Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 70

Hyomin đem sợi tóc của cô và Park Sunyoung đưa đi giám định DNA.

Trong thời gian đợi kết quả giám định, cô cũng đồng thời chờ đón buổi tiệc kỷ niệm hai năm kết hôn của mình và lễ ký kết giữa SK và Unique.

Không biết là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay do Park Jiyeon cố ý sắp đặt, bữa tiệc kỷ niệm kết hôn được tổ chức vào lúc bảy giờ tối, trong khi lễ ký kết giữa SK và Unique diễn ra lúc mười một giờ buổi sáng cùng ngày.

Buổi lễ ký kết được tổ chức tại tập đoàn SK. Tập đoàn Sk đồng ý bán hơn mười nhãn hiệu sản phẩm thuộc Park* thị trước kia, gồm Nhã Nhan, Secret, Chìa khóa của làn da...với giá hai tỷ đô la cho Unique.

Một đế quốc mỹ phẩm hoàn toàn mới sắp ra đời.

Bên ngoài có tin đồn, sở dĩ Jang Dong Bbin đột nhiên nhảy vào ngành mỹ phẩm, ngành nghề từ trước đến nay ông ta chưa bao giờ động tới là bởi vì chiều theo ý thích của người vợ thứ ba. Unique chính là tài sản nhà triệu phú họ Jang tặng cho cho người vợ kém ông ta gần 30 tuổi.

Buổi sáng hôm đó, Hyomin nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi tới khi cô đang ở văn phòng của mình: "Park tiểu thư, đã có kết quả giám định, xin cô hãy mau chóng đến lấy kết quả."

Hyomin cúp điện thoại, định đi bệnh viện một chuyến. Nhưng cô vừa cầm túi xách, người thư ký gõ cửa đi vào: "Kang tổng mời chị tham gia buổi lễ kí kết."

Ông ta muốn cô đi chứng kiến buổi lễ có thể nói sỉ nhục Park* gia?

Hyomin vừa đi vừa lên tiếng: "Cô hãy nói tôi có việc gấp cần ra ngoài. Nếu về kịp, tôi sẽ đi thẳng tới phòng hội nghị."

Không đầy nửa tiếng sau, Hyomin đã lái xe đến bệnh viện. Sau khi nhận kết quả giám định, cô vội vàng rời đi, nhanh chóng quay về bãi đỗ xe. Vừa chui vào ô tô, Hyomin lập tức đóng sập cửa. Ngồi trong không gian kín mít, cô nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình. Trước đó, đầu óc cô không có bất cứ suy nghĩ gì, còn bây giờ, cuối cùng cô cũng cảm thấy một nỗi hoảng sợ bao trùm toàn thân.

Hyomin nắm chặt vô lăng, đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Một lúc lâu sau, cô vẫn không nổ máy, mà chậm rãi cầm túi tài liệu đặt ở ghế lái phụ. Lúc mở túi tài liệu, bàn tay cô run run.

Hyomin rút tờ kết quả giám định, lướt qua những con số phức tạp, ánh mắt cô di chuyển tới ô cuối cùng. Kết quả hiển thị: không có quan hệ huyết thống...

Hyomin thẫn thờ quay về văn phòng của mình. Bắt gặp bộ dạng hồn bay phách lạc của cô, người thư ký không khỏi lo lắng: "Park tổng..."

Hyomin dừng bước, nhìn người thư ký. Vào giây phút đó, cô phảng phất nghĩ thông suốt tất cả, ba hồn chín vía trở lại vị trí cũ. Hyomin bình thản hỏi thư ký: "Lễ ký kết đã kết thúc chưa?"

"Chắc vẫn chưa ạ."

Hyomin gật đầu, lại quay ra thang máy. Không bao lâu sau, cô đã tới phòng hội nghị. Cô không hề nghĩ ngợi, lập tức gõ cửa rồi đi vào. Mọi người ở trong phòng đều ngẩng đầu nhìn Hyomin. Kang Joo Hyuk cất giọng mỉa mai: "Cô đến đúng lúc thật đấy."

Hyomin lặng lẻ đảo mắt một lượt quanh phòng hội nghị. Park Jiyeon ngồi bên cạnh Kang Joo Hyuk là người duy nhất không nhìn cô. Trong khi đó người cùng Kang Joo Hyuk ngồi ở vị trí trang trọng nhất là Jang Dong Bin hơi gật đầu với cô. Hyomin phóng tầm mắt qua đỉnh đầu Park Jiyeon, dừng lại ở vị trí còn trống cách đó không xa. Cô liền đi về chiếc ghế trống đó.

Câu "đến đúng lúc" của Kang Joo Hyuk có nghĩa, bây giờ là thời khắc then chốt nhất trong quá trình ký kết hợp đồng giữa hai bên. Hyomin ngồi chưa ấm chỗ, Jang Dong Bin và Kang Joo Hyuk  bắt đầu ký hợp đồng, đứng dậy, bắt tay. Cả phòng hội nghị vang lên tiếng vỗ tay rào rào.

Lễ ký kết nhanh chóng kết thúc. Những người không liên quan rời đi trước, Jang Dong Bin và Kang Joo Hyuk vẫn ở lại hàn huyên. Hyomin cũng đứng dậy, chuẩn bị bỏ đi như những người không liên quan. Kang Joo Hyuk liếc cô một cái rồi tiếp tục mỉm cười trò chuyện với Jang Dong Bin.

Ai ngờ Hyominkhông bỏ ra ngoài mà đi thẳng về phía Jang Dong Bin. Kang Joo Hyuk đang uống trà, ông ta ngẩn người khi chứng kiến hành động này của Hyomin. Hyomin chào Jang Dong Bin một câu, sau đó cúi sát tai ông ta thì thầm điều gì đó.

Jang Dong Gun đột nhiên bật cười thành tiếng: "Tốt! Tốt!" Sau đó, ông ta quay sang Kang Joo Hyuk: "Kang tổng! Vị này là..." Jang Dong Bin đưa mắt qua Hyomin: "Bà chủ của Unique."

Tách trà trong tay Kang Joo Hyuk rơi xuống đất, vỡ tan. Nước trà bắn tung tóe.

Hyomin bình tĩnh mỉm cười với Kang Joo Hyuk. Tựa hồ đây là lần đầu tiên gặp ông ta, cô lịch sự giơ tay: "Chào kang tổng!"

Park Jiyeon vẫn ngồi yên một chỗ. Lúc này, anh mới nhướng mắt nhìn người người phụ nữ nở nụ cười chiến thắng ở trước mặt. Anh chỉ lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.

Chỉ trong một ngày, nội bộ SK "long trời lở đất", dư luận xôn xao. Người phụ nữ ở trung tâm "cơn bão" là Hyomin chính thức đệ đơn từ chức lên hội đồng quản trị. Cô từ bỏ mọi chức vụ, rời khỏi tập đoàn SK với hai bàn tay trắng.

Bên ngoài tòa cao ốc SK tụ tập rất đông phóng viên. Hyomin đi ra ngoài bằng cổng sau, cô lái xe tới con đường trước tòa văn phòng Lệ Bạc, nhìn đám phóng viên đang vây kín cổng ra vào của tòa nhà. Hyomin chỉ giảm tốc độ liếc qua rồi lại tăng tốc rời đi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến bảy giờ tối. Bây giờ vốn là lúc tổ chức tiệc kỷ niệm hai năm kết hôn, nhưng do sự "tạo phản" của cô, buổi tiệc quy mô lớn đương nhiên bị hủy bỏ.

Tám giờ...

Chín giờ...

Hyomin lặng lẽ ngồi trong thư phòng của ngôi nhà lớn Park* gia chờ đợi một người. Trên bàn làm việc xuất hiện một tờ giấy và một cây bút. Nhưng cho đến mười giờ tối, ngoài trời đã tối đen như mực từ lâu, nhưng Park Jiyeon vẫn không thấy bóng dáng.

Hyomin suy tư một lúc, cô đột nhiên nghĩ tới một khả năng. Thế là cô rời khỏi nhà, lái xe thẳng đến khách sạn theo kế hoạch tổ chức tiệc kỷ niệm vào buổi tối hôm nay.

Hội trường ở tầng trên cùng trống không, chẳng có bóng dáng của khách khứa. Đây cũng là điều nằm trong định liệu của Hyomin. Nhưng khi đi vào hội trường, cô bất chợt nghe thấy tiếng nhạc du dương, một cô gái đang biểu diễn violon cello ngay tại chỗ.

Trên mấy chục chiếc bàn ăn đều bày ly thủy tinh lóng lánh và bộ bát đĩa bằng sứ trắng ngần. Tuy nhiên, cả hội trường rộng lớn không có lấy một người khách, trừ hình bóng cô độc ngồi ở cái bàn chính giữa.

Luồng sáng trong hội trường không chiếu vào người đàn ông đó, nhưng ngay từ cửa ra vào, Hyomin đã phảng phất nhìn thấy vẻ hiu quạnh trên gương mặt người đàn ông đó.

Hyomin lặng lẽ tiến lại gần. Nghe tiếng bước chân, Park Jiyeon lập tức ngẩng đầu. Hyomin ở trước mặt anh không trang điểm đẹp đẽ, không diện váy áo lộng lẫy, mà chỉ có vẻ mặt lạnh lùng vô cảm: "Đây là đơn xin ly hôn. Tôi đã ký tên rồi, chỉ thiếu chữ ký của anh."

Park Jiyeon mỉm cười, cúi đầu nhìn tờ đơn ly hôn vừa đưa đến trước mặt anh. Đây là món quà cô tặng anh nhân dịp kỷ niệm hai năm kết hôn...

Tiếng đàn violon cello bỗng im bặt.

"Sau khi mượn tay Jang Dong Bin giành lại Park* thị, cuộc hôn nhân của chúng ta không còn giá trị lợi dụng đối với em phải không?" Park Jiyeon thong thả lắc ly rượu, mỉm cười hỏi.

"Tôi đã ghi rõ không cần tài sản sau khi kết hôn của anh, anh có thể yên tâm." Hyomin cố ý không trả lời câu hỏi mà nói sang vấn đề khác, đồng thời đẩy tờ đơn về phía Park Jiyeon.

"Sau khi tôi ký tên thì sẽ thế nào?" Park Jiyeon hỏi đến đây, anh đột nhiên tỉnh ngộ: "Ân oán kết thúc, sống chết cũng không qua lại?"

Đúng vậy...Sau đó thì sao? Hyomin tự hỏi bản thân.

Cô từng yêu, cũng từng hận đến khắc cốt ghi tâm người đàn ông này. Nhưng bản báo cáo giám định DNA nằm trong túi xách của cô, và tiếng khóc vì không có gì để nói của dì Kim khi cô gọi điện đi New Zealand luôn luôn nhắc nhở cô, mọi sự nỗ lực của cô trước đó chỉ là một trò cười to lớn mà thôi.

Dì Kim hứa với Hyomin sẽ không tiết lộ với mẹ cô chuyện này. Một người phụ nữ nuôi dưỡng cô nhiều năm như vậy, tình cảm đã vượt qua quan hệ dòng máu, cô không thể nào cắt bỏ.

Thế nhưng về người đàn ông đang ngồi trước mặt cô...

Bây giờ là lúc cô nên buông tay, tha cho bản thân cô, cũng để cho anh một con đường sống...

Trong lúc cả hai trầm mặc, Park Jiyeon đột ngột đứng dậy. Hyomin lùi lại phía sau nửa bước theo phản xạ, cô nhìn anh bằng ánh mắt đầy cảnh giác. Park Jiyeon thấy vậy nhếch miệng cười tự giễu, một tay anh cầm ly rượu của mình, bàn tay còn lại đổ champagne vào chiếc ly không ở trên bàn rồi đưa cho Hyomin: "Lễ kỷ niệm vui vẻ."

Hyomin chỉ nhìn ly rượu mà không có ý nhận lấy. Park Jiyeon không ép buộc, anh hơi nghiêng ly rượu trong tay, để chất lỏng chảy xuống tờ đơn xin ly hôn trên mặt bàn. Anh dùng hành động bày tỏ lập trường của mình.

Hyomin chợt phát hiện, mặc dù rơi vào tình huống này nhưng bản thân cô vô cùng bình tĩnh. Có lẽ cô đã hoàn toàn hết hy vọng. Cô rút tấm danh thiếp đặt lên mặt bàn: "Lúc nào muốn ký, anh hãy gọi điện liên hệ với luật sư của tôi."

Nói xong cô liền quay người bỏ đi.

Park Jiyeon đứng yên một chỗ, anh không dõi theo bóng hình người phụ nữ mà cúi đầu nhìn tấm danh thiếp. Cho đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của Hyomin, anh mới từ tốn ngồi xuống.

Nữ nghệ sỹ chơi violon cello trên sân khấu luống cuống, không biết nên ở lại hay ra về. Nhưng khi cảm nhận thấy một nỗi tuyệt vọng mãnh liệt bao trùm người đàn ông ngồi giữa hội trường, cô ta không nhẫn tâm bỏ lại người đàn ông cô độc một mình.

"Xin hãy diễn tấu một bản nhạc..." Người đàn ông đột nhiên mở miệng.

Anh không nói hết câu, bởi vì cổ họng anh tắc nghẹn? Nhưng vẻ mặt của anh vẫn rất bình tĩnh, dưới tấm mặt nạ vô cảm đó che giấu điều gì? Nữ nghệ sỹ ngẫm nghĩ, lại ngồi xuống. Ở giây tiếp theo, cả hội trường vang lên tiếng nhạc réo rắt.

Goodbye, my almost lover

Goodbye, my hopeless dream

I'm trying not to think about you

Can't you just let me be?

Goodbye, my almost lover

Goodbye, my hopeless dream

I'm trying not to think about you

Can't you just let me be?

......

Hyomin dọn khỏi ngôi nhà lớn Park* gia ngay trong buổi tối hôm đó. Lúc lái xe ô tô ra cổng, Hyomin nhìn "cái lồng sắt" cô sống suốt hai năm qua lần cuối.

Tạm biệt...Không bao giờ gặp lại...

Một ngày mới bắt đầu, Hyomin tỉnh dậy ở phòng khách sạn. Nhìn lên trần nhà xa lạ, cô cũng không rõ bản thân rốt cuộc hồi sinh hay để hết tình cảm ở đằng sau cánh cửa ngôi nhà lớn, chỉ mang đi cái vỏ trống rỗng.

Park Jiyeon không hề liên lạc với cô, tựa hồ anh đã cắt đứt mọi quan hệ chỉ sau một đêm.

Là một nhãn hiệu hoàn toàn mới, Unique bắt đầu cuộc hành trình của mình. Đúng như Hyomin và những người thông thạo tình hình dự liệu, SK không dễ dàng bỏ qua cho cô.

Kang Joo Hyuk sử dụng mọi biện pháp phong tỏa Unique, khiến Unique không thể đăng quảng cáo trên những tờ báo hay tạp chí có mối quan hệ hợp tác lâu dài với SK. Ngoài ra, dưới sự "chọc ngoáy" của SK, trên thị trường liên tục xuất hiện tin tức không có lợi cho Unique. Đây chẳng qua là thủ đoạn quen thuộc của Kang Joo Hyuk, ông ta giở lại sự kiện dị ứng da gây ầm ĩ dư luận của Park* thị mấy năm trước.

Trước hành động của SK, công tác đối phó nguy cơ của Unique tiến hành đâu vào đấy. Tận dụng ưu thế của tập đoàn LK ở trong nước, Unique xây dựng lại mạng lưới tiêu thụ, liên kết với các đại lý ở các tỉnh thành tiến hành hoạt động quảng bá sản phẩm rầm rộ, mời nhân vật có tên tuổi dùng thử sản phẩm, mượn hiệu ứng dư luận liên tục tuyên truyền rộng rãi.

Ba tháng trôi qua rất nhanh. Sau khi Park* thị bị thu mua, rất nhiều công nhân viên có cống hiến cho công ty buộc phải thôi việc. Lần này, Hyomin đích thân ra mặt, đi thăm hỏi mọi người. Đám "công thần" lại được trọng dụng, tự nhiên sẽ cho Hyomin sử dụng nguồn tài nguyên và mối quan hệ trong tay bọn họ.

Để xóa bỏ ảnh hưởng tiêu cực từ những tin tức bất lợi, Hyomin quyết định đi một nước cờ mạo hiểm, đó là công bố công thức sản phẩm.

Kể từ giây phút công bố công thức sản phẩm, Lee Joon toát mồ hôi lạnh thay cô: "Em to gan thật đấy. Ở đất nước này có doanh nghiệp nào làm theo cách của em?"

Thực tế chứng minh, chiêu này của Hyomin vô cùng hữu hiệu. Lee Joon thường xuyên hẹn cô ăn cơm. Trong bữa ăn, anh luôn có vẻ mặt lo lắng. Một tháng sau, Hyomin cuối cùng cũng có thể tươi cười rút bảng báo cáo tiêu thụ đưa cho Lee Joon, thành tích kinh doanh không bao giờ biết lừa dối. Hyomin đắc ý nói với Lee Joon: "Anh xem đi, thế giới là vậy. To gan thì sống, nhát gan thì chết."

Lee Joon bất lực mỉm cười, vừa xem báo cáo vừa phụ họa theo cô: "Phải rồi."

Trong cuộc chiến không khói lửa giữa Lee Joon và Unique, tuy LK đứng ở vị trí trung lập, nhưng Lee Joon lặng lẽ giúp cô bao nhiêu, trong lòng Hyomin đều biết rõ. Chỉ có điều...hình như cô đã thật sự thay đổi. Người xung quanh đối xử tốt với cô, cô có thể thản nhiên chấp nhận, nhưng không nghĩ đến việc báo đáp. Tình ý trong mắt Lee Joon ngày càng nồng đậm, vậy mà Hyomin vẫn tỏ ra thờ ơ như không hề hay biết.

Cô đúng là thay đổi nhiều so với trước, thậm chí ngay cả Halm Eunjung cũng phát giác. Gần đây, Eunjung rất ít khi gọi điện cho cô. Hiếm hoi lắm anh mới gọi một lần thì cũng nhắc tới Park Sunyoung: "Ngày kia, vụ án của Sunyoung mở phiên tòa xét xử."

"Thế à?"


Halm Eunjung vẫn là thái độ muốn nói nhưng lại ngập ngừng, Hyomin thật sự không muốn an ủi anh: "Lẽ nào anh định bảo em cùng anh đi dự phiên tòa? Nếu em đi, em không dám bảo đảm vào giây phút chị ta bị tuyên án, em sẽ không nhảy lên vỗ tay tán thưởng."

Một lúc sau, Eunjung thở dài: "Hyomin, em đã hoàn toàn thay đổi."

"Vậy sao?"
Hyomin nhếch khóe miệng: "Cuối cùng anh cũng cảm thấy thất vọng về em? Nhưng em rất yêu con người em bây giờ."

Yêu con người hiện tại chỉ sống vì bản thân, yêu con người ngoài sự nghiệp không bận tâm đến bất cứ điều gì khác...

Ba tháng quay như chong chóng, Hyomin chưa từng nghỉ ngơi một ngày, nếu không phải Jang Dong Bin mời cô đi New York tham dự tiệc cưới của thiên kim Jang gia, lịch trình công việc của Hyomin chắc sẽ kín mít đến tận quý sau.

Jang Dong Bin là ân nhân lớn nhất của Hyomin nên cô đương nhiên gác mọi công việc đi dự tiệc cưới.

Lee Joon và Hyomin cùng bay đi New York. Gặp Jang Dong Gun ở khách sạn nơi trú ngụ, Lee Joon mở miệng nói: "Tôi thật lòng cám ơn Jang tiên sinh. Nếu không phải là tiên sinh, chắc cô gái này cả đời không định nghỉ ngơi."

Hyomin không ngờ anh nói vậy, lập tức ngẩn người. Lương Thụy Cường nhìn cô và Lộ Chinh bằng ánh mắt mang hàm ý sâu xa. Ông cười cười, phảng phất đã xác định mối quan hệ của hai người trẻ tuổi.

Trước thái độ của Jang Dong Bin, Hyomin chỉ có thể ngượng ngùng ho khan vài tiếng.

Tiệc cưới của thiên kim Jang gia liên tục kéo dài trong ba ngày ở New York và Long Island. Bữa tiệc vào buổi tối ngày cuối cùng được tổ chức ở biệt thự của Jang gia nằm trên Long Island, khách mời đều là nhân vật quyền quý trong và ngoài nước. Hyomin có nghe nói, chồng của Jang tiểu thư từng là trợ lý riêng của một tỷ phú trong ngành tài chính tiền tệ, hiện anh ta làm giám đốc chi nhánh của Jang thị ở New York. So với danh tiếng của Jang gia, cuộc hôn nhân của Jang tiểu thư không phải môn đăng hộ đối, nhưng bất cứ ai từng gặp đôi vợ chồng này cũng đều cảm thấy hai người vô cùng ân ái, là một cặp trời sinh.

Vợ của Jang Dong Bin cũng xuất hiện tại bữa tiệc. Cô ta quả nhiên là một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp.

Tuy đây là lần đầu tiên gặp vị Jang phu nhân nhưng Hyomin có cảm giác đã từng gặp cô ta ở đâu đó, bởi vì trông cô ra rất quen mắt. Hyomin thậm chí chau mày quan sát người phụ nữ từ phía xa, cho đến khi bên tai cô bất chợt vang lên giọng nói quen thuộc: "Sao em lại lén lút nhìn phu nhân nhà người ta như vậy?"

Hyomin giật mình, thu hồi tầm mắt. Lee Joon không biết quay về từ lúc nào, đang đứng trước mặt cô. Anh lịch sự đưa cho cô ly rượu.

Hyomin cụp mi mắt, nhận ly rượu. Nhưng cô chỉ uống một ngụm rồi lại ngẩng đầu, một lần nữa đưa mắt về phía Jang Dong Bin và người vợ xinh đẹp của ông ta.

Không ngờ lần này, cô chạm phải ánh mắt của Jang phu nhân. Khi ánh mắt giao nhau, Jang phu nhân mỉm cười gật đầu với cô.

Để che giấu sự ngượng ngùng, cô định mỉm cười với người phụ nữ đó. Nhưng đúng lúc này, ký ức trong bộ não Hyomin như được mở nắp van, khiến nụ cười cứng đờ trên khóe miệng cô.

Hyomin lập tức đặt ly rượu, rút điện thoại khỏi túi xách. Bộ dạng cấp thiết của cô thu hút sự chú ý của Lee Joon: "Em sao thế?"

Hyomin chỉ lặng lẽ lắc đầu, tiếp tục mở điện thoại di động. Cuối cùng, cô cũng tìm thấy tin tức lá cải liên quan đến Park Jiyeon gần một năm trước.

Lúc bấy giờ có một chuyên mục giải trí đăng tiêu đề rất lớn: Park Jiyeon và một người phụ nữ thần bí cùng đi vào câu lạc bộ tư nhân.

Cuối bài báo, người viết còn thêm một câu mang hàm ý sâu xa: "Cho đến khi phóng viên gửi bài, hai người vẫn chưa rời khỏi câu lạc bộ."

Tấm ảnh trên bài báo không mấy rõ ràng, nhưng lúc đó Hyomin liếc qua vẫn có thể nhận ra người đàn ông trong ảnh là ai. Còn cô gái yêu kiều ở bên cạnh anh...

Vào giây phút này, bộ não Hyomin tựa hồ vụt qua một tia sáng, ép cô ngẩng đầu dõi mắt về Lương phu nhân ở phía xa xa. Cô ta chính là người phụ nữ đi cùng Park Jiyeon vào câu lạc bộ tư nhân, bị phóng viên chộp được hình.

Hyomin hốt hoảng lùi lại phía sau một bước. May mà có Lee Joon đỡ cô.

Bắt gặp vẻ đờ đẫn trong mắt cô, Lee Joon hỏi: "Em sao thế?"

"..."

"Trong người không khỏe à?"

Lúc này Hyomin mới nhìn anh, cô miễn cưỡng lắc đầu.

Tầng một của ngôi biệt thự và vườn hoa, bể bơi ở bên ngoài được bố trí thành phòng tiệc, khách khứa rất đông đúc. Nửa tiếng sau, Jang Dong Bin mới đưa phu nhân tới chúc rượu. Hyomin và Jang phu nhân cùng độ tuổi, trò chuyện khá thoải mái. Lee Joon vốn hơi lo lắng, nhưng thấy sắc mắt Hyomin hoàn toàn bình thường, anh mới yên tâm đi gặp bạn bè của anh.

Jang phu nhân quả nhiên có hứng thú với ngành mỹ phẩm như tin đồn. Cô ta nói không bao lâu nữa cũng có ý định tham gia cổ phần của Unique. Jang Dong Bin rất sủng ái người vợ này. Hai người phụ nữ trò chuyện, nhân vật hô phong hoán vũ như Jang Dong Bin đứng bên cạnh lắng nghe, thỉnh thoảng mỉm cười với vợ ông ta. Đến khi người giúp việc của Jang gia đi tới, nói với Jang Dong Bin: "Tiểu thư mời tiên sinh lên phòng", ông ta mới ôm vợ: "Anh đi một lát."

Cuối cùng chỉ còn lại Hyomin và Jang phu nhân. Khi nhân viên phục vụ bưng khay đi qua bọn họ, Jang phu nhân lấy hai ly rượu, đưa cho Hyomin một ly: "Chúng ta vừa nói đến đâu rồi?"

Hyomin mỉm cười nhận ly rượu, cô đột nhiên chuyển đề tài: "Jang phu nhân có quen biết Park Jiyeon không?"

Jang phu nhân ngẩn người. Im lặng vài giây, cô ta uống một ngụm rượu, ho khan một tiếng mới trả lời: "Tôi có nghe nói đến người này nhưng chưa từng gặp mặt. Tại sao cô đột nhiên hỏi tôi điều đó?"

"À, không có gì." Hyomin cũng uống một hớp rượu, cất giọng thản nhiên: "Vừa rồi phu nhân nói trước khi quen biết tiên sinh, phu nhân làm việc ở một công ty mỹ phẩm. Phu nhân còn nhắc đến mô hình tiêu thụ có tính toàn thắng. Theo tôi được biết, mô hình này là do công ty CGCM đưa ra, tôi không nhớ nhầm đấy chứ?"

"Không sai." Jang phu nhân vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng thần sắc không mấy tự nhiên.

Hyomin gật đầu: "Tại tôi đột nhiên nhớ ra, năm đó Park Jiyoen đang làm giám đốc điều hành của CGCM, được công ty "săn đầu người" kéo về Park* thị. Sở dĩ Park Jiyeon thăng chức nhanh như vậy, thậm chí cuối cùng trở thành giám đốc điều hành người Hàn duy nhất của CGCM kể từ khi thành lập, chính là vì anh ta đề xuất ra mô hình tiêu thụ có tính toàn thắng, giúp công ty hái ra tiền."

"Vậy sao? Đúng là người có năng lực...Đáng tiếc, tôi chỉ làm việc ở CGCM có mấy tháng. Khoảng thời gian đó, hình như không phải là nhiệm kỳ của vị Park tiên sinh mà cô nhắc tới."

Lúc người phụ nữ trước mặt sắp bị Hyomin tóm được sơ hở, cô ta đột nhiên chủ động chạm cốc với Hyomin: "Bên kia có người bạn gọi tôi, tôi đi một lát, chúng ta nói chuyện sau."

Hyomin quay đầu, đằng sau quả nhiên có một người da trắng đang vẫy tay về bên này. Hyomin chỉ còn cách lặng lẽ uống cạn ly rượu.

Bữa tiệc vẫn chưa kết thúc, Hyomin bỏ về khách sạn trước. Cô không kịp cởi váy dạ hội, chỉ tháo giày cao gót rồi đi đi lại lại trong phòng.

Cô nghĩ mãi không thông, cũng không dám nghĩ ngợi nhiều, đầu óc cô hỗn loạn vô cùng. Do dự gần nửa tiếng đồng hồ, Hyomin cuối cùng hạ quyết tâm bấm một dãy số điện thoại di động.

Tại sao luật sư của tôi vẫn chưa nhận được câu trả lời của anh? Ngẫm nghĩ nửa tiếng đồng hồ mới ra câu này. Nhưng dù sao cũng có cớ để mở miệng, cô không cần sốt ruột như con kiến trong chảo nóng.

Điện thoại hình như kết nối, Hyomin lập tức lên tiếng: "Park..."

"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã ngừng hoạt động."

Đáp lại Hyomin là một câu lạnh lùng và máy móc. Hyomin chết sững ngay tại chỗ, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Đến khi điện thoại báo lần thứ ba, cô mới định thần. Vừa chuẩn bị tắt điện thoại, Hyomin đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa phòng "ding dong".

Âm thanh giòn giã khiến tim Hyomin đập chậm nửa nhịp. Tiếng chuông thứ hai lại vang lên trong nháy mắt, Hyomin hết nhìn điện thoại di động lại đưa mắt về phía cửa phòng.

Không thể nào...

Lúc Hyomin lao đi mở cửa, cô không hề hay biết đầu óc cô đang nghĩ gì. Cho tới khi cô mở cửa phòng, nhìn thấy người đàn ông đứng bên ngoài là Lee Joon chứ không phải ai đó, bộ não cô cuối cùng cũng vang lên âm thanh: cô đã mất tin tức của anh một cách triệt để.

Lee Joon quan sát người phụ nữ đang ngây ra ở cửa: "Sao em bỏ về trước? Quần áo cũng chưa thay."

Hyomin đứng như trời trồng ở giữa cửa, tựa hồ không muốn cho Lee Joon vào phòng. Lee Joon chỉ có thể nở nụ cười ngượng ngùng: "Em không khỏe sao?"

Hyomin không trả lời. Im lặng một lúc, cô đột nhiên gọi tên anh: "Lee Joon."

Mặc dù chỉ là cách gọi bình thường nhưng Lee Joon phảng phất ngửi thấy một tín hiệu nguy hiểm. Quả nhiên câu tiếp theo của Hyomin là: "Tôi đặt vé máy bay về nước vào ngày mai."

"Sao em không ở lại chơi thêm một hai ngày?"

Hyomin không trả lời. Lee Joon vô ý thức thu lại nụ cười. Nhưng anh là Lee Joon, là người đàn ông lịch thiệp, vì vậy anh nhanh chóng mỉm cười: "Được thôi, em đặt vé chuyến bay nào? Ngày mai tôi về cùng em."

"Không cần, thật sự không cần đâu."
Đây là lần đầu tiên kể từ bao lâu nay, Hyomin từ chối người đàn ông này một cách dứt khoát.

"Chỗ này từng chứa một người."  Hyomin chỉ vào ngực cô, đúng vị trí trái tim.

"Em đừng nói nữa..."

Đáng tiếc sự phảng kháng của Lee Joon vô hiệu, Hyomin tiếp tục lẩm bẩm: "Tôi đã đích thân cắt bỏ người đó khỏi trái tim tôi. Cả quá trình này đau đớn đến mức nào, ngay bản thân tôi cũng không dám hồi tưởng. Anh nghĩ trái tim tôi còn có thể chứa đựng người khác?"

Cuối cùng, Lee Joon hoàn toàn tắt nụ cười.

"Anh đi đi." Hyomin nói xong liền đóng cửa.

Vào thời khắc này, hoàn cảnh này, tất cả đang tuyên án tử hình cho anh...Nhìn cánh cửa từ từ khép lại, vẻ mặt của người phụ nữ ở đằng sau cánh cửa vốn lạnh lùng dần chuyển sang áy náy, Lee Joon đột nhiên giơ tay chặn cửa.

Anh chưa bao giờ nổi nóng với cô. Lần này, Lee Joon đột ngột bộc phát, anh đẩy mạnh cửa, mạnh đến nỗi cánh cửa đập mạnh vào bờ tường đánh "sầm".

Hyomin đã sớm đoán ra phản ứng của Lee Joon, cô thậm chí chờ đón hành động tiếp theo của anh, bất kể quát mắng hay đánh cô, anh muốn làm thế nào cũng được. Tuy nhiên...Hyomin không hy vọng nhất là chứng kiến anh như vậy.

Lee Joon mỉm cười nhìn cô, nỗi tức giận phảng phất tan biến trong giây lát. Đáy mắt anh chỉ còn lại sự mất mát và bất lực: "Em có biết không? Nếu anh vẫn còn là anh trước khi quen biết em, có lẽ anh sẽ cười nhạt một tiếng rồi bình thản bỏ đi. Không có một cái cây, anh vẫn còn cả khu rừng. Thế nhưng..."

Anh không biết diễn đạt như thế nào. Đây là lần đầu tiên trong đời bày tỏ tình cảm, vậy mà anh bí từ và khẩn trương, giống một đứa trẻ.

Ngừng vài giây, Lee Joon tiếp tục mở miệng: "Anh có nghe nói đến câu chuyện của Halm Eunjung và chị gái em. Halm Eunjung vì chị gái em làm vô số việc, chắc em coi thường anh ta lắm đúng không?"

Hyomin lắc đầu, nhưng vẻ mặt của cô đã khẳng định nhận xét của Lee Joon.

"Anh..." Lee Joon sốt ruột muốn nói điều gì đó nhưng tựa hồ rất khó mở miệng: "Anh không biết nói thế nào, nhưng bây giờ anh có thể cho em biết, anh chính là Halm Eunjung của em. Anh yêu em, yêu đến mức không lý do, yêu đến mức không có nguyên tắc, thậm chí từ bỏ cả tôn nghiêm của mình."

Hyomin im lặng. Cô thà không nghe thấy gì cả. Như vậy, cô sẽ không cảm thấy đau lòng như bây giờ. Lee Joon tiến lên một bước đến trước mặt cô. Mặc dù hai người chỉ cách nhau nửa bước chân nhưng khoảng cách vô hình giữa bọn họ, anh làm thế nào mới có thể vượt qua?

Lee Joon nâng mặt Hyomin. Anh quan sát hình ảnh hèn mọn của bản thân phản chiếu trong đôi mắt của người phụ nữ.

Cuối cùng, anh cúi xuống hôn lên trán cô. Một nụ hôn dè dặt và khiêm nhường: "Chúc em ngủ ngon."

---------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com