Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Anh nhìn bó hoa trên tay Perth, thật ra cảm giác mỗi ngày được tặng hoa không tồi. Đâu đó phía sau lưng còn có người dõi theo, nhưng anh chưa kịp thích ứng chuyện mình sẽ được đối xử như Omega và cả việc bị Alpha này đánh dấu nữa. Hắn như cành liễu nhẹ nhàng quét qua khiến mặt hồ yên ả lăn tăn gợn sóng trong lòng anh.
Perth cũng biết việc khiến một người yêu mình không phải chuyện một sớm một chiều là có thể làm được. Nhưng ít ra hắn cũng có cơ hội để theo đuổi anh, coi như không hối hận. Khi yêu một người mà không được người ta đáp lại đau khổ tới nhường nào. Khi yêu một người mà không thể cho người ta biết mình yêu người ta còn đau hơn gấp vạn lần. May mắn cho hắn khi đã thực hiện được nửa vế sau. Vào giây phút đối diện với Chimon, Perth thật sự hiểu tất cả tình cảm của hắn xuất phát từ sâu trong đáy lòng. Biết đâu sau một tháng sẽ có cái kết đẹp thì sao?

Nhưng Chimon lại nghĩ người ta đang chơi đùa trên sự lo lắng và khốn khổ của mình, nên xù lông chĩa những gai nhọn ra bên ngoài là điều hiển nhiên. Im lặng một hồi lâu anh trả lời.

"Được, một tháng thì một tháng, cậu... cậu tên là gì?

Lúc hỏi câu này anh cũng ngại lắm vì đã làm tới bước đấy rồi, người ta cũng thuê phòng ở nhà anh tận hai tháng nhưng Chimon vẫn chưa hề biết gì về người này. Đến cả tên Chimon cũng quên mất, vì lẽ đó mà anh ngại đỏ ửng hai tai.

"Perth Tanapon Sukhumpantanasan."

Tới cả tên hắn mà anh cũng không nhớ, hắn sẽ quyết tâm, cố gắng để trở thành một phần quan trọng trong cuộc đời anh.
Khi được đỡ đứng ngay thẳng, anh đá ánh mắt hướng về hắn kéo cong khóe môi.

"Chẳng phải đang theo đuổi sao? Thế thì đưa hoa đây"

Có trời mới biết vì câu nói này mà hắn vui như muốn nhảy cẫng lên, liền đưa hoa ra phía trước.

"Tặng anh"
...............
Một tiếng chuông cửa vang lên, theo sau đó là tiếng gọi tên anh, có vẻ là một người phụ nữ. Hai người ngưng ngay động tác đều đưa mắt nhìn về hướng cửa. Anh hốt hoảng lên tiếng.

"Cậu mau trốn đi."

"Tại sao?"

"Mẹ tôi đến."

"Nhưng tại sao phải trốn?"

Chẳng còn nhiều thời gian đôi co, anh nắm tay kéo hắn vào phòng mình, mở tủ quần áo và đẩy hắn vào. Hai chữ không hiểu vẫn hiện hữu rõ rành rành trên mặt người kia Chimon mới buông lời giải thích.

"Mẹ tôi không hề biết tôi cho thuê phòng ở nhà mình."

Nói xong câu anh đóng cửa lại, bỏ mặc hắn thu mình ngồi co ro trong tủ quần áo nhìn đúng tội mà thôi cũng kệ. Điều chỉnh lại sắc mặt, vò rối tóc như vừa mới ngủ dậy sau đó mới đi ra ngoài mở cổng. Ba mẹ Ruangwiwat chỉ có một đứa con trai duy nhất nên từ nhỏ đã cưng chiều hết mực. Ví dụ như năm Chimon 9 tuổi muốn có một chiếc xe đạp chỉ bởi nó đẹp trong khi anh không hề biết đi bà liền mua ngay, khi anh tròn 18 muốn theo đuổi con đường học ngân hàng gia đình chỉ mỉm cười ủng hộ. Đến lúc ra sống tự lập thì cách tuần mẹ lại đến mang thêm vài món ăn mình nấu bỏ vào tủ lạnh. Vì công việc anh rất bận rộn ít có thời gian lo cho bản thân. Nhìn người phụ nữ đã 52 tuổi luôn tay xếp những hộp thức ăn ngay ngắn, trong lồng ngực anh cuộn trào một chút xót xa. Bước lại nắm lấy tay bà lên tiếng.

"Mẹ để đó con làm cho."

"Con đó, lúc nào cũng để mẹ phải lo."

Bà rót nước vào cốc đảo mắt quan sát nơi góc bàn đằng kia thắc mắc.

"Sao nhiều hoa vậy? Con có người yêu rồi hả?"

Mẹ Chimon không hề biết tới sự tồn tại của mối tình khiến con mình đau khổ trong thời gian gần đây bởi anh nghĩ rằng chưa tới lúc ra mắt ba mẹ. Vả lại Michael cũng luôn nói với anh hãy từ từ thôi, đừng quá vội vàng. Không thể ngờ vào khoảng thời gian Chimon quyết định tiến xa hơn cùng Michael thì lại phát hiện mình bị cắm sừng. Bàn tay anh sựng lại đôi chút khi nghe câu hỏi của mẹ, không để bà phát hiện ra sự thay đổi, anh nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Thời gian này tiệm mì vẫn kinh doanh tốt chứ ạ?"

"Ừm, cũng khá tốt. Mấy em học sinh ở ngôi trường cũ của con vẫn tới ăn nhiều, đứa cũ giới thiệu cho đứa mới, dần dà đông khách lắm."

"Vậy thì tốt."

Ngày xưa Chimon học tại ngôi trường đối diện nhà mình đồng thời cũng là nhà anh. Thi thoảng anh dắt bạn về nhà học nhóm nên ba mẹ nấu mì cho ăn, bạn bè thấy ngon nên cũng tới ủng hộ đông. Sau này chúng nó giới thiệu lại quán cho các hậu bối, cứ như vậy gia đình Chimon kinh doanh khá khẩm lên.
Mặc dù mẹ trả lời câu hỏi anh đưa ra như đã lãng quên việc bó hoa kia nhưng con bà bà hiểu, biểu hiện lúng túng vừa rồi làm sao qua mắt được bà. Nói đi thì phải nói lại dù gì anh cũng đã lớn và có cuộc sống riêng, nếu chưa muốn kể bà cũng sẽ không hỏi nhiều.
..................
Sau khi tiễn mẹ ra về, anh vội vàng vào phòng xem người kia ra sao rồi.
Có ai nghĩ đến cậu Perth cao ngạo, khó gần ngày nào lại chịu vì anh thu mình trốn vào tủ quần áo. Tay ôm bó hoa, kê đầu lên vách tủ ngủ ngon lành. Trong thoáng chốc mọi ác cảm về hắn không cánh mà bay. Chimon khẽ lấy điện thoại chụp lại khoảnh khắc này, đưa tay chạm nhẹ hàng lông mi cong vút. Anh có thể nghe được từng nhịp đập thình thịnh nơi lồng ngực.
Hình như ... chỉ hình như thôi, anh động lòng rồi!!!
Ngón tay trỏ cứ thế vuốt ve gần đến cánh môi, nó khiến anh nhớ lại nụ hôn nồng nàn tối hôm đó. Tuy trong cơn say nhưng vẫn cảm nhận được vị ngọt nơi đầu lưỡi hay hương tin tức tố mùi ẩm thấp của rừng vỗ về đưa anh chạm đến những cảm xúc lạ mà trước giờ chưa từng nếm trải. Mặc dù tin tức tố của hắn có mùi ẩm thấp nhưng lại không phải mùi của mốc của nấm khiến người ta ghét bỏ mà lại là mùi hương của rừng sau những cơn mưa. Giây phút ngửi thấy tin tức tố của Perth, Chimon cảm thấy như đang lạc giữa khu rừng vừa thoát khỏi cơn mưa nặng hạt và không hiểu sao anh lại cảm thấy rất an toàn như đang được bảo vệ vậy.
Perth Tanapon, thật ra cậu là ai hả? Chúng ta là mối quan hệ gì đây? Vẫn chưa hẹn hò mà đã ....
Đột nhiên hắn cựa mình thức giấc, Chimon chột dạ vội thu tay lại bối rối.

"Mẹ tôi về rồi, cậu cũng về phòng đi."

Perth gật đầu lồm cồm đứng dậy, đôi chân dài miên man bị gò bó khá lâu gây cảm giác tê cứng khiến nó không trụ vững mà bổ nhào ra phía trước, cũng vừa hay ngã vào cơ thể hắn yêu thích. Hai tay nhân cơ hội ôm lấy người kia mừng thầm trong lòng.

"Cậu sao vậy?"

"Chân hơi tê, cho tôi dựa thêm chút nữa nhé..."

"..."

"Nhe! Nhe"

Thiệt hết nói nổi, người gì đâu mà như trẻ con, anh tạo gương mặt chán chường "ừm" một tiếng. Thường thì ở nhà Chimon không sử dụng miếng dán để che giấu tin tức tố. Vì vậy hương đào sả cứ thế thoang thoảng xông vào khứu giác, hắn thỏa mãn nhắm mắt ngửi lấy nó như bù lại những tuần qua xa vắng. Có lẽ ban đầu gây sự chú ý là gương mặt kiều diễm, nhưng dần dần nhận ra hắn thèm ngửi hương đào của anh. Thèm cảm giác được ôm ấp như bao đôi tình nhân. Liệu đó là ham muốn thể xác hay thật lòng yêu thương?

"Nhìn cậu cười như thế là tôi biết hết tê rồi..
... Bây giờ mau cút"

Không ngờ Chimon phũ vậy luôn, hai tay đẩy hắn ra cửa. Nhưng kết quả ngày hôm nay thu được không quá tệ, hắn nói vọng vào trước khi đóng sầm lại.

"Từ ngày mai một tháng theo đuổi chính thức bắt đầu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com