Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5.1: HOA TRONG GƯƠNG TRĂNG DƯỚI NƯỚC


Trong một trăm hai mươi bảy năm Tiểu Yêu lưu lại Ngọc Sơn cứu Tương Liễu. Cảnh dùng sáu mươi năm tìm hiểu khắp Đại Hoang, cuối cùng biết được rằng vốn không có bí thuật nào cứu người chết sống lại.

Lời của Vu Vương vang vọng bên tai hắn: “Từ xưa đến nay, bí thuật hồi sinh người chết là cấm thuật. Nó hoặc là một loại tà thuật đổi mạng lấy mạng, hoặc… là một loại cấm thuật thay đổi vận mệnh, người gan dạ này chấp nhận tiêu hao một lượng lớn linh lực cùng máu huyết của bản thân, giảm đi sự sống chống lại ý trời đổi lấy mạng sống của một người cùng chung vận mệnh."

“Chúng ta cùng chung vận mệnh, gắn kết trái tim…” Cảnh biết Tương Liễu và Tiểu Yêu trồng Cổ tình nhân kết nối mấy chục năm, hơn nữa hắn cũng đã đích thân nghe Vương Mẫu nói rằng bà đã giúp Tiểu Yêu giải Cổ. Dù trong lòng biết rõ Cổ tình nhân không thể trồng lên người không tình cảm với nhau nhưng Cảnh vẫn không muốn thừa nhận.

Vì vậy, Cảnh đã tìm kiếm khắp Đại Hoang để tìm hiểu thuật dùng mạng đổi mạng, nuôi dưỡng một niềm hy vọng mong manh rằng một ngày nào đó tất cả những gì nàng làm cuối cùng tất cả đều vô ích, nàng sẽ không thể cứu được người kia và nàng sẽ quay lại với hắn.

Nếu một sinh mạng thật sự có thể đổi lấy một sinh mạng khác, liệu trên đời này có nhiều cuộc chia ly đau lòng như vậy không?

Vì vậy Đồ Sơn Cảnh lựa chọn chờ đợi.

Khi Tiểu Yêu muốn hòa ly, Cảnh đã từ chối. Hắn biết rằng Tiểu Yêu sẽ liều mạng để cứu Tương Liễu và bản thân hắn không thể ngăn cản được Tiểu Yêu, nhưng trong thâm tâm hắn biết rằng nếu Tiểu Yêu chết vì cứu Tương Liễu, hắn sẽ chết cùng Tiểu Yêu.

Nhưng sáu mươi năm đã trôi qua, Tiểu Yêu vẫn không bỏ cuộc. Trái tim Cảnh già đi theo thời gian chờ đợi, và tóc bạc trắng hai bên thái dương ngày càng nhiều. Thanh Khâu công tử nổi tiếng một thời, tộc trưởng nhà Đồ Sơn vô cùng giàu có kết hôn với tình yêu của đời mình và được mọi người ghen tị. Nhưng điều mà thế gian không biết là chỉ vài ngày sau khi họ kết hôn, vì nội tâm đấu tranh gay gắt, vì một canh bạc giữa tình yêu sự sống và cái chết, hắn đã đánh mất đi tình yêu của hắn, nhân phẩm và mất đi niềm hy vọng vào quãng đời còn lại.

Lòng người là thứ khó hiểu nhất.

Đồ Sơn Cảnh không chịu từ bỏ, hắn quan tâm đến chuyện được và mất. Nàng là vợ hắn và nàng sẽ là vợ hắn mãi mãi.

Hắn lặng lẽ quay trở lại Thanh Khâu và lấy lại tất cả mà hắn đã từ bỏ vì Tiểu Yêu. Hắn tiếp tục điều hành công việc kinh doanh của gia tộc, trong khoảng thời gian này thỉnh thoảng hắn lại quay lại trường học dưới chân núi Ngọc Sơn, nhìn về hướng Ngọc Sơn, mong mỏi một ngày nào đó Tiểu Yêu sẽ xuống núi và quay về với hắn. Hắn thường nghĩ sẽ tuyệt vời biết bao nếu tất cả những điều này chỉ là một giấc mơ!

__________________________________________

Ba mươi năm trước
Đồ Sơn Cảnh ở Thanh Khâu thông báo rằng Đại Tiểu Thư Tây Lăng Cửu Dao vừa khỏi bệnh nặng, bây giờ bọn họ muốn cử hành hôn lễ thật long trọng. Hắn viết một lá thư gửi đến Ngọc Sơn nhưng không đợi được hồi âm, thứ hắn đợi được lại chính là lời nhắn của Chuyên Húc, cho gọi hắn đến Thần Nông Sơn gặp mặt

Chuyên Húc thống nhất Đại Hoang đứng trên ngai vàng ra lệnh cho hắn kể lại mọi chuyện về những trải nghiệm của hắn trong khoản thời gian qua. Cảnh không giấu giếm điều gì và nói ra những gì hắn biết

Hắn vốn tưởng rằng hai người bọn họ có chung một kẻ thù là kẻ hiện diện trong trái tim của Tiểu Yêu, hai người họ từ lâu đã không còn đối nghịch nhau nữa.

Chuyên Húc nghe xong trầm mặc hồi lâu, khóe miệng dần dần hiện lên một nụ cười. Chuyên Húc cười càng lúc càng to, cuối cùng ngồi trên bậc thềm của đại sảnh bất chấp sự uy nghiêm của đế vương, chỉ vào Đồ Sơn Cảnh với nụ cười khinh bỉ trên môi.

"Tiểu Yêu vẫn là Tiểu Yêu mà ta biết khi còn bé. Đã nhiều năm như vậy, ta chưa bao giờ thấy nàng hành động quyết đoán như vậy. Cuối cùng nàng cũng buông tay ngươi...
Đồ Sơn Cảnh, ngươi không xứng đáng với nàng ấy! Khi đó ta đồng ý việc nàng ấy gả cho Phong Long vì Phong Long ra dáng một người nam nhân hơn ngươi! Huynh ấy rất chính trực coi trọng tình yêu và sự chính nghĩa. Tuy không giỏi trong tình cảm nam nữ nhưng huynh ấy luôn cởi mở...
Còn ngươi, ngoài việc những lời hứa không thể thực hiện với Tiểu Yêu, buộc nàng chờ đợi, làm tổn thương nàng, tổn hại danh tiếng nàng. Ngươi chưa bao giờ thực sự từ bỏ bất cứ điều gì vì nàng ấy....Ngươi là một kẻ hèn nhát! ... Ngươi không có gì để cho đi ngoại trừ việc ngươi toan tính! Nàng ấy là Văn Tiểu Lục đã cứu ngươi, thậm chí nàng đã lên kế hoạch cho ngươi giúp ngươi thoát khỏi sỉ nhục. Ngươi đã làm gì cho nàng ấy? Hy sinh gì cho nàng ấy? Nực cười !...
Bây giờ có vẻ như ngươi thực sự không bằng một phần Cửu Mệnh Tương Liễu kia, ít nhất hắn là người khẳng khái và chính trực... Tuy hắn đã làm tổn hại vô số binh lính Hiên Viên, nhưng hắn là kẻ thù mà ta ngưỡng mộ, ta ngưỡng mộ chính nghĩa của hắn. Hắn cũng nhiều lần cứu mạng Tiểu Yêu, và hắn tuyệt đối không phải là kẻ hèn nhát như ngươi.
Điều đúng đắn duy nhất ngươi đã làm cho Tiểu Yêu là giúp nàng ấy biết sự thật!..Bây giờ ngươi muốn làm gì? Muốn ép buộc nàng ấy? Ngươi quên rằng nàng ấy là ai và ai đứng phía sau nàng ấy!
Nàng ấy là người thân của ta, ta dành những lời chúc phúc tốt đẹp nhất cho nàng ấy và người mà nàng ấy chọn đồng hành đến suốt đời. Nhưng ta không chấp nhận người đó là ngươi! Vì vậy trước đám cưới của ngươi, ta đã ép nàng cài đóa hoa Nhược Mộc... Ta bắt nàng hứa sẽ mang nó suốt đời. Bởi vì, tuy ta không có tư cách đi cùng nàng cả đời, nhưng ta có quyền bảo vệ nàng, cho nàng có năng lực lựa chọn cuộc đời mình. Chỉ cần có người dám làm tổn thương nàng, chỉ có một con đường chết..! Vô luận là ai, ngươi có nhớ không?" Lúc này Chuyên Húc cho dù đang ngồi ở bậc thềm, thần sắc không có một chút tức giận nhưng cảm áp bức của hoàng quyền cũng khiến Đồ Sơn Cảnh nhớ rõ sâu sắc.

Đồ Sơn Cảnh quay lại Thanh Khâu và hủy bỏ hôn lễ. Nhưng tin tức về hôn lễ của cả hai vẫn lan truyền nhanh chóng, càng lan truyền rộng rãi hơn lại càng trở nên chân thực hơn.

Nỗi nhớ thương của Đồ Sơn Cảnh không còn lối thoát nên dùng con rối biến thành Tiểu Yêu ở bên hắn. Khi đối mặt với một con rối Tiểu Yêu, nỗi đau trong lòng dường như cũng vơi đi đôi chút.

Sau khi biết được rằng Tiểu Yêu sẽ nhanh xuống núi, Cảnh vừa lo lắng vừa mong chờ quay trở về chân núi Ngọc Sơn, thứ hắn nhìn thấy được lại là Tiểu Yêu và Tương Liễu sóng vai nhau đi về phía mình với ánh mắt dịu dàng. Hắn không thể tin nổi nhưng hắn buộc phải tin vào điều đó.

Nụ cười của Tiểu Yêu trong mắt hắn càng rạng rỡ thì nỗi buồn trong lòng hắn càng lặng lẽ lan rộng.

___________________________________________

Vào một hôm, họ cùng nhau ăn tối. Cảnh gắp món ăn ưa thích của Tiểu Yêu vào bát của nàng, Tương Liễu lặng lẽ lấy đi, Cảnh lại gắp, Tương Liễu lại lấy đi... Tiểu Yêu đành phải nói rằng mình đã no rồi vội vàng rời khỏi bàn. Tuy nhiên, tối muộn Tiểu Yêu đói bụng, bụng nàng kêu ra tiếng bụng đói meo như sắp bị ép vào lưng, Cảnh xuất hiện trước mặt nàng, trên tay mang theo cổ vịt yêu thích của Tiểu Yêu, Tiểu Yêu vừa cầm lên một cái cổ vịt, Tương Liễu đã xuất hiện ở cửa, Tiểu Yêu bỏ cổ vịt xuống. Giống như một bé cún nhỏ đi theo chủ nhân, đi theo Tương Liễu ra ngoài sân, nàng nhìn thấy Tai Trái và Miêu Phủ đang đặt lò nướng thịt... Tiểu Yêu nhào vào lòng Tương Liễu: “Sao chàng biết ta đang đói?"

Tương Liễu sờ đầu Tiểu Yêu, cười nhẹ nhàng: “Chuyện này không khó đoán đâu."

Bên trong vang lên tiếng đổ vỡ cực lớn. Tương Liễu dẫn đầu bay lên không trung, ôm Tiểu Yêu vào hậu viện, Miêu Phủ và Tai Trái theo sát phía sau, nhìn thấy bóng lưng của mấy người áo đen, Tai Trái vội vàng đuổi theo.

“Cảnh!” Đồ Sơn Cảnh đang nằm trong phòng, y phục sạch sẽ bây giờ đã nhuốm đầy vết máu có đậm có nhạt, giống như bị kẻ khác lén lút tấn công và bị trúng nhiều kiếm. Tiểu Yêu vội chạy tới đỡ Cảnh dậy và kiểm tra vết thương cho hắn.

Mặc dù là vết thương không chí mạng nhưng mỗi vết kiếm đều thấy rất sâu, có những chổ sâu tới nỗi có thể nhìn thấy xương trắng.

Tương Liễu nhấc Đồ Sơn Cảnh lên, đặt hắn nằm trên đống đổ nát.

Tiểu Yêu bảo Miêu Phủ đi lấy thuốc trong khi nàng giúp Cảnh xử lý vết thương.

Đôi mắt của Cảnh nhắm chặt, nhưng tay hắn lại nắm chặt lấy vạt áo của Tiểu Yêu.

Tương Liễu không muốn nhìn thấy cảnh này nên quay người đi ra khỏi phòng.

“Thật là một thủ đoạn cay đắng…”

_________________________________

Vài ngày trước.

Tiểu Yêu nài nỉ Tương Liễu cho nàng vài ngày để nói rõ mọi chuyện với Cảnh. Hãy để Cảnh đồng ý hòa ly để nàng được tự do.

Tương Liễu mỉm cười đồng ý. Nhưng trong lòng hắn lại dấy lên một cảm giác ghen tị. Hắn lo lắng về hồ ly lắm mưu nhiều kế kia, càng sợ Tiểu Yêu mềm lòng, lại rơi vào quỷ kế của hồ ly kia. Thế là Tương Liễu mang Tiểu Yêu ra biển. Trong lòng hắn không ngừng dậy sóng, hắn hỏi Tiểu Yêu: “nàng có hối hận khi từ bỏ tình yêu của Đồ Sơn Cảnh dành cho nàng không?” Chỉ cần Tiểu Yêu do dự một lát, hắn sẽ chờ đợi. Tuy nhiên, Tiểu Yêu lại nói: "Người duy nhất Tây Lăng Cửu Dao muốn ở bên cả đời chính là Cửu Mệnh Tương Liễu." Câu nói này đã đánh thẳng vào trái tim nóng bỏng của hắn, đánh sâu vào nỗi cô đơn sâu thẳm trong tâm hồn Tương Liễu. Tình yêu của hắn cuối cùng cũng phơi bày trước mặt Tiểu Yêu. Tình yêu của nàng khiến trái tim cứng rắn lạnh lùng của hắn tan chảy từng lớp một. Tình yêu của hắn như ánh mặt trời rực rỡ ấm áp cũng như đại dương bao la rộng lớn

Trong lòng Tương Liễu không khỏi cảm thấy ngọt ngào khi nghĩ đến mấy ngày nay hai người ở cùng nhau. Chỉ khi tên hồ ly nhà Đồ Sơn xuất hiện bên cạnh Tiểu Yêu, Tương Liễu mới lập tức đứng chặn phía trước bảo vệ Tiểu Yêu ở lại phía sau.
Trực giác mãnh liệt của dã thú.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com