Chap 9
Tui đi coi đẹp lắm các bác ạ! Đã yêu nay còn yêu hơn nữa.
Điên cuồng mất thôi!!!!!!!!
-----------------------------------------------------------------
Đoàn người sau khi rời khỏi đại sảnh sân bay lập tức giải tán, ai nấy nhanh chóng về nhà hưởng thụ kỳ nghỉ hiếm có. Chỉ có thư ký Lee ở lại, bận rộn gọi điện thoại cho tài xế của Park Jiyeon xem anh ta đang chờ ở đâu.
Hyomin chống nạng đi về lối ra bãi đỗ xe. Park Sunyoung cố tình đi chậm, ở bên cạnh chăm sóc cô.
Cô ta quả nhiên là một chị gái tốt. Vẫn chưa ra khỏi sân bay, Park Sunyoung đã bắt đầu đòi quyền lợi giúp em gái: "Tổng giám đốc, Hyomin đã bị thương đến mức này, anh nên cho phép cô ấy nghỉ một thời gian, ở nhà dưỡng thương."
Park Jiyeon mỉm cười, thần sắc tỏ ra xa cách: "Thế thì phải xem ý Hyomin thế nào. Nếu cô ấy muốn xin nghỉ phép, cứ thông báo với bộ phận nhân sự, tôi sẽ duyệt ngay."
Nói xong, anh nhìn Hyomin bằng ánh mắt mờ ám.
"Vậy à?" Ánh mắt Park Jiyeon nhìn Hyomin khiến Park Sunyoung hơi sững lại. Nhưng ngay sau đó, cô ta liền nở nụ cười lịch sự quen thuộc: "Đúng rồi. Tổng giám đốc, không biết anh có tiện không? Bố tôi vừa bày tiệc gia đình để đón anh. Hy vọng anh nể mặt."
"Hôm nay à?"
"Đúng vậy." Park Sunyoung tỏ ra rất chu đáo: "Anh hãy gọi cả Thư ký Lee đi cùng."
Nói đến đây, mọi người đã tới bãi đỗ xe.
Ngoài hai tài xế của hai bên, tất cả gồm bốn người. Thư ký Lee đã chạy ra xe của Park Jiyeon, mở sẵn cửa xe chờ anh.
Park Sunyoung dường như khó xử về việc sắp xếp chỗ ngồi. Hyomin chân bất tiện, cần chiếm nguyên hàng ghế sau. Park Sunyoung còn chưa lên tiếng, lái xe của cô ta mở miệng trước: "Hay là thế này, cô hai ngồi xe của tôi, còn cô cả ngồi xe của Tổng giám đốc?"
Park Sunyoung ngẫm nghĩ vài giây, cơ hồ tán thành sự sắp xếp đó. Nhưng cô ta vẫn lịch sự quay sang hỏi ý kiến Park Jiyeon: "Tôi có tiện ngồi xe anh..."
Park Sunyoung không ngờ lời nói của cô ta bị cắt ngang.
"Hôm nay chị không cần đi công ty làm việc sao?"
Là Hyomin quay sang hỏi Park Sunyoung.
Từ đầu đến cuối Hyomin luôn giữ bộ mặt lạnh lùng và trầm lặng. Việc cô đột nhiên quan tâm Park Sunyoung, làm khóe mắt của Park Jiyeon hơi cong lên, ánh mắt lộ vẻ khó tin.
Park Sunyoung có lẽ cũng bất ngờ, nhưng cô ta lập tức mỉm cười: "Chị xin nghỉ để đi đón em."
Nói xong Park Sunyoung lại quay sang Park Jiyeon: "Tôi có tiện ngồi xe anh không ạ?"
Park Jiyeon phong độ giơ tay làm động tác mời. Park Sunyoung vội đi đến ô tô của anh, trong khi anh cố ý bước chậm lại. Ở giây tiếp theo, Hyomin đột ngột lên tiếng: "Tổng giám đốc, chúng ta có lẽ phải về công ty một chuyến. Tôi còn một tập tài liệu cần anh ký tên."
"Vậy à?"
Tuy ngữ khí hơi nghi hoặc, nhưng Park Jiyeon dường như không ngạc nhiên. Sau đó anh mỉm cười, phảng phất sớm đoán ra cô sẽ nói câu đó.
Hyomin không đợi Park Jiyeon gật đầu, lập tức chống nạng đi về phía xe ô tô của anh. Không bận tâm đến Park Sunyoung đứng bất động một chỗ, cô ngồi thẳng vào ghế sau xe Park Jiyeon.
"Thật ngại quá, Park* tiểu thư. Thư ký Lee ngồi xe cô đến điểm hẹn trước. Lát nữa tôi và Hyomin sẽ đi sau." Park Jiyeon nói xong liền lên xe.
Hyomin không khách khí đóng sập cửa xe ngay trước mặt Park Sunyoung.
Chiếc xe lăn bánh. Chỉ một loáng, gương mặt ngượng ngùng của Park Sunyoung biến mất khỏi gương chiếu hậu.
Xe ô tô bình ổn tăng tốc.
Trong xe yên lặng một cách kỳ lạ. Park Jiyeon là người mở miệng trước: "Một chiêu của em đã hủy cơ hội đi riêng với tôi mà chị gái em tốn bao công sức tạo ra."
Hyomin độc chiếm cả hàng ghế phía sau, chân bó bột của cô đặt lên ghế. Nghe Park Jiyeon nói vậy, cô ngẩng lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt của anh qua kính chiếu hậu.
"Tổng giám đốc, anh nói vậy là có ý gì, tôi nghe không hiểu?"
Park Jiyeon nheo mắt cười: "Không tồi. Hóa ra em cũng học được chiêu giả vờ đơn thuần ngốc nghếch của chị gái em."
Hyomin dẩu môi mỉm cười, thay câu trả lời.
Không ngờ anh vẫn chưa nói hết: "Nói thật, tôi thích tính cách của chị gái em hơn. Dù tâm tư và suy nghĩ ở trong lòng cô ta có ác độc đến mức nào, bề ngoài cô ta vẫn mỉm cười ngọt ngào với em. Còn em trong ngoài như một, trước sau gì cũng chịu thiệt thòi."
Hyomin thầm khinh thường nhận xét của anh.
Vài giây sau, cô nói: "Tổng giám đốc, anh hiểu nhầm chị gái tôi rồi. Chị ấy tâm địa hiền lành thật mà."
Thấy Park Jiyeon lắc đầu, Hyomin đột nhiên cười gian xảo, cô cất giọng ngọt ngào: "Nhắc đến mới nói, anh không sợ tôi trước mặt luôn chống lại anh, nhưng trên thực tế muốn thu hút sự chú ý của anh hay sao?"
"Nếu mục đích thật sự của em là muốn thu hút sự chú ý của tôi. Vậy thì tôi thành thật nói cho em biết, em đã thành công." Ánh mắt, vẻ mặt và giọng nói của anh vô cùng dịu dàng: "Em rất thành công."
Một người đàn ông nói những lời chế nhạo, có thể khiến người khác cảm thấy tràn đầy tình cảm đến mức này?
Hyomin đấu không lại, chỉ còn cách lẩn tránh ánh mắt của anh.
Một lúc lâu sau, khi xe chạy vào thành phố, Hyomin mới trở lại nhịp tim vốn có, cô nói nhỏ: "Cho tôi xuống xe đi."
Park Jiyeon giả bộ ngạc nhiên: "Chẳng phải em nói có tài liệu cần tôi ký tên?"
Hyomin than thầm trong lòng. Luận về khả năng đóng kịch, cô làm sao có thể là đối thủ của người đàn ông này?
"Đừng vờ vịt nữa. Anh cũng biết đó là cái cớ tôi đuổi chị ta đi chỗ khác."
Park Jiyeon cười khẽ.
Xe dừng lại ở đoạn đường có nhiều taxi. Park Jiyeon đỡ cô xuống xe, Hyomin bối rối nói một câu: "Cám ơn."
Chỉ hai từ ngắn ngọn, nhưng ý cười trong khóe mắt Park Jiyeon càng sâu hơn: "Em không định tham gia tiệc gia đình hay sao?"
"Tôi chưa bao giờ dự tiệc gia đình."
Park Jiyeon nhíu mày chờ nghe cô giải thích. Hyomin do dự một lát, cuối cùng vẫn mở miệng: "Tôi sợ khi nhìn thấy hai người đàn bà đó ngồi cùng bàn ăn cơm, tôi sẽ mắc ói tại chỗ."
Hyomin nói xong liền vẫy taxi đi mất.
Park Jiyeon đứng bên cạnh ô tô, chờ cô cà nhắc lên xe taxi mới quay về xe của mình.
Anh trầm mặc hồi lâu, mãi vẫn không ra lệnh tài xế nổ máy. Người tài xế chỉ còn cách im lặng chờ đợi. Qua kính chiếu hậu, anh ta chợt thấy ánh mắt vốn luôn lạnh lùng của người đàn ông ngồi ở ghế sau đột nhiên lóe một tia thê lương.
Người tài xế nhớ lại câu nói vừa rồi của Hyomin, thở dài một tiếng: "Sống trong gia đình kiểu đó cũng thật bất hạnh."
"Vậy...Kẻ đầu sỏ gây ra sự bất hạnh đó có nên xuống địa ngục?" Park Jiyeon cất giọng trầm trầm.
Thanh âm của anh rất nhẹ, nhưng vẻ mặt anh lạnh giá, không một chút hơi ấm, khiến người tài xế giật mình kinh hãi.
Lúc này, Park Jiyeon mới ý thức anh vừa nói gì. Anh nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, mỉm cười: "Lái xe đi".
**************
Nhờ sự hoạt động tích cực của bộ phận PR, tin tức Park* thị ký kết hợp đồng với bên Mỹ chễm chệ trên nhiều tờ báo lớn. Việc tuyên truyền quy mô lớn lập tức có hiệu quả, cổ phiếu của công ty đang ở trong tình trạng ảm đạm tăng giá không ít.
Ba tháng sau đó là dịp kỷ niệm thành lập công ty, đúng lúc Johnny Weir có lịch trình tới Hàn Quốc. Dưới sự chỉ đạo của Park Jiyeon, công ty tổ chức bữa tiệc lớn, mời cả giới truyền thông tham dự.
Bệnh tình của Park Sun Jae khá ổn định, chân Hyomin cũng đã tháo bột. Hai người đều có thể cùng tham gia bữa tiệc kỷ niệm thành lập công ty, phá vỡ tin đồn cha con bất hòa lưu truyền bấy lâu.
Park Sun Jae sai dì Kim đưa nhiều bộ lễ phục đến căn hộ của Hyomin.
Dì Kim làm việc ở Park* gia mười mấy năm, là bậc trưởng bối có quan hệ thân thiết với Hyomin nhất. Park Sun Jae sai dì Kim làm người trung gian cũng là vì lý do này.
Nhưng điều đó không ăn thua với Hyomin. Cô viện cớ làm thêm đến tối muộn. Dì Kim không gặp được Hyomin, nhưng bà có chìa khóa nhà cô. Chỉ có điều, hai lần bà để áo váy ở nhà Hyomin, cô đều không động đến. Lần thứ ba, dì Kim quyết định gửi thẳng đến văn phòng cô.
Tối hôm đó, Hyomin thật sự phải làm thêm giờ.
Trong tay cô còn một đống công việc chưa hoàn thành. Hyomin dán mắt vào màn hình vi tính xử lý kế hoạch tiêu thụ vừa được gửi đến. Đồng hồ nhỏ trên bàn đã chỉ chín giờ tối. Đúng lúc này, có người gõ cửa.
Vào giờ này còn có người đến văn phòng tìm cô? Hyomin không khỏi nghi hoặc: "Mời vào."
Thấy người đẩy cửa đi vào là dì Kim, lại nhìn thấy hộp đồ trên tay bà, Hyomin cau mày: "Dì Kim, dì tha cho cháu đi. Cháu thật sự không muốn tham gia bữa tiệc đó. Cháu không cười nổi trước ống kính phóng viên."
"Cô hai, năm ngoái cô vẫn còn đi học, có thể lấy lý do cô bận học tập ở nước ngoài nên không thể trở về. Bây giờ cô đã đi làm bốn tháng rồi, cô không thể cứ chống đối bố cô như trước kia."
Hyomin chống tay lên trán im lặng.
"Coi như cô hai giúp dì Kim có được không?"
Dì Kim nhìn cô lớn lên, một ánh mắt một nụ cười của Hyomin đều không lọt khỏi mắt bà. Biết cô đã mềm lòng, bà lập tức đặt cái hộp lên góc bàn làm việc của cô: "Dì Kim hứa với cô hai, sau sẽ không giúp bố cô làm những chuyện cô không thích. Đây là lần cuối cùng."
Hyomin thở dài.
Cô tháo kính mắt, đi nửa vòng quanh bàn làm việc đến nơi đặt chiếc hộp. Cô mở nắp hộp, vẻ mặt không một chút tình nguyện: "Bộ váy này do Park Sunyoung chọn đúng không ạ?"
"Không, không, lần này đích thân dì Kim chọn."
Hyomin sờ tay vào bộ váy.
"Thật ra tôi cũng không biết chọn lễ phục, nhưng những bộ váy do cô cả chọn, tôi nhìn rất chướng mắt. Váy gì để lộ cả lưng, chẳng đẹp một chút nào. Mà bộ này kín nhưng vẫn rất đẹp. Nhà thiết kế nói đây là kiểu rất thịnh hành hiện nay, tôi liền đặt cho cô hai. Không biết cô hai có thích không?"
Hyomin thầm nghĩ, lần này bố cô đã cử đúng người. Cô chưa bao giờ nói đến ba câu từ chối với người cô yêu quý. Cô khoác tay dì Kim: "Cháu thích, cháu sẽ nhận bộ đồ này, để cháu tiễn dì xuống lầu."
"Thôi khỏi, cô hai cứ bận việc đi, tôi tự mình ra về được mà." Dì Kim nói xong vội vàng đi ra cửa. Lúc rời khỏi văn phòng, bà còn không quên dặn dò: "Cô hai nhớ thử xem có vừa người không nhé. Nếu không vừa còn kịp báo nhà thiết kế sửa lại."
Hyomin gật đầu, dì Kim cuối cùng yên tâm rời khỏi văn phòng.
Hyomin ngơ ngẩn nhìn hộp quần áo một lúc, rồi lại đeo kính mắt.
Nhưng cô không thể tập trung tinh thần vào công việc. Cứ nghĩ đến chuyện khoác tay Park Sunyoung tươi cười trước đám phóng viên là cô thấy chán. Hyomin đọc tài liệu mãi cũng không vào đầu, cô liền ném bút, bỏ kính rồi đứng dậy đi thử váy.
Hyomin cởi giày cao gót, đi chân đất trong phòng. Bộ quần áo công sở trên người lần lượt bị cô ném lên ghế sofa. Hyomin nhanh chóng cởi chiếc áo sơmi cuối cùng rồi mặc bộ váy vào người.
Bộ váy đúng là dùng loại vải thượng hạng, khóa ở bên cạnh và hàng cúc tạo ra vẻ phong tình cổ điển. Thế nhưng kích cỡ này hơi nhỏ, bộ áo ngắn cũn cỡn làm Hyomin để lộ đôi chân dài. Hàng cúc cũng chỉ có thể cài đến xương quai xanh, để lộ nửa bộ ngực.
Dì Kim có lẽ dùng số đo từ hồi cô mười mấy tuổi, Hyomin lắc đầu cười khổ. Cô cố kéo hai vạt áo để cài cúc, nhưng không ngờ do dùng sức quá mạnh, cúc áo làm bằng ngọc trai bị đứt phựt.
Hạt ngọc trai rơi xuống đất, lăn ra phía cửa. Hyomin quay người định đi nhặt cúc ngọc trai, nhưng vào giây phút ngẩng đầu, toàn thân cô cứng đờ.
Park Jiyeon đang đứng bên cạnh cửa.
Anh đứng ở đó, lặng lẽ nhìn cô, không biết từ bao giờ.
--------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com