Chương3:Về thăm cục nợ
Tối qua cô đã thức rất khuya nên sáng dậy trễ. Chạy lên trường muốn hụt hơi luôn. Sẽ chẳng bao giờ cô tái phạm nữa đâu, cô tự hứa với lòng mình rằng sẽ ngủ sớm sẽ không nghĩ nhiều nữa. Nhưng những dòng suy nghĩ cứ mãi trong đầu khiến cô không tài nào ngủ được. Và cái kết là mém chút nữa là khỏi bước vào cổng trường rồi.
Cô mệt mỏi bước vào lớp.
"Sao nay mày đi trễ vậy?"-cô bạn cùng bàn- Kiều Trang hỏi cô.
"Tại tối tao ngủ trễ đấy mà."
Cô bỏ sách vở vào học bàn, vô tình đụng trúng vật gì đó trong bàn. Cô mò mẫm trong bàn, lôi ra một hộp quà nhỏ nhỏ xinh xinh.
"Ê của mày hả Kiều Trang."
"Trong học bàn mày mà đi nói của tao. Trai tặng mày đó."
"Giề, nghĩ sao vậy? Tao đâu có đẹp đâu mà người ta crush?"
"Biết đâu bất ngờ."
Cô chẳng thèm cãi lí với nó vì lúc nào cô cũng thua cả.
"Tao biết của ai đấy"-Tổ trưởng tổ cô lên tiếng.
"Ai?"-cô và nó đều đồng thanh.
"Thằng lớp bên á."
"Ý mày là Đức Trọng?"
"Đúng"
"Phải không đó ba, tao mới biết nó được hai ba tháng mà. Làm sao tặng quà được."
"Nó thích mày nên mới tặng quà cho mày đấy. Đứa ngốc như mày mới không nhận ra. Có ai mà khi không tặng quà cho người khác không? Tao chắc chắn là nó thích mày rồi."
"Mệt, bỏ chuyện này đi. Không nói nữa."
Buổi học hôm ấy cô cứ suy nghĩ về việc hộp quà. Nếu như cậu ta thích cô thật thì cô phải làm sao. Không thể như thế được, cô đã có người thích rồi. Không được đùa giỡn tình cảm với người khác. Cô thầm nghĩ nếu cậu ngõ lời thì cô sẽ từ chối ngay lập tức, dù biết rằng sẽ tổn thương đối phương nhưng cô chẳng còn cách nào cả. Trái tim cô giờ đã chứa hình bóng của cậu rồi. Chẳng thể chứa thêm ai được nữa.
Tiếng chuông báo hiệu giờ học kết thúc. Sau những tiết học dài đằng đẵng, cuối cùng cũng được giải thoát. Cô đợi cả lớp về hết rồi mới qua lớp cậu.
"Hộp quà này là của cậu, đúng không?"
"Ừ, tặng cậu đấy!"
"Nhưng tớ đâu là gì của cậu mà cậu lại tặng quà tớ."
"Có chứ cậu là bạn của tớ."
Nghe Đức Trọng nói như vậy, cô đã an tâm được phần nào. Cô thở phào nhẹ nhỏm.
"Vậy, cảm ơn cậu nhé!"
"Không có gì!"
Thấy cậu cười trong lòng cô như tháo được nút thắt. Đúng như cô dự đoán, cậu ta chẳng thể thích cô được đâu. Hên là chưa nghe lời của tổ trưởng nếu không phải một phen nhục mặt rồi.
**
Mùa xuân cũng đã đến. Cô lại già thêm một tuổi rồi hụ hụ. Đùa thôi càng lớn thêm một tuổi suy nghĩ sẽ chính chắn hơn.
Trường cấp ba đúng là có khác. Tết có hẳn trại xuân luôn. Mấy tuần nay trường đang có hoạt động dành cho các khối lớp. Trại xuân buôn bán nhiều món ăn rồi cắm hoa nữa. Nhưng khác với những tưởng tượng của cô là cắm hoa dành cho nam, là dành cho nam đó trời ơi. Sốc toàn tập khi nghe trường thông báo cần những ai tham gia. Nhưng nghe nói là rèn luyện tính khéo léo, cẩn thận cho nam thì thú thật là cô nghĩ cuộc thi này chắc chắn sẽ rất vui.
Mới đó mà cũng đến ngày vui chơi của trường rồi. Trường cô giàu thật, mướn hẳn cả rạp để làm trại luôn. Cổng trại mỗi lớp mỗi khác bên trong nó là sự gắn kết giữa những thành viên trong lớp với nhau. Vì mới lên lớp 10 nên chẳng biết nên bán gì cho nên lớp cô đã suy nghĩ rất lâu để ra quyết định. Và hôm nay, lớp cô bán đá bào với soda. Mấy lớp khác qua lớp cô ủng hộ ghê lắm. Nhìn ai nấy cũng vui cười cô cũng vui lây. Lâu lâu lại thấy vài đôi anh chị lớp lớn đi ngang qua giang hàng, gương mặt cô có chút thoáng buồn.
"Huế Mẫn, mày mệt hả? Hay là để đứa khác trông coi giang hàng, hai đứa mình đi chơi."
"Thôi tao đứng bán cũng được."
"Đi đi mà, đi chơi với tao đi."
"Được rồi, để tao đi với mày."
Cô cùng Kiều Trang đi xung quanh những giang hàng của các lớp khác. Thấy phía xa tụ tập đông người. Nó kéo tay cô chạy lại xem.
Hóa ra là đang cắm hoa. Cô dáo dác nhìn xung quanh. Cuối cùng cũng thấy được bọn con trai lớp cô. Trông bọn chúng khéo phết. Cắm hoa đúng đẹp luôn, lại còn có mắt thẩm mĩ nữa chứ.
Hôm đó lớp cô được khá nhiều giải. Nào là lớp cắm hoa đẹp nhất, trang trí cổng trại đẹp.....Vui thì có vui thật nhưng đến lúc dọn mới mệt. Chẳng hiểu sao chúng nó có thể lấy lá chuối, lá dừa rồi thắt hạt giấy,ngôi sao để trang trí. Làm dọn mệt thấy mẹ luôn. Cũng may là lớp cô cũng không phải toàn dân làm biếng nên chỉ mấy chốc là dọn dẹp xong xuôi. Ai nấy cũng chúc những lời tốt đẹp nhất trước khi ra về.
Cô về đến nhà, thấy đôi giày lạ hoắc để ở kệ. Cô biết chắc là nhà có khách. Dù mệt nhưng cũng phải phụ giúp mẹ đãi khách nữa chứ.
Đúng như dự đoán, cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang ngồi ở ghế sofa. Bỗng nhiên người đó quay mặt lại. Đôi chân cô không thể bước nổi nữa, tim cô như thắt lại. Cô còn đưa tay dụi dụi đôi mắt thử xem có phải cô đã nhìn nhầm rồi không? Không! Cô không nhìn nhầm. Là cậu! Là người con trai mà cô nhớ nhung bấy lâu nay. Cậu đã trở về rồi. Minh Khải đã trưởng thành hơn rồi, lại cao nữa. Tính nhẩm chắc cao hơn cô cả hai chục cm.
"Sao vậy, cục nợ. Tao đẹp đến mức mày nhìn không chớp mắt luôn à."- cậu tươi cười nói.
Nghe thấy vậy, cô liền chạy lại đấm vào ngực cậu vừa khóc mếu máo vừa nói:
"Cái tên chết bầm nhà mày. Đã nói là qua bển sẽ gọi điện cho tao...vậy....mà..vậy....mà.. mày chẳng thèm gọi cho tao luôn. Mày thật quá đáng. Mày vẫn còn nhớ tao sao? Tao tưởng mày quên tao luôn rồi chứ? Mày có biết là tao nhớ mày nhiều lắm không? Minh Khải mày là đồ ngốc..huhu..hức..hức"
Bao nhiêu sự uất ức trong lòng cô tuôn ra hết. Cậu chẳng nói gì chỉ ôm cô vào lòng.
"Tao ngốc. Tao xin lỗi mày! Tại điện thoại hư nên tao mới không liên lạc được với mày. Xin lỗi nhiều nha."
"Điện thoại mày hư?"
"Ừ, trong lúc giỡn vô tình rớt điện thoại xuống nước nên hư. Giờ thì không sao nữa rồi, tao mua điện thoại mới rồi. Khi nãy dì Tử Di mới cho tao số của mày nên sau này tao sẽ điện mày thường xuyên."
"Mày phải giữ lời hứa đó. Mà sao nay mày về vậy?"
"Về để thăm cục nợ dễ thương như mày."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com