Chap 12
"...tôi-
Singapore đặt tay lên trán, thở một hơi dài.
"Các cậu đi trước đi, tớ có việc với cậu ta một lát."_Singapore
"Ơ, nhưng mà..."_Indonesia
"Tớ sẽ theo kịp mà, đừng lo."_Singapore
Nghe anh nói vậy, tất cả mọi người không phản đối gì rồi lặng lẽ đi, chỉ còn lại Việt Nam và Singapore ở đây.
"Nghe này Singapore, chúng ta có thể xuống đó và nói chuyện mà, tớ không muốn phải mất thời gian của cậu đâ-"_Việt Nam
"Còn cậu nữa!"_Singapore quay mặt về phía cậu, gắt giọng.
"!? Vâng!"_Việt Nam giật mình, tự nhiên đổi sắc vậy?
.
.
.
*ào ào*
*két*
"Nào, chìa tay ra cho tôi xem."_Singapore
*nhìn chằm chằm* ~~~
"Tạm ổn, tôi chấp nhận."_Singapore
"Ờm, mà nè, tại sao cậu phải làm như vậy?_Việt Nam
Vừa nói xong, ngón tay Singapore liền đẩy mặt kính của mình lên.
"Là thành viên trong tổ chức cấp cao Asean, tôi có trách nhiệm phải chỉnh đốn nề nếp tác phong của các cậu. Lúc nãy con người của cậu trông thật luộm thuộm, nếu để mọi người thấy cái bộ dạng này thì cậu còn mặt mũi không? Hay là cậu sẽ đào một cái lỗ rồi chui xuống đó khóc lóc, hửm?_Singapore
"Tớ hiểu rồi, tớ sẽ không dám tái phạm đâu, cám ơn cậu đã nhắc nhở!"
Việt Nam cúi đầu cám ơn, tay đặt hai bên hông. Thấy hành động đó Sing quay mặt dang chỗ khác, khuôn mặt trở nên lúng túng, tay để lên cạnh kính, nói lí nhí.
"Tự nhiên, cậu nhất thiết phải làm vậy à..."_Singapore
"Hửm? Cậu nói gì tớ nghe không rõ."_Việt Nam
"Im đi, không phải tôi nói cậu!"_Singapore
"Xi...xin lỗi!"_Việt Nam
Singapore mắng cậu xong rồi quay lưng.
"Mau đi xuống thôi, kẻo họ chờ."_Singapore
"Ừ, phải nhỉ. Chắc chắn họ đang chờ chúng ta đó."_Miệng Việt Nam có chút cong lên
.....
"Tôi là Singapore, hân hạnh được làm quen."_Singapore
Nghe Singapore vừa giới thiệu với mình, Việt Nam liền phấn khởi, đáp cậu ấy một cách thân mật.
"Tớ là Việt Nam, rất vui được làm quen."_Việt Nam
.
.
.
Việt Nam và Singapore đã đến chỗ căn tin, nơi đây vẫn còn khá đông đúc Country ở đây, đứng nhìn một lúc thì bất ngờ có một bàn tay đặt ở sau lưng họ.
"À, là Myanmar."_Singapore
"...Tôi có làm các cậu giật mình không? "_Giọng nói trầm nhẹ đáp lại
"Không, nhưng sao cậu lại ở đây?"_Singapore
"Thailand nhờ tôi đi đón các cậu."_Myanmar nói xong rồi đẩy hai người họ, hòa mình vào dòng người tấp nập. Anh cứ đẩy họ, không để họ tự đi khiến ai đó đang cảm thấy rất không thoải mái mà cau mày, Việt Nam thì hơi ngạc nhiên nhưng không nói gì.
Đi được một lúc cuối cùng cũng thấy được chỗ của nhóm bạn, cả bọn đều hướng mắt về chỗ ba người. Thailand vẫy tay ra hiệu họ đến đây, cả ba ngồi vào chỗ của mình, kì lạ thay, chỗ bàn của Việt Nam và Singapore đều đã có sẵn một khay đồ ăn, Thailand liền trả lời
"Vì bây giờ đang rất đông bên tiện thể tụi anh lấy giúp hai đứa chứ chờ tụi bây lấy chắc cả bọn đều chết đói hết, nhỉ Laos?"_Thailand
"Hì hì, anh cứ nói quá."_Laos
"Em xin cám ơn ạ."_Việt Nam
"Cám ơn nhiều."_Singapore
Mọi người bắt đầu xử lí bữa sáng của mình một cách tập trung, không ai nói với nhau câu gì. Bữa ăn cực kì đơn giản thôi, gồm một đĩa súp kem nóng hổi và bánh mì nướng bơ mới ra lò thật thơm lừng, cuối cùng là một lu nước cam. Nếm một miếng súp, hương vị ngọt béo hòa quyện lan tỏa khắp trong miệng cậu, Việt Nam hơi bất ngờ một chút. Húp ngụm thứ hai, tinh thần của cậu trở nên tươi tỉnh hẳn, thứ súp này cứ như vị thuốc xua tan mọi mệt mỏi, áp lực trong người vậy. Chỉ là một món ăn đơn giản nhưng nó không khỏi khiến Nam thấy hạnh phúc hẳn, sức sống đang dâng trào trong cơ thể cậu, cậu muốn đắm chìm trong cái cảm giác này mãi thôi.
"Aaah..."
"...Việt Nam...Việt Nam! Nam ơi Nam à!"_Thailand
"Việt Nam, Thailand đang hỏi cậu kìa."_Laos
• • •
"Cậu ấy có vẻ vui khi ăn món súp đó."_Singapore
"Nam, Nam!"_Campuchia ngồi cách Nam bởi Myanmar, quơ quơ tay trước mặt Nam.
"Brunei, cậu có thấy gì lạ trong món súp không?"_Singapore
"Không, tớ chỉ thấy ngon thôi."_Brunei
"À không,...ờ thì đúng là vậy nhưng ý tớ không phải..."_Singapore ngán ngẩm, không biết nói gì luôn.
Ngoài chỗ Việt Nam đang xì cào bàn tán nhưng bên cạnh Thailand thì Malaysia đang thì thầm gì đó với Indo.
"Này Indo, Việt Nam tỉnh chưa?"_Malaysia
"Ừm..., không hẳn."_Indonesia
"Tự nhiên tớ nảy ra một ý định, nhưng có người ở đây thì chẳng được rồi."_Malaysia
"Là gì mà phải lén la lén lút vậy?"_Indonesia
"...Tớ chỉ muốn bỏ "một ít" muối vào dĩa cậu ấy thôi."_Malaysia
"Này bình tĩnh anh bạn, mà đối với cậu "một ít" là "nhiều ít" thì đúng hơn đấy, bớt đi."_Indonesia
"Hừm hừm~, tớ chỉ muốn giúp cậu ấy thôi mà."_Malaysia
Indo và Malay mải nói chuyện, còn Philippines vẫn ngồi trầm ngâm, đầu cậu hoàn toàn rỗng, chẳng biết nên nói cái gì, cậu cứ như đứa lạc loài vậy.
*Sau giờ ăn*
"Nè nè, giờ chúng ta đi đâu nhỉ?"_Thailand
Thailand vừa nói chợt để ý đến Việt Nam đứng nhìn về hướng cửa ra vào trong suốt.
"Hm? À, Việt Nam vẫn chưa thấy đúng không nhỉ, anh không chắc nó là cái gì nhưng hình như nó thiết kế giống như đài nước vậy."_Thailand
"Vâng, trông nó đẹp thật."_Việt Nam
"Những chiếc gai nhọn đó, chúng tự chiết ra nước rồi cứ thế mà rơi xuống tạo thành một hồ nước."_Singapore vừa nói vừa đẩy gọng kính.
"Anh tự hỏi chúng uống được không, nhỉ Myanmar? "_Thailand
"*gật*"_Myanmar
"Đây là lần đầu tiên, mình thấy thứ kì lạ như thế này."_Philippines đứng nép sau Indo và Malay.
"Vậy sao ta không ra đó đi? À đúng rồi ta thi với nhau xem ai chạy ra đài nước trước là người thắng nhé, BẮT ĐẦU!"_Malay vừa nói xong đã xách giày lên chạy, không quên kéo tay Philip theo.
"Ê ê! Cái tên này! Nè đợi đã!!"_Indonesia
"Đồ khốn, luôn luôn là vậy."_Brunei
Chiếc cửa tự động mở ra, ngoài trời im ắng chợt rôm rả bởi tiếng cười, tiếng kêu la và tiếng nhây đùa, chọc nghẹo vì đám bạn chậm hơn mình chục bước.
"Lều lêu, nhanh lên các bạn tụi mình sắp thắng rồi đâ- AAH!!"_Malay vừa quay đầu lại thì đâm vào ai đó mà văng ra, té cái bịch, tiếng lạch cạch phát ra.
"Malay! Cậu không sao chứ??"_Philippines
"Ai da~~...không. Tớ va vào ai hả?"_Malaysia
"Cậu trẻ, cậu không sao chứ?"
"Ờ..., tôi...không sao."_Malaysia
• • •
"Sao cậu nhìn chằm chằm vào tôi vậy? Đứng lên nào."
"HƠ! Tôi quên!"_Malaysia
Hai bàn tay nắm lấy rồi kéo cậu lên một cách nhẹ nhàng, không gồng lên một chút nào, chứng tỏ anh rất khỏe. Nhìn sơ qua thì anh ta ăn mặc như một người lính nhỉ, tông màu chủ đạo là đen và xanh, người anh cũng không trang bị một món vũ khí nào ngoài trên tay là một chiếc bộ đàm.
"Anh gì ơi, tôi vừa làm anh đánh rơi bộ đàm hả? Cho tôi xin lỗi nhiều, tôi thật sự xin lỗi! Tôi không rành sửa mấy cái này lắm, giờ anh trách mắng hay đánh tôi cũng được!"_Malaysia
"Cậu trẻ à, sao phải cuống lên chứ? Tôi không sao đâu."
"Thật chứ??"_Malaysia
"...ừm, không sao."
Nói xong người đó bỏ đi, để lại đám Country đằng sau ngẩn ra.
.
.
.
*Ở chỗ người lính*
Anh đứng dựa vào tòa nhà hướng ra bìa rừng, kiểm tra chiếc bộ đàm, không có một cuộc gọi đến nào cả, kể từ sau vụ nổ đó anh không còn liên lạc được cho "họ" một lần nào nữa. Tràn ngập lo lắng, chắc UN sẽ biết chuyện này nhỉ? Rồi ngài ấy sẽ điều người đi tìm họ thôi. Chắc chắn là sẽ như vậy.
"Target, cậu đúng là đồ ngốc mà..."
.
.
.
*Quay lại đám bạn*
"Haiiizz~, tớ muốn nói chuyện với anh ấy quá! Giờ bỏ đi đâu mất rồi?"_Malaysia nhìn nơi này sang nơi kia.
"Lạ thật, chỉ có một người thôi sao? Tớ nghĩ phải có nhiều người như anh ta canh gác nơi đây chứ?"_Indonesia
"Anh ta trông có vẻ vội, sắc mặt cũng lo lắng nữa, chẳng lẽ có chuyện gì sao?"_Singapore
"Để em qua bển hỏi xem."_Laos
"Không được, lỡ như bị người ta trách xen vào chuyện của họ thì sao?"_Campuchia khuyên
"...vâng."_Laos
"...!"_Myanmar lay lay Thailand.
"Hở hể? Này cậu làm cái gì vậy??"_Thailand
"Ở trước."_Myanmar chỉ vào con đường phía trước đài nước, phía xa xa có một bóng đen đang từ từ bước tới.
"Cái...cái gì vậy?"_Laos
"Thứ đó đi không được bình thường, là zombie hả?"_Indonesia
"ZOmbiE??!!"_Malaysia
"Không, hình như là người bình thường. Người đó giống y như anh lính lúc nãy, nhưng mà...tại sao...?"_Việt Nam
Cộc...cộc...
Ha...hahh...ah
"...hể?"_Việt Nam
"Để tớ đến nói chuyện với người đó, này anh gì ơi?"_Malaysia
"....huh..ai?"
"Anh là ai vậy? Anh có sao không? "_Malaysia
"...cứu...các anh...là..."
"Này anh?"_Malaysia
"...àm...ơn..."
"Này!!"_Malaysia
BỊCH
---------------------------------------------------------
Hế lu các bạn là Mamori đây mình đã trở lại và không được lợi hại như xưa nữa rồi😅.
Học kì 1 đã trôi qua, các bạn như thế nào rồi? Chúng ta ai cũng đều rất vất vả nhỉ? À đúng rồi, năm nay là 2021 rồi, một năm mới lại đến, mình chúc các bạn có một năm mới thật nhiều sức khỏe và gặp nhiều may mắn hơn. Happy New Year 🎉
Lâu lắm rồi "Yêu Đời" mới được quay trở lại, thật sự có vài bạn đọc giả đã động viên mình và đó là năng lượng tiếp thêm cho mình động lực để viết tiếp, tập trung vào việc học đã khiến mình không còn chú tâm vào truyện mà còn bị bí ý tưởng, giờ thì no, no, no, hổng có chuyện đó nữa đâu😋.
Vậy đến đây thôi nhé các bạn♪ \(^ω^\ )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com