Khởi đầu của hôn nhân (4)
10.
Hôm ấy đã xảy ra những gì, hình ảnh khắc sâu nhất trong ký ức của Giản Ngưng là một trận mưa lớn...
Gần một kỳ nghỉ Giản Ngưng không xuất hiện trước mặt Triển Hằng và Quan Điềm, cuối cùng khiến hai người kia chú ý, hai người bèn tóm cô lại rồi dùng đủ mọi cách để khiến cô mở miệng. Giản Ngưng rầu rĩ vô cùng, cô tới quán bar quá nhiều lần, lần nào cũng nói là tới nhà bạn chơi, bị Giản Nhất Phàm bắt tại trận rồi tiến hành cảnh cáo nghiêm khắc hành vi này của cô, đồng thời cũng không cho cô tới những nơi hỗn loạn như thế, hình phạt là nhốt cô ở nhà một tuần không cho ra ngoài.
Triển Hằng và Quan Điềm đều tỏ vẻ thương cảm cho việc cô bị nhốt ở nhà, sau khi hai người họ rời đi, Giản Ngưng lại thầm vui vẻ vì đã bảo vệ được bí mật nhỏ của mình.
Bí mật chất chứa trong lòng quá lâu, cũng sẽ từ từ lớn lên, tất yếu phải chia sẻ ra ngoài. Ngày xưa, người cô muốn chia sẻ là Triển Hằng, giờ đổi thành Quan Điềm, cùng tâm sự cho nhau nghe.
Thế là Quan Điềm liền biết bí mật về chàng trai nọ của Giản Ngưng, hai người gặp nhau kiểu gì, cô yêu anh ra sao, hiện tại lại ngẩn ngơ vì anh thế nào.
Giản Ngưng không nhận ra, khi cô vui vẻ chia sẻ bí mật của mình, mày của Quan Điềm nhíu ngày càng chặt hơn. Quan Điềm rất muốn hỏi cô, người đàn ông kia có thực sự hợp với cô không? Những nụ cười trên mặt Giản Ngưng quá hạnh phúc, khiến Quan Điềm không nỡ đã kích cô.
Quan Điềm vẫn cho rằng, Giản Ngưng nên yêu một chàng trai tươi sáng như ánh mặt trời, hoàn cảnh gia đình cũng phải tốt, người đó sẽ bảo vệ Giản Ngưng, trai tài gái sắc, từ đó tạo nên một câu chuyện cổ tích thực sự.
Giản Ngưng níu lấy tay Quan Điềm: "Tớ dẫn cậu đi gặp anh ấy, được không?"
Thật ra cô cũng không chắc rốt cuộc mình có thể gặp được anh ấy hay không, dù sao không phải ngày nào anh cũng ở quán bar ấy, nhưng cứ đi thử xem. Còn Quan Điềm thì vẫn luôn như vậy - chỉ cần Giản Ngưng muốn, cô ấy không bao giờ cự tuyệt.
Giản Ngưng vẫn lén chuồn ra ngoài, cô hiểu rõ, xin xỏ Giản Nhất Phàm chẳng ích gì, về sớm một chút là được.
Khi ra khỏi nhà, mây đen giăng kín trời, báo trước một trận mưa lớn, nhưng mong muốn để Quan Điềm gặp người trong lòng của cô còn mãnh liệt hơn trận mưa này rất nhiều.
Khi ấy còn rất sớm, quán bar mới có lác đác vài người, có người nói tối nay chắc chẳng có mấy khách đâu, sắp mưa to tới nơi rồi. Giản Ngưng ngồi ở đó, bỗng dung thấy lo lắng, mưa lớn như vậy, liệu anh có tới không?
Cô gọi điện cho Quan Điềm, nhưng người nghe điện lại là Triển Hằng, Triển Hằng nói với cô, Quan Điềm có việc ra ngoài rồi. Giản Ngưng cúp máy, thầm nghĩ có và Quan Điềm thực sự đã quá thân thiết, Quan Điểm còn biết phải giấu Triển Hằng, Triển Hằng mà biết cô và Quan Điểm tới nơi như thể, quá nửa là không cho phép, thậm chí còn mắng hai người một trận ấy chứ. Cậu ấy không nỡ mắng Quan Điềm, chịu thiệt chỉ có mình cô, nghĩ tới đây, bèn chụp thẳng lên đầu Triển Hằng cái mũ "Trọng sắc khinh bạn".
Cô ở đó lặng lẽ chờ, người kia không tới, Quan Điềm cũng không tới.
Quán bar ngày một đông người, nhưng không có người mà cô đang đợi.
Cô đứng dậy, bước tới cửa quán bar, thầm nghĩ liệu có phải vì mưa quá lớn nên Quan Điềm mới không tới hay không? Nếu đúng là vậy, cô thấy cũng tốt.
Mưa quá lớn, chiếc ô của cô dường như cũng không chống chọi nổi, rốt cuộc hôm nay là ngày gì thế không biết?
Cô giương ô, đang chuẩn bị bắt taxi, mưa quá lớn, đến taxi cũng trở nên kiêu ngạo kén khách. Gần quán bar có một cái hẻm nhỏ, trong hẻm rất tối, hình như là nơi người ta vứt rác, mỗi lần nhìn nó đều khiến người ta thấy khó chịu.
Cô chỉ quá buồn chán, lơ đãng đưa mắt nhìn, lại dường như thấy có người nằm trong đó. Cô hoảng hốt, cô thừa nhận bản thân rất nhát gan, không có dũng khí làm vì nghĩa quên mình, sợ đau sợ chết, chỉ thoáng liếc thấy, cô bèn chuẩn bị đi cách đó càng xa càng tốt.
Đi một quãng nữa, có mấy người đi thẳng về phía này, bọn họ không che ô, vẻ mặt rất hung hãn.
"Thằng nhóc họ Cố kia chạy đâu mất rồi?"
"Tao không tin không tìm được nó."
Khi bọn họ tới gần, tim Giản Ngưng cũng đập ngày càng mau hơn, như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không biết là vì sợ hãi hay là vì căng thẳng.
"Này, cô nhóc..."
Có người gọi cô, cô dừng chân, tay cầm ô bỗng dưng siết chặt hơn.
"Có thấy ai chạy về phía này không?"
Mắt Giản Ngưng lóe lên: "Phía này thì không thấy, nhưng tôi thấy hình như có người chạy về phía kia." Cô chỉ chỉ vào con đường lớn trước mặt.
Mấy người đó nghe vậy, vội vàng chạy về phía đó.
Giản Ngưng nuốt nước miếng, nói dối cũng không mấy dễ chịu, thậm chí mặt cô còn đỏ lên, chẳng qua những điểm lạ thường này đều bị nước mưa che lấp. Cô cầm ô, không bước về phía trước nữa và vội quay lại, bóng người kia còn nằm ở đó, vẫn mặc một cây đen, như muốn hòa vào trong bóng đêm. Giản Ngưng sợ hãi, chầm chậm đi vào hẻm, cô thực sự sợ hãi, còn chưa vào trong mà đã rơi nước mắt.
Căng thẳng, sợ hãi bao trùm lấy cô, cô rất muốn rời khỏi đây, nhưng lại không thể kiềm chế chỉ vì người nọ nhắc tới hai chữ "họ Cố"... Cuối cùng cô cũng vào trong, cô đã dùng hết toàn bộ dũng khí, ngồi xuống bên thân thể này, đầu cô gần như trống rỗng, cô đưa tay chạm vào anh, thân thể vẫn còn độ ấm, anh chưa chết.
Quay mặt anh ra, cuối cùng cô cũng thấy được các đường nét trên khuôn mặt anh, là anh, chính là anh.
Nước mắt lại tuôn rơi, không biết vì căng thẳng hay vì mừng rỡ, nhưng trên người anh có quá nhiều máu. Cô thấy anh như vậy, ma xui quỷ khiến thế nào lại kéo thân thể anh chầm chậm đi về phía mấy cái thùng rác. Cô vốn giấu anh vào trong thùng rác, nhưng lại không đủ sức, đành giấu anh ra sau thùng rác, rồi lấy đồ vật che kín cả anh và cô.
Cô nhát gan, để anh ở đây một mình cô không yên tâm, nhưng giờ đi ra ngoài, cô lại sợ đám người kia vẫn chưa bỏ đi.
Cả người cô không khỏi run rẩy, nhưng vẫn nhớ dùng tay lần mò tìm kiếm khuôn mặt anh, thấy dưới mũi anh vẫn còn hơi thở ấm áp, anh còn sống. Thế giới của thiếu nữ luôn cho rằng đây là sự ưu ái của ông trời, là sự an bài của số mệnh.
Tay cô ôm lấy khuôn mặt anh, không ngừng tự nhủ, đây là mũi của anh, đây là mắt của anh, đây là miệng của anh, tất cả đều là dáng vẻ mà cô thích. Cô cười, cười vui sướng, niềm vui sướng mãnh liệt làm cô quên đi mùi rác rưởi hôi thối, thậm chí còn không ngửi thấy mùi hôi hám ấy.
Một lúc sau, có tiếng bước chân truyền tới, dưới màn mưa mà tiếng bước chân vẫn rõ ràng như vậy, người tới chắc chắn không chỉ có một.
Trái tim cô gần vọt lên tới cổ họng, nhóm người kia dường như đang ở rất gần cô.
"Tìm khắp rồi mà vẫn không thấy đâu, nó có thể chạy tới chỗ nào được chứ?"
"Mà còn bị thương, không thể chạy nhanh như vậy..."
Có kẻ chậm chậm tới gần, đột ngột mở nắp thùng rác, rồi lập tức che mũi: "Thối chết đi được..." Sau đó lấy thứ đồ trong tay chọc chọc vào trong thùng rác mấy lần.
Một kẻ khác cũng làm như thế, lấy thứ gì đó đâm vào trong thùng rác.
"Con nhóc ban nãy đã nói rồi còn gì? Chạy về phía kia, nhất định phải quay lại thôi, tao thấy có khi bây giờ nó đã chạy mất rồi."
"Câm miệng."
Cả người Giản Ngưng không khỏi run lên, sai một ly đi một dặm, nếu cô đẩy anh vào thùng rác, chắc chắn anh sẽ phải chết, nếu cô không nhát gan trốn đi thì giờ đã bị bọn họ tóm được rồi, cảm giác trở về từ cõi chết khiến cô thầm thấy may mắn vô hạn, cũng không khỏi run rẩy.
Không còn tiếng nói chuyện, không còn tiếng bước chân.
Rất lâu, rất lâu sau đó, cô mới chui ra khỏi đống rác rưởi nọ, ngẫm nghĩ một chút, cũng không kéo anh ra. Cô đi tới trước hẻm, nhìn lại chỗ kia, vừa hay bị mấy cái thùng rác che khuất, mà thùng rác lại khiến người ta chú ý hơn nhiều.
Cô muốn bắt taxi, bản thân cô không đủ sức kéo anh ra, hơn nữa kéo anh ra thì quá gây chú ý.
Cô quên mất bản thân đang nhếch nhác tới mức nào, chỉ nghĩ cách làm sao để đưa anh tới bệnh viện, anh mặc quần áo màu đen, màu máu không nổi bật, nhưng người cô lại dính đầy máu, có thể tưởng tượng được anh bị thương nặng tới mức nào.
Cô đứng dưới mưa, đến ô cũng không mở.
"Giản Ngưng."
Có người gọi tên cô, nhưng cô quá nóng ruột nên không nghe thấy gì hết. Quan Điềm thấy cô không hề chú ý đến mình, hơn nữa còn chạy càng xa hơn, đành bất chấp lao ra khỏi quán bar, chạy đến bên người Giản Ngưng: "Cậu sao thế, tớ gọi cậu, cậu cũng không đáp lời."
Thấy Quan Điềm, rốt cuộc cô cũng thở phào, nước mắt cũng không ngừng tuôn rơi: "Quan Điềm..."
Quan Điềm thấy cô lôi thôi như vậy, trên người còn có vết máu thì mặt tái đi.
Giản Ngưng cũng không biết Quan Điềm đã hiểu lầm, cứ nói: "Anh ấy bị thương... rất nặng, tớ phải cứu anh ấy..."
Cô siết chặt tay Quan Điềm, tay vẫn không ngừng run rẩy, miệng nói liến thoắng không ngớt.
Quan Điềm thở phào, biết hiện giờ cô chỉ đang sợ hãi, đang căng thẳng, bèn bảo cô bình tĩnh trước đã. Sau đó cô ấy ra giữa đường, đưa tay xin đi nhờ xe, lái xe phanh lại bực bội mắng mỏ, Quan Điềm trò chuyện với người kia một lúc, nhưng cuối cùng người kia vẫn lái xe đi. Quan Điềm lại ngăn cản chiếc xe thứ hai... Cuối cùng chủ xe cũng đồng ý chở bọn họ đi.
Cô kéo Quan Điềm tới cái hẻm kia, đúng lúc ấy di động cô đổ chuông.
Cô mặc kệ, điện thoại càng rung mãnh liệt, bây giờ cô mới nghe điện. Vừa nghe máy đã bị Giản Nhất Phàm mắng tơi bời, mưa lớn như vậy lại ra khỏi nhà, anh hỏi cô đang ở đâu để anh đích thân đến đón.
Suýt nữa thì Giản Ngưng kể lại mọi chuyện cho Giản Nhất Phàm nghe, nhưng ở thời khắc cuối cùng cô kịp ngừng lại, anh trai sẽ chỉ để bọn họ báo cảnh sát thôi...
Giản Nhất Phàm yêu cầu Giản Ngưng về nhà ngay, nếu không sau này đừng mơ được ra ngoài nữa.
Giản Ngưng ngắt máy, cùng Quan Điềm dìu Cố Trường Dạ ra khỏi hẻm rồi đỡ anh lên xe. Cô bắt đầu do dự, cô lớn thế này nhưng chưa bao giờ không về nhà buổi tối, cô làm con ngoan trò giỏi quen rồi, mọi việc không phù hợp với hình tượng đều bị quy thành việc xấu trong vô thức...
"Tớ đưa anh ấy tới bệnh viện, cậu mau về nhà đi." Quan Điềm thấy quần áo của cô đã ướt hết, sợ cô vì vậy mà bị ốm, sức khỏe của Giản Ngưng vẫn luôn không tốt.
Giản Ngưng vẫn do dự, lo lắng.
Quan Điềm đành tiếp tục khuyên bảo cô, phía kia người lái xe cũng đang thúc giục.
Giản Ngưng vội lấy thẻ trong ví, dúi hết vào tay Quan Điềm: "Cậu phải chăm sóc anh ấy thật tốt, vì anh ấy chính là người tớ yêu."
Quan Điềm nghiêm túc gật đầu.
Đó là mở đầu của câu chuyện, nhưng với Giản Ngưng, đó lại là cái kết. Hôm ấy Giản Ngưng về nhà, cô bị phạt, anh trai vốn thấy vết máu trên người cô thì lo lắng vô cùng, cô chỉ nói là đứng xem người ta đánh nhau nên bị dính vào người, anh trai bèn mắng cô một trận. Người cha nuôi chiều chuộng cô lại phạt cô phải quỳ trước di ảnh của mẹ, tự kiểm điểm xem bản thân đã làm sai điều gì.
Khi quỳ trên mặt đất, cô cũng không thấy khổ sở, tưởng rằng đó đều là thử thách để có được ái tình, cô cảm thấy hết thảy đều đáng giá.
Cô bị nhốt ở nhà, không được ra khỏi cửa một bước, ngày ngày quản gia đều giám sát cô rất chặt chẽ, chỉ cần cô xuất hiện ở cổng là sẽ đi theo cô ngay.
Cô rất lo cho anh, không biết anh có ổn không, đến cả Quan Điềm cũng mất tăm mất tích.
Cho đến khi Triển Hằng tới tìm cô, nói với cô, đã nhiều ngày rồi cậu ấy không thể liên lạc với Quan Điềm. Bấy giờ Giản Ngưng mới hơi sợ hãi, nhưng lại nghĩ rõ ràng Quan Điềm có thể tự chủ động liên lạc với Triển Hằng, nhưng cũng không liên lạc, hẳn là gặp chuyện gì đó bất tiện thôi! Cô cũng nghĩ, có lẽ hiện giờ Quan Điềm đang chăm sóc Cố Trường Dạ, đương nhiên không muốn Triển Hằng biết, tuy phụ nữ luôn rất hẹp hòi, nhưng đàn ông thì hơn gì chứ?
Cô nói với Triển Hằng, chắc là Quan Điềm đi làm thêm, muốn mua quà sinh nhật cho Triển Hằng, vì muốn cho cậu ấy một niềm vui bất ngờ nên mới giấu không nói, Triển Hằng phải giữ bí mật, không phải nói là cô tiết lộ bí mật được.
Triển Hằng tin lời giải thích của cô, thậm chí khuôn mặt còn lộ vẻ hạnh phúc.
Cô thầm nghĩ, Quan Điềm sẽ liên lạc với Triển Hằng sớm thôi, chỉ cần cô và Quan Điềm phối hợp ăn ý thì mọi chuyện đều sẽ ổn thỏa như xưa.
Nhưng cô không ngờ rằng, Quan Điềm còn chưa liên lạc với cô, mà khi nhận được tin tức về Triển Hằng thì lại là tin cậu ấy đã tự sát... Cũng chỉ trong ngày Triển Hằng qua đời, cô mới lại có cơ hội gặp lại Quan Điềm.
11.
Ngày trước xem phim truyền hình, luôn thấy có tình tiết oái oăm đến cùng cực, khiến người ta không thể không chê bai, A cứu B, nhưng trời xui đất khiến thế nào B lại cứ tưởng người cứu mình là C, khi ấy chỉ muốn mắng to sao A lại vô dụng như thế, chỉ cần nói rõ mọi chuyện là xong mà.
Mãi về sau, Giản Ngưng mới biết, tình tiết thế này thường được gọi là chuyện về "Nàng tiên cá".
Khi chuyện này xảy ra với cô, cô cố gắng để bản thân không biến thành đứa ngốc mà chính mình từng chê bai. Lúc biết người Cố Trường Dạ yêu là Quan Điềm, cô không thể nào tin nổi, rồi lại nghĩ tới rất nhiều chuyện. Cố Trường Dạ và Quan Điềm, nếu từng gặp nhau, vậy cũng chỉ có thể là lần cô cứu anh, nhờ Quan Điềm đưa anh tới bệnh viện, lẽ nào khi ấy đã xảy ra một số chuyện khiến anh cho rằng người cứu anh là Quan Điềm, cộng thêm Quan Điềm lại luôn chăm sóc anh, nên mới nảy sinh tình cảm?
Cô không thể không nghĩ như vậy, hơn nữa Quan Điềm lại thừa nhận cô ấy thay lòng đổi dạ, nếu người ấy đúng là Cố Trường Dạ... Quan Điềm lại vì Cố Trường Dạ mà chia tay với Triển Hằng, khiến Triển Hằng tự sát.
Sự phẫn nộ tột cùng khiến cô mất hết lý trí.
Cô nói với Cố Trường Dạ, người cứu anh năm xưa chính là cô chứ không phải Quan Điềm, là cô đã cứu anh từ con hẻm đó. Nhưng cô lại không nhận được sự thông cảm của anh, mà chỉ nhận được ánh mắt trào phúng, sau đó anh nắm lấy tóc cô.
Cô luôn tưởng rằng câu chuyện về "Nàng tiên cá" xảy ra chỉ vì nữ chính quá ngốc, nhưng sau này cô mới biết, không phải vậy, hết thảy đều là số mệnh, cô tưởng rằng mình có thể khiến mọi chuyện khác đi, nhưng thật ra chẳng thay đổi được gì.
Cố Trường Dạ thích Quan Điềm, có lẽ ban đầu đúng là vì cho rằng Quan Điềm đã cứu anh, nhưng nguyên nhân quan trọng đó là anh thích tính cách của Quan Điềm, cuối cùng mới yêu cô ấy. Còn chúng ta, lại luôn thích tìm hiểu yếu tố khởi đầu, gặp gỡ là yếu tố có vai trò nhất định, nhưng yếu tố quyết định tình cảm lại không phải nó.
Khi anh nắm tóc cô, nét mặt tối tăm không giấu nổi sự căm ghét, nói với cô: "Cô làm tôi thấy ghê tởm."
Ghê tởm, anh nói cô làm anh thấy ghê tởm.
Cô không cam lòng, tủi thân, đau khổ, chọc giận anh, nguyền rủa Quan Điềm. Anh nói cô không xứng nhắc đến tên Quan Điềm, cô nhắc một lần, anh tát cô một lần, mười cái tát cuối cùng cũng khiến cô từ từ tỉnh táo lại, tội gì phải chống đối đây, cứ coi như mọi chuyện đều là sự sắp đặt của số phận đi, cô không thể thay đổi vận mệnh của mình, chỉ có thể thay đổi tâm thế của mình.
Khi Giản Ngưng quay về biệt thự, phát hiện Cố Trường Dạ đã về. Khi Giản Ngưng thấy anh, thầm nghĩ lúc ấy sao cô phải cứu anh chứ? Cô nhát gan như vậy, lại chọn chạy về để xem anh, nếu cô để mặc anh ở đó, những kẻ kia sẽ tìm thấy anh, anh cứ thế chết đi, như vậy hết thảy đều sẽ không xảy ra.
Quan Điềm sẽ không ở bên anh, sẽ không phản bội tình cảm của Triển Hằng, Triển Hằng sẽ không tự sát, sau này Quan Điềm cũng sẽ không chết, người thân của cô cũng sẽ không bị liên lụy. Sống trên đời quả nhiên không thể làm việc tốt, cái giá phải trả lớn tới mức làm người ta sợ hãi, ít nhất thì cô cũng thấy bản thân không thể gánh nổi.
Nếu cô không gặp anh, cùng lắm thì mất đi đối tượng ái mộ thời thiếu nữ mà thôi, trong mắt người khác tuổi thanh xuân của cô sẽ trắng như giấy, nhưng cũng không bao giờ bất lực như hiện tại.
Tại sao cô lại nổi hứng mà làm vậy, còn tưởng rằng ông trời cho cô cơ hội để hai người được ở bên nhau, trẻ tuổi quả nhiên ngốc nghếch, mà cô không muốn tha thứ cho hậu quả từ sự ngốc nghếch này của chính mình.
Dù cuộc hôn nhân lạnh giá tới tận xương tủy này- là tại cô mà ra.
"Vừa đi đâu?" Cuối cùng anh cũng kiêu ngạo lên tiếng.
Chất liệu làm quần áo của anh luôn là hạng ưu, mỗi bộ quần áo đều như được đặc chế cho anh, kết hợp với khí chất lạnh lùng trầm tĩnh trên người anh, toát lên sự hờ hững xa cách.
Cô đã sai rồi, ngày xưa đúng là cô từng gặp được người thiếu niên ấy, nhưng cũng không phải con người này, bọn họ là hai người hoàn toàn khác nhau, người trong quá khứ cho cô cảm giác ấm áp, khiến cô vui vẻ, nhưng con người hiện tại... chỉ làm cô thấy tuyệt vọng.
Mỗi lần thấy anh, cô luôn nảy sinh một loại ảo giác, cô chính là một tù nhân, đang đợi phán quyết của anh, anh có quyền sinh quyền sát với cô.
"Anh không biết à?" Cô không tin là anh không biết cô đã đi đâu, nếu lái xe không báo cáo hành tung của cô cho anh, giải như cô thực sự bỏ trốn, anh biết tìm đâu ra một món đồ chơi sợ chết sợ khổ sợ mệt sợ đau như cô để chơi đùa?
Cố Trường Dạ đứng lên từ sofa, bước từng bước về phía cô.
Dường như cô đã nhớ ra, anh rất thích làm như vậy. Tiếng va chạm giữa giày da và sàn nhà, từng tiếng từng tiếng động ấy như tuyên cáo anh đang tới gần, lần nào cũng khiến cô hoảng hốt, mà anh thì rất thích nhìn ánh mắt hoảng hốt của cô, như thể điều đó có thể chứng minh cho sự cao quý kiêu ngạo của anh.
Cố Trường Dạ dừng lại trước mặt cô chừng năm mươi centimet, mắt vô cảm nhìn trên người cô: "Cô đi để làm ai ghê tởm thế?"
"Đương nhiên là Quan Điềm rồi." Anh đã nghĩ vậy thì cô liền để anh được như ý.
Cố Trường Dạ đưa tay ra, cô nhắm mắt lại, anh đã nói, cô không xứng nhắc tên Quan Điềm, nhắc một lần tát một lần, cô còn nhớ rất rõ. Thế nhưng trên mặt không có bất kỳ cảm giác gì, khi cô mở mắt ra thì thấy bàn tay anh đang đưa lên không, tâm tình trong mắt rất phức tạp hỗn độn.
Cô khẽ mỉm cười, anh mà cũng có lương tâm ư?
Không có, ít nhất là với cô, anh sẽ có không có chút lương tâm nào. Quả nhiên, tay anh siết chặt cổ cô, cô cũng quên vùng vẫy, chết đi, chết đi, chết đi, chết rồi thì tốt, dù sao cô chưa bao giờ ôm hy vọng với cuộc sống.
Thân thể chợt bị ai đó đẩy một cái, cô loạng choạng lùi về sau vài bước, mới đứng vững được.
"Đúng là ngày càng ngu ngốc." Cố Trường Dạ nheo mắt nhìn cô: "Chọc giận tôi sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp đâu."
"Còn có kết cục nào tồi tệ hơn ư?" Cô lại nhoẻn cười: "
Còn có thể tồi tệ hơn nữa ư?" Giọng cô cũng ngày một lớn hơn.
Thấy cuối cùng cô cũng bộc lộ cảm xúc, dường như anh cũng thấy thú vị: "Cô thử xuất hiện trước mặt cô ấy lần nữa xem?"
"Anh biết mà, tôi chỉ muốn làm anh khó chịu thôi." Cô nở nụ cười, quả nhiên nhìn người khác nổi giận thì sẽ mình sẽ thấy vui vẻ.
Anh siết lấy tóc cô, sợi tóc kéo da đầu, sự đau đớn khiến nụ cười của cô dần biến dạng. Anh muốn trơ mắt nhìn nụ cười khó ưa ấy của cô nhạt dần, thấy ánh mắt trào phúng ấy lặng đi, cô có tư cách trào phúng ư, người phụ nữ đã hủy diệt toàn bộ ảo tưởng của anh về tương lai, món nợ này cô vĩnh viễn không thể trả hết.
Anh kéo cô tới bên tường, cô nhắm mắt lại, biết cái kết của mình, sẽ bị đập vào tường nhiều lần ư? Vậy hy vọng anh mạnh tay một chút, để cô chết luôn cho rồi.
Nhưng không phải vậy, anh chỉ ép cô vào tường mà thôi. "Hóa ra cũng có lúc cô sợ hãi."
Giết chết một người hiển nhiên không phải sở thích của anh, xem một kẻ sợ chết thấy bản thân sắp chết mới là thú vị, đúng không?
Rốt cuộc cô cũng không thể kiềm chế mà bắt đầu run rẩy, ánh mắt lộ ra mấy phần khiếp nhược.
"Cố Trường Dạ, anh có trái tim không?" Giọng cô yếu ớt như vậy, nhưng vẫn đánh thẳng vào lòng anh. Còn bản thân cô đã tự cho mình đáp án của cô hỏi này, anh có trái tim, nhưng toàn bộ đều dành cho một người phụ nữ khác, thế nên với cô thì không còn dư lại chút nào.
Anh chỉ nhìn cô, dáng vẻ yếu đuối ấy khiến anh hơi hoảng hốt.
"Hai đứa bé, đó là con của anh, anh không thấy đau lòng ư? Chúng sẽ lớn lên, sẽ biết nói, sẽ gọi anh là cha, sẽ..."
"Câm miệng, cô xứng sinh con cho tôi sao, cô xứng sao?" Nét mặt anh bỗng trở nên hung ác: "Cô thấy tủi thân, thấy đau khổ, nhưng cô vẫn sống, còn cô ấy nằm dưới nền đất lạnh lẽo... Nếu cô đã sống thì phải sống thê thảm hơn cô ấy, tôi muốn cô sống không bằng chết."
Cô tựa trên tường, cười yếu ớt, như thể hoàn toàn không nghe thấy lời của anh: "Đứa bé đầu tiên là con trai, hẳn là rất ngoan ngoãn, lúc đến cũng không chào tôi một tiếng, lúc đi cũng không khóc náo, cứ thế biến thành một vũng máu, đến dấu vết tồn tại cũng ít ỏi như vậy..."
"Câm miệng, tôi bảo cô câm miệng." Anh kéo áo cô lên, không cho cô nói nữa.
Từng giọt từng giọt nước mắt tuôn rơi: "Đứa bé thứ hai hẳn là con gái, rất yếu ớt, báo cho tôi biết sự tồn tại của nó từ rất sớm, để tôi chăm sóc nó cho tốt... Lúc đi, cũng nhắc tôi nó không muốn rời đi chút nào, nhất định là nó đã khóc, nhất định rất sợ đau..."
Anh gần như nhấc bổng cô lên: "Cô câm miệng cho tôi."
Cô cười mệt mỏi: "Phải làm sao thì anh mới chịu dừng tay! Đến con của mình mà anh còn không buông tha, tôi không mong anh có thể buông tha tôi, nhưng xin anh hãy buông tha cha và anh trai tôi, bọn họ không liên quan gì tới chuyện này. Tất cả đều là lỗi của tôi, tại tôi muốn lấy anh, chính tôi bảo họ đi tìm Quan Điềm, tôi đã hại chết cô ấy, phải làm sao thì anh mới hả giận, anh hãy trút lên người tôi đây này, có gì thì anh cứ trút hết lên người tôi..."
"Cha tôi đã nhiều tuổi rồi, không chịu nổi đả kích nữa, anh trai tôi hữu dũng vô mưu, cũng chẳng làm gì nên chuyện. Tôi xin anh, xin anh buông tha họ, công ty ấy là kỷ niệm duy nhất mà mẹ tôi để lại cho họ, tôi xin anh, xin anh buông tha họ."
Anh kề sát vào má cô: "Buông tha họ... Vậy tại sao ngày ấy họ không chịu buông tha Quan Điềm?"
Anh tàn nhẫn ư?
Cô gái mà anh một lòng muốn cưới lại phải tự sát, còn anh thì nhất định phải kết hôn với hung thủ hại chết vợ mình. Muốn anh buông tha, nhưng tại sao bọn họ không buông tha Quan Điềm?
Cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ, cũng không kiên cường.
Giản Ngưng thấy đau đớn thì có thể khóc, thấy tủi thân thì có thể khóc, nhưng Điềm Điềm của anh đau đớn chỉ biết cắn răng chịu đựng, tủi thân cũng đành giấu vào trong lòng.
Hiện giờ cô tiểu thư chẳng thiếu thứ gì này lại than thở kể nỗi oan ức của cô ta, trách móc anh nhẫn tâm, đúng là một trò cười.
"Cô có tư cách cầu xin tôi sao?"
Hơi thở ấm áp vấn vít trên gương mặt cô, nhưng cô không cảm nhận được hơi ấm, mà chỉ thấy nó tựa như một thứ ma túy chầm chậm ăn mòn: "Phải làm sao thì anh mới hả giận?"
Anh nói ra từng chữ từng chữ: "Tôi muốn nhà họ Giản của cô sụp đổ."
Giản Ngưng hoàn toàn suy sụp, cũng không còn bất cứ hy vọng gì, cô giữ chặt tay anh, không để anh rời đi: "Tôi lấy mạng mình để đổi mạng của cô ấy, được không?"
Sắc mặt cô tái nhợt, dùng giọng cầu xin để thương lượng với anh.
Cố Trường Dạ nhìn cô, bỗng dưng nhớ lại ngày kết hôn của hai người, cô mặc một bộ váy cưới trắng tinh, hồn nhiên ngây thơ như một tinh linh, quên mất tuổi tác của chính mình, còn coi bản thân là một thiếu nữ, gương mặt cô luôn vui cười, tựa như ánh nắng đầu tiên của buổi sớm mai, khiến anh tự nhiên thấy không thoải mái.
Có người bước tới trước mặt anh, cười vỗ vai anh, chúc mừng anh cưới được một người vợ xinh đẹp là vậy.
Anh lập tức mất bình tĩnh, cầm ly rượu vang trong tay hất vào mặt người kia, rõ ràng là có ý cảnh cáo.
Nụ cười của cô quá rực rỡ, khiến anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là hủy diệt nụ cười ấy, để cô mãi mãi không thể cười như thế nữa.
Anh hất tay Giản Ngưng ra, lùi về sau một bước như ghét bỏ rồi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch đến khác thường của cô: "Cô xứng để đem ra so sánh với cô ấy ư?"
Mạng của cô không sánh được với mạng của Quan Điềm, đến một mạng đổi một mạng cũng không được.
12.
Từ đó Giản Ngưng không gặp được Cố Trường Dạ nữa, nhưng điều này là tốt hay xấu thì chính cô cũng không biết rõ. Có lẽ là thời gian bị kéo ra quá dài, khiến cô luôn cảm thấy đã qua rất lâu rất lâu rồi, cô hoảng sợ chưa từng thấy. Cô thấy một số lời bàn tán trên mạng, Cố Trường Dạ đã bắt đầu ra tay với Giản Thị, chẳng qua anh vẫn chưa muốn ra đòn quyết định khiến Giản Thị hoàn toàn sụp đổ mà thôi, anh dùng sở trường của mình để cho đối phương biết địch ý của anh, khiến đối phương tưởng rằng bản thân còn có thể sống, tìm đủ mọi cách để đối kháng, cuối cùng anh lại từ từ lăng trì người ta.
Vì tìm những thông tin về anh, cô cùng vô tình thấy được tin tức gần đây về anh, đang rất thân cận với một cô gái, cô gái này không phải người trong giới giải trí, hiện giờ còn đang đi học tại một trường đại học nổi tiếng, báo chí chụp được ảnh anh đích thân đi đón nữ sinh viên nọ, nhưng không chụp được ảnh mặt của cô ta.
Lại có niềm vui mới rồi, cô chỉ cười xòa, với cô mà nói, đây được coi là chuyện tốt, thế thì ít nhất anh cũng không nghĩ đến cô nữa.
Cô thấy suy nghĩ của mình thật là biến thái, hoặc thật ra khá nhiều phụ nữ đều rất biến thái. Trước khi kết hôn, yêu cầu người đàn ông kia phải chung thủy tuyệt đối, không được phép liếc nhìn người phụ nữ khác. Sau khi kết hôn, lại cãi cọ với người đàn ông kia vì anh ta ngoại tình, nhưng vì đã có con nên để giữ gìn gia đình thì mắt nhắm mắt mở bỏ qua hành động của anh ta, kết cục thì sao, dù người đàn ông kia đề nghị ly hôn, cũng có những phụ nữ đau khổ cầu xin.
Giản Ngưng cảm thấy mình là một trong số những phụ nữ biến thái ấy, ban đầu chỉ một chút tin tức cũng phải tìm anh để tính sổ, cãi cọ, oán trách anh, nhưng giờ thì sao? Cô mong chồng mình ở lại nơi cửa những người phụ nữ ấy, tốt nhất cả đời cũng đừng quay lại, có phải là rất biến thái không?
Khi nhàn rỗi, Giản Ngưng về nhà một chuyến, thái độ của ông Giản Trung Nhạc và Giản Nhất Phàm vẫn như xưa, không hề nhắc tới chuyện công ty, còn giấu giếm cô, nhìn họ giấu giếm khổ cực như vậy, Giản Ngưng bỗng thấy xót xa, trong mắt họ, cô mãi mãi là cô bé ở trong tháp ngà, không thể chịu nổi bão táp mưa sa, cũng tốt, nếu làm vậy có thể khiến họ yên tâm.
Sau khi về biệt thự, cô cảm thấy mình sống quá thất bại. Sống hơn hai mươi năm, bạn bè bỏ cô mà đi, chồng lại yêu người khác, cô cũng chẳng giúp được gì khi cha và anh trai gặp khó khăn, kiếp này của cô có thể nói là thất bại tột cùng.
Giản Ngưng không ngờ rằng nữ sinh viên kia lại chủ động hẹn gặp cô. Những cuộc trò chuyện như thế- cô đã đối mặt vô số lần, ban đầu cô ung dung bình thản, cảm thấy đối phương không biết lượng sức mình, rồi tâm thái bắt đầu thay đổi. Có một quãng thời gian, cô còn sợ phải chạm vào di động.
Trung bình ba ngày sẽ có một phụ nữ hẹn cô ra ngoài, nói với cô, chồng cô và cô ta ân ái mặn nồng ra sao, bảo cô mau rời khỏi chồng cô đi, anh ấy vốn không yêu cô.
Từ giận dữ đến sợ hãi, tới cuối cùng thì mất cảm giác, trái tim cô đã bị bức ép từng chút từng chút thành như hiện tại.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Giản Ngưng vẫn cứ tới, có lẽ là chỉ muốn xem niềm vui mới của Cố Trường Dạ trông ra sao mà thôi, theo báo chí đưa tin, dường như anh cưng chiều cô gái này chưa từng thấy. Mọi thứ liên quan tới "chưa từng thấy" đều đáng giá để người ta hiếu kỳ.
Khi Giản Ngưng tới nơi thì cô gái nọ đã đến rồi, thấy cô thì cô gái nọ dường như khá bất an. Giản Ngưng nhìn cô ta từ trên xuống dưới một lượt, bất giác mỉm cười.
"Chào... chào cô." Cô gái nọ tự giới thiệu trước, sau đó mới nhìn Giản Ngưng bằng ánh mắt sợ sệt: "Tôi mạo muội hẹn cô ra ngoài, liệu có làm phiền cô không?"
Không phải tới để cãi nhau, vậy thì không sao cả, Giản Ngưng cười sau đó lắc đầu: "Không phiền."
Tay của cô gái nọ vẫn nắm chặt cốc thủy tinh: "Tôi biết, cô là vợ của anh ấy."
Giản Ngưng không đáp lời, cô bỗng thấy nhân vật mà cô đang sắm vai rất giống với nhân vật mà Cố Trường Dạ sắm vai khi ở trước mặt cô, không cần nói nhiều , nhưng thể chẳng quan tâm, nhìn người khác biểu diễn, có lẽ khi họ biểu diễn xong, tâm trạng cũng vui vẻ lên một chút.
Cô gái kia rất căng thẳng, tay hơi run run: "Hoàn cảnh gia đình tôi rất tệ, mẹ tôi mất sớm, cha tôi một mình nuôi tôi khôn lớn, dạo trước cha tôi nằm viện, cần một số tiền thuốc men rất lớn... Tôi không biết phải làm sao, là... là Cố tiên sinh đã giúp tôi."
Giản Ngưng vẫn không lên tiếng, khiến cô gái kia càng căng thẳng hơn: "Tôi thực sự không cố ý phá hoại gia đình của cô, cũng không cố ý tiếp cận anh ấy."
Giản Ngưng cười: "Ừm, tôi biết rồi, sau đó thì sao?"
"Tôi biết thân phận của tôi rất đáng xấu hổ, gia cảnh cũng tệ, không sánh được với tiểu thư cành vàng lá ngọc như cô. Nhưng tôi không hối hận, tôi yêu anh ấy. Tôi sẽ không phá hoại hôn nhân, cũng sẽ không phá hoại gia đình của cô, tôi chỉ muốn ở bên anh ấy, ở bên anh ấy mỗi khi anh ấy không vui, chia sẻ nỗi đau với anh ấy mỗi khi anh ấy đau khổ, tôi không đòi hỏi bất cứ điều gì khác."
Đầu ngón tay Giản Ngưng khẽ giật giật, gần như có thể tưởng tượng ra hình ảnh tươi đẹp ấy.
Trong quãng thời gian khó khăn nhất của cuộc đời, thiếu nữ được một người đàn ông ra tay cứu giúp, anh có tiền có thế, mang cho cô hy vọng mới, như một chàng hoàng tử tới để giải cứu mình, còn bản thân chính là cô bé lọ lem kia. Điều duy nhất không ổn chính là hoàng tử hình như đã có công chúa rồi, làm thế này vi phạm đạo đức, nhưng có lẽ hoàng tử và công chúa ở bên nhau cũng không hạnh phúc, mà cuộc gặp gỡ của mình và hoàng tử mới là nhân duyên trời định.
Hơn nữa cô bé lọ lem này tốt bụng biết bao, lặng lẽ chờ đợi hoàng tử, không phá hoại gia đình của anh ấy, không xuất hiện trước công chúng, không cần danh phận, yên tâm làm người phụ nữ sau lưng hoàng tử.
Một cô gái vĩ đại như vậy- tại sao không tác thành cho cô ấy?
"Thế cô hẹn tôi ra ngoài làm gì?" Giản Ngưng cũng không ngờ giọng nói của mình lại bình tĩnh đến vậy, có lẽ chính bản thân cô cũng từng có giấc mộng như vậy, chẳng qua nó đã vỡ nát rồi.
"Tôi biết quan hệ của hai người không tốt... Sớm muộn gì cô cũng biết tới sự tồn tại của cô, tôi sẽ không uy hiếp địa vị của cô, vậy nên xin cô cũng đừng làm phiền chúng tôi." Cô gái kia lấy hết dũng khí để nói ra những câu này, trong mắt cô ta, loại thiên kim tiểu thư này có lẽ mãi mãi coi mình là trung tâm, không thể cho chồng mình sự ấm áp và tình yêu mà anh ấy cần, nhưng cô ta có thể.
Giản Ngưng thở dài: "Đề nghị này rất hay." Cô đứng dậy: "Cà phê hôm nay, coi như cô mời tôi đi."
Khi quay người bước ra khỏi tiệm cà phê, cô mới nhận ra ánh nắng lại tươi sáng đến vậy. Còn trong đầu cô thì đang thầm nghĩ cô gái này là người giống Quan Điềm nhất, trong vô số tình nhân của Cố Trường Dạ, là người giống nhất. Nhưng dù cô ấy có giống đến đâu thì cô cũng có thể nhận ra sự khác biệt chỉ với một cái nhìn. Trong mắt Quan Điềm sẽ không bao giờ để lộ sự yếu đuối như vậy, trong mắt cô ấy có sự ngang ngạnh cứng cỏi, giống như cỏ dại, để người ta biết rằng nội tâm của cô ấy mạnh mẽ tới mức nào.
Thời cấp ba, cô và Quan Điềm được sắp xếp trực nhật cùng nhau, mỗi lần làm vệ sinh xong, nhìn thùng rác cô đều phải nhíu mày, nhưng chỉ một thoáng, Quan Điềm đã nhanh chóng nhận đi đổ rác, bảo cô làm việc khác, trước giờ Quan Điềm chưa bao giờ kể công, nhưng cô biết rất rõ.
Quan Điềm luôn chọn làm những việc mà Giản Ngưng không muốn làm.
Nhưng bây giờ, cô cũng không thể tìm về người bạn luôn giúp cô làm những việc mà cô không muốn kia nữa.
Ánh nắng quá rực rỡ, khiến cô nảy sinh lòng tham, muốn đi mãi dưới ánh nắng ấy, thật ra mà nói, cô không tức giận, cũng không buồn bã, thậm chí còn nghĩ có lẽ cô gái này có thể giữ chân Cố Trường Dạ rất lâu, như thế với cô cũng là một chuyện tốt, ít nhất thì trong một quãng thời gian dài anh cũng sẽ không nhớ đến cô.
Cô đi một mình trên đường, nhìn những thứ đồ nho nhỏ mà người ta bày bán, cũng không khỏi bước tới ngắm nhìn, chúng rất xinh xắn, trước đây cô thường hay dạo phố với Quan Điềm, nhưng giờ cô chỉ có một mình.
"Giản Ngưng?"
Cô quay người, liền nhìn thấy Trình Vũ Phi đứng gần đó, khi thấy cô thì vội vàng chạy tới: "Tớ còn tưởng mình nhìn nhầm, hóa ra đúng là cậu."
Giản Ngưng cười, hỏi thăm về cuộc sống hiện tại của Trình Vũ Phi. Quá lâu không gặp mặt, Trình Vũ Phi kể lể rất nhiều chuyện, hiện giờ cô ấy và Tiết Giai Nhu cùng nhau mở một cửa hàng tạp hóa, kinh doanh cũng khá, mấy năm rồi, làm ăn không quá tốt cũng không quá tệ.
"Sao cậu không liên lạc với tớ gì hết?" Trình Vũ Phi cười, trách cô.
Giản Ngưng cười: "Vẫn chưa có cơ hội."
Trong chớp mắt thấy Giản Ngưng ngẩng đầu cười, nội tâm Trình Vũ Phi bỗng vang lên một tiếng tích tích. Thời đại học, Giản Ngưng chính là người đơn thuần nhất trong phòng ký túc xá bọn họ, cô hiền lành lại tốt bụng, khiến người ta không thể nào ghét nổi, ánh mắt lúc nào cũng hơi mơ màng, trông vô cùng đáng yêu.
Khi ấy trong lớp có bạn nam đùa rằng, kiểu con gái như Giản Ngưng nên được con trai nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, cả phòng ký túc xá của bọn họ đều tán thành.
Nhưng trong một thoáng khi nãy, Giản Ngưng vẫn cười, nhưng lại có thêm nhiều buồn bã tang thương, như một linh hồn đầy vết thương được bao bọc trong vỏ ngoài vui tươi hạnh phúc.
Bây giờ Trình Vũ Phi mới phát hiện được, hóa ra gần đây luôn có một chiếc xe đi theo Giản Ngưng, hẳn là lái xe của nhà cô: "Lâu rồi chúng ta không gặp nhau, tới nhà tớ chơi một lúc nhé!" Trình Vũ Phi dẫn Giản Ngưng đi.
Giản Ngưng cũng không nghĩ nhiều, đi theo Trình Vũ Phi.
Nơi Trình Vũ Phi thuê hơi xa trung tâm, vì ở đây tiền thuê khá thấp. Giản Ngưng cũng biết đại khái về tình hình hiện tại của Trình Vũ Phi, sau khi phá sản, Trình Vũ Phi còn phải lo cho người em trai ương bướng của mình, cuộc sống vẫn rất khó khăn.
Trình Vũ Phi thấy mình không sao cả, chuyện đã qua lâu rồi, cô chỉ muốn biết hiện giờ Giản Ngưng sống có tốt không: "Cậu nói thật đi, bây giờ cậu sống thế nào?"
Giản Ngưng cười: "Rất tốt, chồng tớ tài giỏi như vậy, tớ lo gì chứ?"
Trình Vũ Phi nhìn Giản Ngưng, một lúc sau thở dài, ôm lấy cô: "Đồ ngốc, ra vẻ làm cái gì, tớ cũng như cười nhạo cậu, muốn khóc thì khóc đi..."
Muốn khóc thì khóc đi.
Lâu như vậy nhưng không ai có thể cho cô một cái ôm, bảo cô có thể thoải mái gào khóc, lại không ai có ý cho cô nửa phần ấm áp.
Giản Ngưng bỗng bật khóc, nước mắt tràn khóe mi.
Trình Vũ Phi không ngừng an ủi cô, tuy Giản Ngưng kể không nhiều, chỉ kể qua loa về tình cảnh của mình nhưng Trình Vũ Phi vẫn có thể hiểu được. Giản Ngưng biến thành thế này, không phải vì chịu oan ức nhất thời, mà là bị giày vò trong một thời gian dài...
Trình Vũ Phi kéo Giản Ngưng từ trong ngực mình ra: "Giản Ngưng, cậu đã bao giờ nghĩ tới việc bỏ trốn chưa?"
Giản Ngưng sợ tái mặt: "Bỏ trốn? Tớ có thể trốn đi đâu? Cha và anh trai tớ đều ở đây." Cô lắc đầu: "Vũ Phi, tớ thấy đời mình vậy là hết."
Trình Vũ Phi lay lay Giản Ngưng: "Cậu không thể mất niềm tin như thế được, cuộc sống này là của cậu, chỉ cần cậu không buông xuôi thì không ai có thể cướp đoạt cuộc đời của cậu."
Giản Ngưng lau nước mắt trên mặt, đưa mắt nhìn chiếc xe đỗ bên ngoài. Cô bỗng thấy rất an tâm khi ở bên Trình Vũ Phi, cô ấy có thể khiến cô thấy yên lòng, cô kề sát bên tai Trình Vũ Phi, thì thầm: "Kỳ thực hôm này tớ định ra ngoài để..."
Trình Vũ Phi mở to mắt, sau đó gật gật đầu: "Cậu cứ yên tâm!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com