Lúc 18h thì bà Park đem cháo đến bệnh viện cho nàng, còn đem cả trái cây, bà mong là nàng có thể nể tình mẹ chồng mà ăn hết số cháo mà bà đem đến. Rất may, nàng đã chịu ăn, nhưng khuôn mặt của nàng chẳng hề có tí cảm xúc, từ chiều đến giờ thì cô vẫn đứng bên cửa sổ đó mà không rời nữa bước, nàng biết cô đứng đấy, nàng thấy chứ không phải không thấy, xót thì có xót nhưng nàng không muốn đối mặt với cô lúc này.
-Con... Xin lỗi mẹ, vì khi nãy đã lớn tiếng quát mắng mọi người. - nàng cúi đầu xin lỗi bà Park, giọng nàng có phần khàn đi vì khi nãy khóc với lại hét quá nhiều. Nghe vậy bà Park mỉm cười, rồi nhẹ nhàng xoa đầu nàng.
-Bà Park: Mẹ không để bụng đâu. Jennie ngoan ăn cho hết cháo này rồi nghỉ ngơi. - bà đút từng muỗi cháo cho nàng, nàng cũng muốn tự ăn lắm nhưng cơ thể nàng nặng trĩu, thôi thì cứ nhờ bà đút vậy. Bà Kim thì lay hoay gọt ít trái cây cho nàng tráng miệng. Nàng đảo mắt xung quanh thì dừng lại chỗ cửa sổ, 4 mắt nhìn nhau, khuôn mặt Chaeyoung thì vô cùng buồn bã, cảm giác như đang vô cùng ân hận, còn khuôn mặt Jennie chỉ có một nét, vô tâm, vô cảm, nhìn còn đáng sợ hơn cô trước đây nữa. Thấy nàng nhìn mình chằm chằm như vậy bỗng trong lòng cô cảm thấy hổ thẹn vô cùng, liền cúi gầm mặt xuống không dám đối diện với nàng nữa. Nàng cũng thôi không nhìn cô nữa, càng nhìn khuôn mặt đó nàng càng giận, nàng nghĩ khuôn mặt cô như vậy chẳng khác nào đang khẳng định bản thân cô đã làm chuyện có lỗi với nàng xong tỏ vẻ ăn năn, bây giờ chỉ cần cô thở thôi nàng cũng cảm thấy chán ghét vô cùng!
-Bà Park: Không biết Chaeyoung đã ăn gì chưa cà? - bà Park đột nhiên nhớ ra con mình còn tồn tại, không biết là nó đã ăn gì chưa nên là thốt ra câu như vậy.
-Bà Kim: chắc là chưa đâu chị, con bé đã đứng đó từ chiều tới giờ. - bà Kim nhìn ra cửa sổ, xong rồi quay đầu vào nói với chị xui.
Nàng nghe vậy cũng cảm thấy cô có chút tội nghiệp, nhưng cũng không biết làm thế nào, do là còn giận rất nhiều nên nàng cũng chẳng mấy để tâm đến, chỉ ngoan ngoãn ăn hết số cháo mà bà Park đút, sau đó ăn vài miếng trái cây xong rồi nằm nghỉ.
Thấy nàng đã nằm xuống giường, bà Park/Kim liền ra ngoài để nàng cho nàng thoải mái nghỉ ngơi. Trong phòng giờ chỉ còn mình nàng, nàng lại tiếp tục nhìn lên trần nhà, tay đặt lên bụng mình rồi xoa xoa. Mới ngày nào nàng còn xoa xoa bụng, vui vẻ chờ đợi đứa con này chào đời, mà bây giờ mọi thứ chỉ còn là quá khứ, con nàng đã không còn. Nhớ lại đêm tân hôn, nàng còn đặt tay lên bụng mà than thở với đứa bé rằng "papa nó không cần mẹ con nó", mà bây giờ bản thân nàng lại nằm đây một mình, rồi tự hỏi bản thân, liệu "Chaeyoung có thật sự cần mình?", điều này lại một lần nữa làm nàng rơi nước mắt.
"Người mình yêu chưa chắc đã yêu mình,
Càng muốn hiểu càng chẳng thể hiểu,
Chạy theo ai mình muốn quan tâm nhiều,
Để rồi nhận lại ít bấy nhiêu!"
....
Tối đó
Sau khi tìm gì đó ăn xong thì bà Park bảo cô về nhà nghỉ ngơi nhưng cô không chịu mà bền bỉ ngồi bên ngoài canh chừng nàng, lâu lâu đi lại cửa sổ xem nàng ra sao, rồi lại lủi thủi lại băng ghế ngồi. Do là có cô ở đấy rồi nên bà Park/Kim về nhà nghỉ ngơi, ngày mai sẽ đến sớm.
Khuya 12h, cô đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy nàng nằm trên giường, hơi thở đều đều, có lẽ là nàng đã ngủ rồi. Thấy vậy cô mới lấy hết can đảm, nhẹ nhàng mở cửa đi vào bên trong. Nhìn khuôn mặt nàng bây giờ trông vô cùng mệt mỏi, bên khóe mắt còn đọng lại nước mắt, cô biết chắc là nàng vừa khóc, nhìn nàng như vậy lòng cô đau lắm, cô nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán nàng một cái, rồi kéo ghế gần đấy ngồi canh nàng. Bàn tay nàng đặt trên bụng liền được cô đưa tay nắm lấy, xoa xoa nhẹ mu bàn tay rồi nắm chặt.
...
Sáng hôm sau:
*cạch*
Nàng đang ngủ thì nghe tiếng động ở cửa liền tỉnh giấc, là bà Kim đến. Nàng ngáp một cái, định đưa tay lên dụi mắt thì có cảm giác tay của mình hình như có ai đang nắm lấy, nàng dùng tay còn lại dụi mắt, sau đó nhìn xuống tay đang bị nắm, là cô đang nắm lấy tay nàng, còn bản thân cô thì đang dựa người vào tường mà ngủ.
Nàng vội vàng rút tay mình ra khỏi tay cô, làm cho cô cũng giật mình mà tỉnh giấc.
Cô dụi dụi mắt rồi đứng dậy, không dám nói gì liền bước ra ngoài, cô cũng thật bất cẩn, đã sợ nàng kích động, hôm qua lén vào định ngồi ngắm nàng một chút rồi ra ngoài mà lại ngủ quên mất. Nàng thấy cô cứ cúm núm lo sợ mình như vậy cũng thật mắc cười, người như cô cũng biết sợ sao chứ. Thôi không nghỉ nữa, nàng được bà Kim đưa vào phòng vệ sinh để vscn, còn cô bên ngoài cũng đi tìm chỗ để vscn, sau đó liền trở lại đứng ở cửa sổ. Nàng vệ sinh xong cũng ngồi trên giường rồi đợi bà Kim cho ăn sámg.
-Bà Kim: Hôm qua Chaeyoung chăm con cả đêm sao?
-Con không biết. - nàng lạnh nhạt trả lời. Có chăm hay không nàng cũng không cần.
-Bà Kim: Vợ chồng với nhau, có gì thì từ từ mình giải quyết. Con đừng có tỏ ra ghét bỏ con bé như vậy, nhìn chồng con như vậy con không thấy tội à? - bà Kim biết nàng chỉ là đang giận hờn vu vơ này kia thôi. Chứ bà biết, con gái bà yêu chồng nó thế nào mà, sao có thể vì chuyện chưa rõ mà bỏ mặc được.
-Tội? Con thấy mắc cười thì đúng hơn, cứ làm ra vẻ như mình là bị hại. - nàng không hài lòng khi thấy mẹ mình lại đi bênh vực cô.
-Bà Kim: Con mà cứ như vậy, có ngày mất chồng như chơi đó. - bà Kim hù dọa.
-Mất... Mất gì chứ? Con không sợ, dù gì người ta cũng đâu có cần con. - nàng uất ức lên tiếng.
-Bà Kim: Haizzzz con muốn làm gì cũng được, nhưng đừng để tình cảm vợ chồng bị sứt mẻ vì chuyện không đáng có. - bà nói xong toang bỏ đi, ủa đang chuẩn bị cho nàng ăn sáng mà bà đi đâi vậy chứ? Nàng cũng không hiểu.
Ngoài cửa phòng:
-Bà Kim: Chaeyoung à, con vào trong cho Jennie ăn giúp mẹ, mẹ đi mua ít trái cây cho con bé.
-Ơ nhưng...con sợ chị ấy lại nổi giận. - cô e dè trả lời, thật sự cô rất muốn vào nhưng sợ bản thân lại làm nàng kích động.
-Bà Kim: Không sao, con cứ vào đút cháo cho Jennie là được, mẹ đi tí rồi về ngay.
Nói rồi bà nhanh chóng rời đi, cô đành mở cửa vào trong. Cô từ từ đi đến chỗ nàng:
-Ra ngoài! - nàng lạnh lùng lên tiếng.
-Mẹ kêu em vào đây cho chị ăn sáng.
-Ra ngoài! - tông giọng có chút tức giận.
-Em sẽ ra ngoài, nhưng là khi chị ăn hết tô cháo này. Nào, để em đút chị.
Cô bưng tô cháo nghi ngút khói lên, rồi kéo ghế lại gần giường nàng, định đút liền bị nàng quát:
-Không cần! Tôi bảo em ra ngoài!
Cô giật mình, sau đó liền cúi gầm mặt xuống, nàng thấy thế cũng dịu xuống một chút.
-Jennie, chị giận em cũng được, hận em cũng được, nhưng xin chị, cho phép em được chăm sóc cho chị có được không? - giọng nói của cô vô cùng dịu dàng, ấm áp, nhưng lại có chút run run vì lo rằng nàng sẽ từ chối. Vì giọng nói này mà nàng có chút mềm lòng, nàng im lặng.
-Nếu chị không muốn thấy mặt em, thì chị hãy ăn hết tô cháo này đi, ăn xong em sẽ ra ngoài liền. - mắt cô đỏ hoe, dường như sắp khóc nhưng cô đã cố gắng kiềm nén lại, cô không thể yếu đuối trước mặt nàng được.
-Đưa đây. - nàng sợ, sợ một chút nữa sẽ không chịu được mà mềm lòng.
-Để em đút chị.
-Tôi tự ăn được!
Cô thôi không dám cãi nữa, liền đưa tô cháo cho nàng bưng rồi để nàng tự ăn.
-Cẩn thận coi chừng nóng. - cô cẩn thận đưa cho nàng, bản thân thì ngồi trên ghế nhìn nàng ăn, bây giờ không biết làm gì, cô liền lục lọi trong tủ xem có gì không thì thấy trái cây hôm qua mẹ coi đem vô vẫn còn, không lẽ mẹ chồng quên? Hay là bà muốn tạo cơ hội để 2 người làm lành? Nhưng mà nàng cứ như thế thì làm lành kiểu nào được.
Không lâu sau đó bà Kim trở về, thấy vậy cô liền đứng dậy và xin phép ra ngoài, bà Kim thấy vậy cũng đủ hiểu là đã xảy ra chuyện gì, bà cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com