Chương 18
"Hai phần đặc biệt. Càng to càng tốt, càng to càng tốt."
Tiệm gà rán đã đến giờ nghỉ rồi, cô sinh viên làm thêm đang đóng cửa quán thì có người lẻn vào. Đặt hộp nhựa lên bàn, lớn tiếng gọi thức ăn.
Cô ta ngưng động tác ngoái đầu nhìn lại, từ đâu xuất hiện thêm vị khách không hiểu phép tắc thế này.
"Xin lỗi, nhưng mà quán em đến giờ đóng cửa rồi ạ."
Chimon mỉm cười, đảo mắt nhìn một vòng.
"Em mới vào làm à?"
"Dạ, em làm hơn một tháng rồi."
"Nhìn anh nè." anh chỉ tay vào gương mặt mình, sau đó chỉ lên tấm ảnh được trưng trên vách tường nói tiếp "giống nhau không?"
Tấm ảnh đó do ba Chimon đã treo lên, vì có đứa con đẹp trai tài giỏi. Nên muốn khoe khoang cho cả thế giới biết vậy thôi.
Cô vội gật đầu, tiến đôi bước lại gần.
"Anh là Chimon hả?"
"Uhm, vậy bây giờ có bán cho anh không?"
"Nhưng mà hình như quán đã hết gà rồi."
"Vậy anh về, ngày mai đừng nói là anh đã đến đây nhe."
Chỉ muốn ăn ít gà của mẹ cho đỡ buồn mà cũng không được. Trong đáy mắt càng buồn hơn, tay cần hộp nhựa đứng dậy định bỏ đi. Thì từ phía trong có tiếng nói vô cùng ấm áp vọng ra.
"Con muốn ăn mấy phần cũng còn."
Đưa mắt nhìn sang, thì ra mẹ Chimon vẫn chưa về. Ló đầu ra từ gian bếp, khuôn mặt phúc hậu hỏi lại.
"Hai phần đặc biệt đúng không?"
"Vâng bà chủ."
Anh cứ thế ngồi ngẩn người, tay gõ gõ lên mặt bàn. Cô sinh viên sau khi đóng cửa quán, cũng xin phép về trước vì đã hết giờ làm rồi.
Một lúc sau, mẹ Chimon bưng hai dĩa lớn đặt lên bàn và ngồi xuống bên cạnh. Vén tóc mái anh sang bên tai nói.
"Hai phần đặc biệt của con đây."
"Mẹ, có rượu không?"
"Có."
"Lấy cho con nhe."
"Con uống được không?"
Tay phải anh cầm miếng gà lên, tay kia vẫn ôm khư khư hộp nhựa. Lắc lắc đầu, rồi gật gật đầu.
"Con uống được."
Bà đứng dậy, mở tủ lấy chai rượu trắng và cái cốc nhỏ nói.
"Chimon nhà mẹ lớn rồi, nay còn biết uống rượu. Nhưng mà uống một ít cho dễ ngủ thôi nhe."
Anh cười tươi, cắn miếng thịt lớn. Không có mùi vị gì hết, món gà này mẹ làm hơi tệ rồi. Hay vì khẩu vị anh hiện giờ vô cùng nhạt nhẽo. Đến uống thứ rượu trắng đục kia cũng vậy ... chỉ thấy một dòng nước vô cùng nóng lan toả trong cuốn họng. Anh che miệng ho sặc sụa.
Mẹ Chimon đau lòng, đứa con vàng bạc nhưng vì sao lại tự giày vò mình thế kia. Bà vỗ vỗ lưng.
"Ăn từ từ thôi, nếu mệt rồi thì có thể về nhà mà."
Anh không trả lời, nâng chai rượu lên uống ngụm đầy. Nụ cười vẫn gắn lên môi nhưng dòng lệ lại trào ra khóe mắt, quay sang nhìn bà nói.
"Mẹ ơi, mẹ có biết cái hộp nhựa này vô cùng đáng ghét. Nó dám lừa dối con, nó dám hứa rồi nó nuốt lời."
Bà nhìn nó.
"Nếu đã vậy thì con hãy vứt nó đi."
Nghe câu nói ấy, anh dùng hai tay ôm chặt nó vào lồng ngực. Như thể thứ đang ôm là hắn, là người anh yêu.
"Là con lụy, con không thể..."
Tiếng khóc vang bên tai, cậu đau một nhưng bà lo lắng gấp mười. Gỡ miếng gà trong tay đặt xuống, kéo Chimon đứng dậy.
"Về nhà thôi, ba sắp đến rước chúng ta rồi."
———————
Gần hai giờ sáng, sương đêm phủ khắp nơi. Perth cứ đứng thẫn thờ ở ban công phòng Chimon đến tận bây giờ. Có lẽ ông trời đang khiển trách vì quá khứ đào hoa của hắn. Hơn một tuần qua, mỗi đêm họ đều ngủ cùng nhau, nên hiện tại vắng anh hắn không tài nào chợp mắt được.
Còn Chimon tuy đã an yên nằm trong căn phòng nhỏ tuổi thơ xưa, nhưng chẳng khá hơn là mấy. Tay vẫn ôm khư khư hộp nhựa, cho dù người khác có gỡ thế nào cũng không được. Đôi mắt vì khóc nên đã sưng lên đôi chút, cầm điện thoại đếm cuộc gọi nhỡ. Chẳng mấy chốc, men say dẫn anh vào giấc mộng.
———————
Đã 16 tiếng đồng hồ không liên lạc được với anh. Nên vào giờ nghỉ trưa ngày hôm sau hắn đã lái xe đến ngân hàng thăm dò tin tức. Hỏi ra mới biết Chimon đã xin nghỉ phép dài hạn, còn khi nào đi làm lại vẫn không ai rõ. Với lý do bị bệnh thì cũng dễ dàng được chấp thuận, nhớ hôm trước mọi người trong ngân hàng còn thấy anh ngất trong lúc làm việc nữa cơ mà. Đúng lúc, mọi bằng chứng đều hợp tình hợp lí.
Tối hôm đó, Perth trở về nhà và đứng thật lâu trước hai cánh cửa. Cứ thế qua 15 phút lại quay đi, vì kẻ trong đó không còn là anh. Vẫn là một Omega xinh đẹp, vẫn là người hắn từng yêu ... yêu rất sâu đậm. Nhưng hiện tại không phải nữa rồi.
Nơi Perth đến, có tiếng nhạc chói tai, có những cô gái chàng trai ăn mặc cũng chói mắt. Hắn đưa mắt nhìn theo, cười nửa miệng vẫy tay gọi một người lại ngồi cùng. Vâng! Cô gái kia cũng không chối từ, nhìn qua cũng biết là ngài Perth đây mà. Hơn một tháng trước Perth từng là khách hàng "đặc biệt" nơi đây.
Hai từ "đặc biệt" là vì đêm nào cũng đến và khi ra về đều mang thêm một người cùng rời đi. Hôm nay được hắn để mắt, có khi lại được bo bộn tiền cho xem.
Cô gái được gọi đến hình như là Beta, tóc buộc cao mi thanh mục tú nhưng trang điểm có phần hơi quá tay. Trên thân mặc đầm body có đường xẻ táo bạo, chỉ cần ngồi chéo chân toàn bộ phần đùi trắng nõn đều lộ ra. Cô ta trong dạ nghĩ sắp với được miếng thịt ngon, bèn không chút liêm sỉ thả người định ngã vào lòng hắn. Perth lạnh lùng ngao ngán, dùng ngón trỏ chống lấy thái dương người kia đẩy ra khỏi lồng ngực mình. Hất cầm về phía chai rượu trên bàn vẫn chưa bật nắp, thờ ơ nói.
"Rót rượu là đủ rồi."
Hắn hiện tại mệt mỏi, đặc biệt không có hứng thú gì. Còn cô gái tuy hơi khó chịu nhưng ngoài mặt vẫn vâng vâng dạ dạ làm theo. Xem như cô xui xẻo đi, thả dây dài không câu được cá lớn.
Perth uống bao nhiêu ly rồi nhỉ? Hắn cũng không biết nữa. Chỉ tội thằng bạn là Ohm nhận được cuộc gọi từ hắn liền hấp tấp chạy đến để chống cằm trố mắt nhìn hắn say khướt, miệng bắt đầu lào bào.
"Nè, uống nhiều vậy có chết tao cũng không hốt xác mày về đâu nhé."
"Có muốn uống không?" Hắn cầm ly rượu được cô gái trẻ kia rót đưa về phía cậu, nhướng mày mời.
"Không cần, mai tao vẫn muốn đi làm."
Hắn rút về, tự mình dùng nó. Miệng cười cười nói.
"Joo quay về rồi."
Ohm ánh mắt hơi ngạc nhiên, gỡ ly rượu trên tay Perth đặt xuống bàn. Dùng hai tay áp má xoay mặt hắn đối diện mình.
"Là thật?"
"Uhm, đang mang thai...còn nói là con tao."
"Hả? Giỡn mặt hả?"
"Nhưng đó không phải trọng điểm, Chimon biết được bỏ nhà đi mất rồi."
"Đáng đời, vậy sao còn ngồi ở đây?"
"Tao không biết phải xử trí làm sao. Tao... không biết phải tìm anh ấy ở đâu, tao không biết gì về anh ấy hết."
Nghe đến đây người tức là cậu, cầm ly uống dở của người kia trút sạch vào miệng. Lay lay mạnh người hắn nói.
"Tao nghe mà tao mệt giùm luôn đó. Ý mày mời tao đến đây với mục đích tìm trưởng phòng Chimon?"
"Ờ."
"Chỉ vậy thôi hả?"
"Ờ."
Hai cái gật đầu vô cùng ngoan ngoãn, cộng với vẻ mặt ủy khuất khiến Ohm muốn nổi hết da gà... đúng là vì yêu mà điên hết cả rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com