Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Cho tôi hôn một cái

"Cậu đang ở đây nói cái gì vậy?" Lục Lâm thật không hiểu lời nói kia của Tần Lạc, tình nhân? Là cái gì?

"Ta nói... " Tần Lạc định nói gì đó, nhưng lập tức dừng lại, bởi vì cậu phát hiện tư thế của hai người bọn họ có chút vấn đề. A, không, không phải một chút, mà là rất nhiều!

Giờ phút này Tần Lạc bị áp chế tại sofa, một tay bị mạnh mẽ đặt trên đỉnh đầu, một tay tắc bị đè ở sau lưng. Lục Lâm đang đè ở trên người cậu, nhìn cậu, má hai người cách nhau không quá mười lăm xăng-ti-mét. Phía dưới, hai chân thon dài của Lục Lâm đang quỳ, ở giữa là hai chân Tần Lạc, chỉ cần nhẹ nhàng động một cái, sẽ ngay lập tức đụng tới chỗ kia của Tần Lạc.

Cảm nhận được tư thế mập mờ giữa hai người, Tần Lạc thiếu chút kêu to lên.

"Anh, anh trước tiên rời khỏi tôi cái đã." Tần Lạc giãy dụa nói.

Lục Lâm lúc này cũng mới phát hiện tư thế mập mờ giữa hai người, sau khi nghe Tần Lạc nói, chẳng những không có rời khỏi người Tần Lạc, còn cố ý cúi người, đến càng gần Tần Lạc.

Tần Lạc nhìn chóp mũi Lục Lâm đều đã sắp đụng tới chóp mũi của mình, hai má lập tức đỏ lên, muốn tránh nhưng lại sợ đụng phải Lục Lâm đã tới gần ngay trước mắt, nên chỉ có thể bực mình trừng mắt Lục Lâm.

"Anh mau đứng lên cho tôi." Tần Lạc đỏ mặt nói.

"Vì sao?" Lục Lâm hỏi. Đôi mắt cong cong giờ phút này đang nhìn chằm chằm vào cánh môi hồng nhuận của Tần Lạc, sau đó liền chìa đầu lưỡi liếm môi dưới, thanh âm xinh đẹp so với trước đây nhiều hơn một phần trầm thấp từ tính, Tần Lạc nghe thấy ù hết cả tai. Lúc nhìn thấy Lục Lâm dùng đầu lưỡi hồng phấn liếm môi, trong lòng không hiểu rung lên một cái, tựa hồ có cái gì đó thiếu chút từ trong lồng ngực nhảy ra ngoài.

"Nói, nói nhảm, đương nhiên là, là bởi vì tư thế của chúng ta hiện tại rất không bình thường." Tần Lạc xoay đầu, không dám nhìn Lục Lâm.

"Tư thế của chúng ta rất không bình thường sao? Sao tôi không biết." Lục Lâm nhếch môi cười nói. Nhìn dáng vẻ Tần Lạc xấu hổ đến hai má đỏ ửng khiến hắn cảm thấy rất đáng yêu.

"Anh, tên hỗn đản, lập tức đứng lên cho tôi." Tần Lạc nhịn không được quay đầu lại nhìn Lục Lâm quát.

"Không được." Lục Lâm trực tiếp cự tuyệt, Tần Lạc bị hắn chọc giận thiếu tí nữa là một hơi chết ngay tại chỗ.

"Cho tôi hôn một cái đi." Ngay lúc Tần Lạc còn chưa kịp phát giận, Lục Lâm lại lên tiếng nói.

Trong nháy mắt khi Tần Lạc chấn kinh, hắn liền không chút do dự hôn lên cái miệng đang vì kinh ngạc mà mở ra của Tần Lạc, động tác rất nhẹ, chỉ thoáng hạ xuống liền lui trở về. Còn Tần Lạc thì cảm thấy đầu óc trống rỗng, cậu rõ ràng cảm giác được đôi môi hôn mình mềm mại đến nhường nào, mặc dù chỉ thoáng hạ xuống, lại khiến cậu cả người như đang ở trên mây. Lúc môi Lục Lâm rời đi, chính mình thậm chí có chút không muốn!

Không muốn? A, không muốn cái lông! Chính mình bị gia hỏa đó cường hôn, lại còn ngốc mà cảm thấy không muốn, hơn nữa đối phương còn là đàn ông! Không, mình không phải không muốn, vừa nãy là ảo giác, mình không có cảm thấy không muốn.

Tần Lạc ở trong lòng rít gào, mãnh liệt kháng cự cảm giác thật sự lúc nãy của mình, cảm giác kia khiến cậu bất luận như thế nào cũng không thể tiếp nhận được.

Lục Lâm nhìn Tần Lạc dưới thân, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, mặc dù không thể biết cậu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, nhưng rất rõ ràng là có liên quan đến chuyện hắn hôn cậu.

"Sao vậy? Rất thoải mái đi." Lục Lâm cười híp mắt nói.

"Thoải mái cái đầu anh, mau rời khỏi..ngô..." Tần Lạc giận dữ hét lên, nhưng lời còn chưa nói xong lại bị Lục Lâm hôn xuống. Lần này không giống nụ hôn nhẹ lúc trước, mà mang theo cướp đoạt, điên cuồng mạnh mẽ cứng rắn, không để Tần Lạc kháng cự, hắn vươn đầu lưỡi cạy mở môi Tần Lạc, sau đó xâm nhập, nhanh chóng tìm được đầu lưỡi đang trốn ở trong, quấn lấy, dẫn dắt nó cùng chính mình triền miên.

"Ngô..." Tần Lạc kinh hoảng trốn tránh, muốn đẩy Lục Lâm, nhưng lại bị đè chặt. Muốn lên tiếng để Lục Lâm rời khỏi cậu, thế nhưng tiếng phát ra lại là thanh âm rên rỉ mập mờ. Cậu vốn không có kinh nghiệm hôn môi gì, bởi vì lên tiếng mà làm cho một vệt nước từ khóe miệng của cậu chảy ra, cái này khiến cho Tần Lạc càng thêm đỏ mặt.

Đan giản chỉ là một nụ hôn, liền khiến Lục Lâm cảm thấy rất mỹ vị. Mặc dù ngày đó đã đem Tần Lạc ăn sạch sành sanh, nhưng là khi đó Tần Lạc đang thần trí không rõ, mà bây giờ Tần Lạc lại thanh tỉnh, cảm nhận Tần Lạc cũng không kháng cự, Lục Lâm cảm thấy cực kỳ tốt.

Một tay đi xuống, dễ dàng thăm dò vào trong quần áo của Tần Lạc. Bàn tay tản ra nhiệt độ mát lạnh khiến thân thể Tần Lạc hơi run lên, lúc Tần Lạc còn chưa kịp thích ứng, tay của Lục Lâm lại tiếp tục hướng lên trên, mục tiêu chính là quả hồng đỏ mọng từng bị hắn thương yêu.

"Ân... " Khi quả hồng bị bắt, Tần Lạc lại giãy giụa lần nữa, ngay cả cậu cũng chưa từng chạm vào nơi đó như thế. Vậy mà giờ khắc này lại bị một người đàn ông xa lạ hơn nữa còn xấu xa chơi đùa, cái này khiến Tần Lạc chịu không được mà phản kháng lại.

Lục Lâm giống như là không thấy Tần Lạc giãy giụa, tay sau khi chơi đùa một hồi liền buông lỏng, ngược lại tiếp tục nhẹ nhàng xoay tròn. Lúc đó chân Tần Lạc ở giữa cũng đến giúp vui, thỉnh thoảng ma xát một chút chỗ kín của Tần Lạc, khiến Tần Lạc lần lượt bị kích thích đến toàn thân run rẩy.

Đầu óc mơ hồ nhìn người trước mắt, đôi lông mày thanh mảnh tinh tế khí thế bức người, cặp kính bạc kia không biết lúc nào đã bị lấy xuống, để lộ đôi mắt xinh đẹp hẹp dài, độ cong duyên dáng, lông mi dài nhẹ nhàng chuyển động, tựa như một cánh bướm đang run run, như có như không trêu chọc lòng người, muốn chạm vào nó.

Nam nhân này thật sự rất đẹp.

Tần Lạc có chút mơ hồ thầm nói.

Nhưng mà tại sao lại xấu xa như vậy?

Tần Lạc chớp mắt mệt mỏi tự hỏi trong lòng.

Vào năm tuổi xấu gặp phải người xấu như vậy, thật sự là không xong.

Vào giây cuối cùng lúc Tần Lạc sắp ngất đi, trong lòng Tần Lạc tất cả chính là oán hận.

Cảm giác được động tác phản kháng của Tần Lạc càng lúc càng nhỏ, Lục Lâm còn tưởng Tần Lạc đã tiếp nhận mình, nhưng sau đó Tần Lạc lại không hề có bất kỳ hành động nào, hắn mới nghi hoặc mở mắt nhìn Tần Lạc dưới thân, lúc này mới phát hiện Tần Lạc thế nhưng đã ngất đi.

"Ai, thật là quá ngốc." Lục Lâm rời môi Tần Lạc, một tay nhẹ nhàng vuốt tóc Tần Lạc, nhìn cậu vì hôn môi không biết hít thở mà thiếu dưỡng khí, đến nỗi cả khuôn đỏ lên, Lục Lâm nhịn không được cười nói.

Ngay lúc này, có người gọi đến, Lục Lâm thế mới ngồi dậy rời khỏi Tần Lạc, lấy ra di động.

Bên kia điện thoại không biết là nói cái gì, Lục Lâm lông mày hơi hơi nhíu lại.

"Biết rồi." Đồng ý một tiếng, Lục Lâm tắt máy, quay đầu lại nhìn Tần Lạc, thật lâu sau, tay vừa nhấc liền bóp chặt cổ Tần Lạc, chậm rãi dùng lực.

"Kỳ thật quen biết cậu rất thú vị, chỉ là... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com