa cửa lại.

Cũng không biết Minh Khải đã về từ khi nào. Đến lúc cô tắm xong rồi đi xuống nhà thì chẳng thấy anh đâu.

Mẹ cô đang xem tivi. Cô bước lại gần rồi ngồi xuống bên cạnh bà.

"Mẹ, con có chuyện muốn nói."

"Con nói đi."

"Hai ngày nữa con sẽ đi Anh."

Huế Mẫn biết mẹ cô rất lo lắng cô khi ở đất nước xa xôi ấy sẽ chịu khổ. Cô biết hết những điều đó nhưng cô không thể không đi. Mọi chuyện cô đã chuẩn bị xong cả rồi, chỉ còn chờ đến ngày bay nữa thôi.

"Khi nào con đi?"

"Hai ngày nữa ạ."

"Nhanh vậy sao?"

"Mẹ, mẹ đừng lo cho con. Dẫu sao con cũng từng đi nước ngoài vài lần rồi mà."

Cô nắm tay mẹ mình, vỗ vỗ trấn an vài cái.

"Mẹ, yên tâm đi. Qua bên đấy mỗi ngày còn sẽ gọi điện cho mẹ."

Hai mẹ con cô ngày hôm nay ngồi tâm sự đến tận khuya. Đến khi mí mắt cô mở không nổi nữa mẹ cô mới cho cô đi ngủ.

Ngày hôm sau. Minh Khải vẫn đến nhà cô như thường lệ.

Cô thở dài một tiếng. Cứ xem anh như không khí là được.

Chẳng qua hôm nay mẹ cô đi ra ngoài gặp bạn. Cô lại một mình ở nhà. Minh Khải đến cô cũng không để tâm. Chẳng qua, anh vừa ngồi khoảng nửa tiếng thì mỹ nữ của anh xuất hiện tại nhà cô.

Nhà cô là nơi tụ tập để đóng phim ngôn tình Hàn Quốc à?

Xin lỗi!

Cút chỗ khác mà đóng. Đây là nhà cô. Không phải phim trường. Hai người ở đây sẽ chướng khí lắm.

Tình chàng ý thiếp thấy mà gớm.

"Mời hai vị về cho. Chỗ tôi không tiếp hai vị."

"Elly. Cô về đi."

"Sao em phải về chứ? Muốn về phải cùng về."

Nũng nịu dữ.

"Tôi đuổi hai người về đấy. Cút ngay cho đẹp trời. Đừng để tôi phải nói nhiều."

"Mẫn Mẫn..."

"Tôi nói tiếng Việt, anh nghe không hiểu à?"

"Được được. Anh sẽ về."

Tâm trạng cô không tốt. Cả ngày chỉ ngồi ở trong phòng. Buổi trưa cũng chẳng buồn ăn.

Đến xế chiều, Kiều Trang mới gọi điện bảo cô hãy ở nhà để cho cô ấy đến đón.

Bạn trai của Kiều Trang không tồi. Lịch sự, chủ đáo. Quan trọng là Vương Đàm Đàm -bạn trai Kiều Trang rất cưng chiều cô ấy. Kiều Trang quen người như vậy cô quá yên tâm rồi.

Tối đó cô cùng Đức Trọng ra về trước. Người ta lâu ngày mới gặp. Hai người làm bóng đèn thì không hay lắm.

Đức Trọng đưa cô về nhà.

Sau khi tạm biệt Đức Trọng xong. Cô bước vào nhà. Lại thấy bóng dáng quen thuộc. À phải nói là có thêm một người nữa. Là cô gái hồi sáng.

"Hai người lại đến đây làm gì?"

"Tôi chỉ đi theo anh ấy. Làm như tôi muốn tìm cô lắm vậy."

Huế Mẫn liền đưa tay làm động tác mời.

"Mẫn Mẫn, anh có chuyện muốn nói."

"Thật tiếc. Tôi không có gì muốn nói với anh."

"Mẫn Mẫn con sao vậy. Tiểu Khải tìm con có việc thật đấy. Con cứ nghe thằng bé nói đã."

"Anh ta chẳng có gì để nói đâu mẹ à! Con mệt rồi! Con lên phòng trước."

Về đến phòng cô liền lập tức xếp quần áo vào vali. Vừa sắp xếp cô vừa gọi điện cho Kiều Trang.

"Có chuyện gì vậy?"

"Kiều Trang. Mày đang ở đâu?"

"Vừa về đến nhà. Chi vậy?"

"Mày đặt giúp tao vé máy bay trong hôm nay đi."

"Sao gấp gáp vậy?"

Cô dừng tay lại. Hít một hơi rồi nói.

"Tao không muốn ở đây nữa."

"Được để tạo đặt vé giúp mày."

"Cảm ơn."

"Ơn nghĩa gì. Ngồi ở nhà đi. Tí tao đến đón mày ngay."

"Được."

Cô kéo vali xuống phòng khách. Mẹ cô khó hiểu nhìn cô. Kéo vali lại gần mẹ mình hơn. Cô mới mở miệng.

"Mẹ, con phải đi rồi."

"Sao con nói hai ngày nữa?"

"Con có việc riêng rất gấp. Mẹ, con đi rồi mẹ không được nói cho ai biết con đi Anh đâu đấy?"

"Mẹ biết rồi, con đi ngay luôn à?"

Cô gật đầu một cái sau đó mới mở miệng nói.

"Kiều Trang sẽ đến đưa con ra sân bay."

Vừa mới nhắc Kiều Trang thì cô ấy liền xuất hiện.

Chào hỏi mẹ cô xong. Tài xế liền đem hành lí bỏ vào cốp xe.

Ôm mẹ cô một lần nữa. Cô mới bịn rịn buông tay khuyên mẹ vào nhà.

Chuyến bay của cô lúc một giờ sáng. Lúc đến sân bay rồi làm thủ tục xong thì còn hơn nửa tiếng nữa mới bắt đầu bay.

Cô cùng Kiều Trang tán dóc ít phút. Kiều Trang lại nhắc nhở cô đủ điều. Cứ như là mẹ cô vậy.

Cuối cùng thời khắc quyết định ấy cũng đến. Cô cuối cùng cũng lên máy bay đến Anh.

Việt Nam, tạm biệt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com