Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 64: Không được làm càn

"Điện thoại của anh." Tần Lạc nhìn nơi truyền tới tiếng chuông, di động của Lục Lâm đang ở trên bàn làm việc đổ chuông, lúc quay đầu lại nhìn Lục Lâm, thì thấy Lục Lâm khuôn mặt bất mãn nhắm mắt giả vờ không nghe thấy, Tần Lạc nhịn cười không được chọc chọc bả vai
Lục Lâm nói.

"Biết rồi, thật là không đúng lúc." Lục Lâm ở trong lòng Tần Lạc cọ xát một hồi mới tâm không cam lòng không nguyện bò lên lấy điện thoại.

"Có chuyện gì?" Bắt được điện thoại, Lục Lâm hỏi, chớp mắt vừa nhìn thấy Tần Lạc muốn đứng dậy rời đi, liền vội vàng nói: "Không được đi."

Tần Lạc bước chân không ngừng quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, sau đó động tác càng thêm nhanh chóng đi ra khỏi cửa.

"Này." Lục Lâm nhìn Tần Lạc, hiếm có mà thầm phụng phịu một tiếng, lại nhịn không được khẽ cười, lại cho người bên kia điện thoại một trận kinh ngạc.

"Thiếu gia ngài xảy ra chuyện gì sao?" Người bên kia điện thoại nghi hoặc hỏi.

"Không có gì, anh có việc gì sao?" Lục Lâm một tay đút túi, ngồi xuống bàn làm việc nói.

"Sanh thiếu gia mời ngài trở về một chuyến, nói có việc cùng ngài thương lượng." Người bên kia điện thoại nói.

"Biết rồi." Lục Lâm ánh mắt hơi lóe sau đó đáp lại.

"Có cần tôi đi đón ngài không ạ?" Người bên kia nghe Lục Lâm lần này tốt đẹp nói đồng ý, nhịn không được thở ra một hơi, phải biết là Lục Lâm vẫn luôn rất không phối hợp khiến người khác đau đầu, nghe hắn lần này trực tiếp đồng ý, kinh ngạc đồng thời khó tránh thở phào, rồi dò hỏi nói.

"Cảnh, anh thực đem tôi trở thành tiểu hài tử sao?" Lục Lâm nhẹ lay mái tóc che trước mắt nói.

"Ai, không dám." Người bên kia điện thoại cũng chính là Cảnh cười đáp.

"Được rồi, vậy đi." Lục Lâm đem điện thoại tắt đi, sau đó lấy áo khoác, trực tiếp ra cửa.

Nửa giờ sau, Lục Lâm về tới nhà chính của Lục gia. Đứng ở cửa lớn khẩu đợi Lục Lâm, Lý Cảnh Nhân vừa nhìn thấy xe Lục Lâm dừng lại ở cửa, liền lập tức đi qua, giúp Lục Lâm mở cửa.

"Thiếu gia ngài đã về." Cảnh mỉm cười nói.

"Ân, Sanh ca đâu?" Lục Lâm xuống xe liền hỏi.

"Sanh thiếu gia đang ở trong phòng sách chờ ngài." Cảnh đáp.

"Được rồi." Lục Lâm hạ mắt, bước vào cửa lớn, đi về hướng phòng sách của Lục Sanh.

Vừa đến phòng sách của Lục Sanh, Lục Lâm ngay cả cửa cũng không thèm gõ liền trực tiếp bước vào, rồi mới thuận tay đóng cửa lại.

Trong phòng sách Lục Sanh đang ngồi sau bàn làm việc, vừa bàn luận công việc với người bên kia điện thoại, vừa đánh máy, vừa ghi chép. Nghe tiếng mở cửa, liền ngẩng đầu nhìn qua, biểu tình lãnh mạc lúc nhìn đến Lục Lâm cũng không có gì biến hóa, giống như là đối với thói quen xấu không gõ cửa của Lục Lâm đã tập thành thói quen, ngón tay đánh máy dừng lại chỉ vào chiếc ghế trước bàn làm việc, ý bảo Lục Lâm ngồi xuống chờ một chút.

Lục Lâm không có ý kiến, đi qua kéo ghế ra ngồi xuống, bắt chéo chân. Lập tức khóe mắt quét tới một con vịt đồ chơi nhỏ màu vàng trên bàn làm việc của Lục Sanh, sau đó liền cầm lấy. Ngón tay thon dài nắn bóp thân con vịt, sau đó bấm một cái, vịt con liền phát ra một tiếng kêu to.

Đang bàn luận công việc với người bên kia điện thoại, Lục Sanh vừa nghe thanh âm kia liền mạnh mẽ dừng lại, ngẩng đầu nhìn Lục Lâm liếc mắt một cái, khóe mắt hơi co rút, rồi tiếp tục bàn công việc.

Còn Lục Lâm giống như là chơi đến nghiện, bóp hết các toàn thân con vịt một lần, chính là muốn nghe xem bóp ở chỗ khác thì có phát ra tiếng khác hay không.

Kết quả là Lục Sanh bàn công việc không nổi nữa, cũng không thể nói chuyện, nếu để thủ hạ bên kia điện thoại nghe hắn ta bên này thỉnh thoảng truyền đến tiếng vịt con ngây thơ như vậy, rất là mất hình tượng. Cho nên liền dặn dò đợi lát nữa rồi tiếp tục nói chuyện, sau đó liền tắt điện thoại.

"Cái con vịt con này đã cùng anh lâu như vậy, không có chút tình cảm nào sao?" Thấy Lục Sanh tắt điện thoại, Lục Lâm liền quay đầu lại cười hỏi.

"Tôi rất chờ mong những gì cậu mang về." Lục Sanh phun ra một câu cuối cùng, rồi mới dừng lại, toàn tâm nói chuyện cùng Lục Lâm.

Con vịt kia là do Lục Lâm hai năm trước mang đến, lúc đầu định cho Lục Sanh làm quà sinh nhật, nhưng Lục Sanh nói sao cũng không nhận. Cuối cùng Lục Lâm chỉ có thể lui một bước nói là trước tiên gửi nhờ ở chỗ Lục Sanh, chờ hắn rảnh thì sẽ mang về. Mặc dù đối với lí do này của Lục Lâm hắn ta rất không đồng ý, nhưng cuối cùng vẫn bị Lục Lâm trái nói phải nói, không còn đường chọn lựa con vịt đồ chơi kia ở lại, mà một lần ở lại liền ở lại hai năm. Cũng có lúc Lục Sanh đem ra để Lục Lâm mang về, nhưng đều Lục Lâm thoái thác trở lại.  

  Em hiện tại không có thời gian nuôi nó, để nó theo anh học hỏi một chút, em hiện tại đang chăm một con vịt khác, chờ con vịt đó tốt hơn, chờ đến khi con vịt kia sinh vịt con em sẽ mang về, v..v..., các loại lý do đều bị mang ra dùng, Lục Sanh nghe đống lí do này của Lục Lâm, cuối cùng cũng không nói gì, cũng không thích bàn luận vấn đề này nữa. 

Bất quá, Lục Sanh trong lòng không thể không thừa nhận, mỗi lần làm việc mệt mỏi, chỉ cần nhấc đầu liền thấy con vịt kia, trong lòng sẽ không tự giác buông lỏng xuống, nhịn không được nhéo con vịt. Dần dần, tựa hồ đã thành thói quen có vịt con tồn tại, chỉ là lúc có người đi tới, vừa nhìn thấy con vịt liền sửng sốt, Lục Sanh theo đó cũng rất đau khổ.

"Chờ anh nuôi mập lên rồi nói tiếp." Lần này, Lục Lâm liền đưa ra lí do này để trả lại cho Lục Sanh, đem vịt con thả lại trên bàn.

"Tìm em đến làm gì?" Lục Lâm hỏi đến chính sự.

"Đoạn Lang." Lục Sanh đẩy kính, khuôn mặt nghiêm túc lại.

"Anh đã bảo anh em tìm Đoạn Lang một đoạn thời gian, nhưng mãi đến bây giờ vẫn không có chút manh mối." Lục Sanh nói.

"Phạm vị đến đâu?" Nghe Lục Sanh nói, Lục Lâm ánh mắt lóe lên.

"Toàn bộ F thị." Lục Sanh nói, lông mày thẳng tắp hơi cau lại. 

"Ai, vậy hắn là lên trời hay ở dưới đất?" Lục Lâm cười lạnh một tiếng.

"Việc này tựa hồ không đơn giản như vậy." Lục Sanh đan hai tay vào nhau nói, nhìn Lục Lâm ánh mắt mang chút lo lắng.

"Đừng có dùng ánh mắt kia nhìn em, em không yếu đuối như anh tưởng." Lục Sanh lo lắng, Lục Lâm tự nhiên là thấy được, nhịn không được đảo mắt xem thường nói.

"Trong lúc chưa tìm được Đoạn Lang, ba đã quyết định để Cảnh đi cùng em." Lục Sanh không vì lời của Lục Lâm nói mà buông lỏng, sau đó truyền đạt quyết định của cha Lục.

"Anh có tin em lập tức liền rời khỏi F thị hay không?" Lục Lâm nghe Lục Sanh nói, nhướng mày nói.

"Không được làm càn." Khó được một lần Lục Sanh giận dữ mắng Lục Lâm.

Phải biết Lục Sanh đối với người em trai này rất quan tâm, từ nhỏ đến lớn, rất ít khi bốc hoả với Lục Lâm, mà cho dù có thì cũng là do Lục Lâm không biết chăm sóc đến bản thân mới thế. Mà hắn lần này nổi giận, rõ ràng là bị Lục Lâm làm cho tức giận.

"Biết rồi, nhưng em thật sự không cần người đi theo. Ban ngày ở trong bệnh viện, có thúc bảo vệ, ông ấy tuyệt đối sẽ không để bất cứ thứ gì làm hại đến em. Về đến nhà thì lại có mấy người bên anh, vậy càng không thành vấn đề. Cho tới trên đường đi, anh và ba bí mật cho người bảo vệ em, đừng tưởng em không biết. Hơn nữa, năng lực của em không phải anh không biết, em tuyệt đối có năng lực tự bảo vệ tốt chính mình." Lục Lâm thấy Lục Sanh thật sự nổi giận, lúc này mới nghiêm túc cho Lục Sanh một lý do chính đáng.

"Hừ." Nghe Lục Lâm nói, Lục Sanh không đồng ý lạnh lùng hừ một tiếng.

Em tuyệt đối có năng lực bảo vệ tốt chính mình là đúng, nhưng cũng phải xem em có phải thật sự muốn bảo vệ tốt bản thân hay không cái đã!

"Sắp tới em sẽ tiếp tục về nhà ở." Thấy Lục Sanh không vì lời nói của mình mà hoà hoãn xuống, Lục Lâm lại nói lần nữa.

"Em tốt nhất nói được làm được." Lục Sanh nghĩ một chút sau đó mới đồng ý.

Lục Lâm nhún vai, rồi đứng dậy.

"Em còn có việc, về bệnh viện trước."

"Ừ, trên đường cẩn thận một chút. Trong vòng nửa giờ anh không muốn nhận được điện thoại từ thủ hạ gọi đến báo em đã đến bệnh viện rõ chưa." Lục Sanh cuối cùng dặn dò.

"Biết rồi." Lục Lâm bước chân chậm lại, rồi mới vẫy tay nói.

Từ nhà chính Lục gia đến bệnh viện, nếu đi tốc độ bình thường thì sẽ mất khoảng bốn mươi phút, mà Lục Lâm lại chỉ dùng nửa tiếng, chứng minh hắn rõ ràng đi rất nhanh.

Nhìn Lục Lâm mở cửa đi ra ngoài, Lục Sanh mới thu hồi ánh mắt, tiếp theo làm việc.

"Thiếu gia đi nhanh vậy sao?" Lục Lâm đi đến cửa lớn, Cảnh lại đến hỏi.

"Ừ, trong bệnh viện có việc." Lục Lâm gật đầu nói."Đúng rồi, nếu ba tiếp tục an bài anh đến bảo vệ tôi, anh liền trực tiếp cự tuyệt biết không? Anh là người làm đại sự, đừng làm chuyện lãng phí thời gian sức lực như vậy."

"Vâng." Nghe Lục Lâm nói, Cảnh rõ ràng có chút mất mát, nhưng vẫn gật đầu trả lời.

"Được, tôi đi trước." Lục Lâm lúc này mới lên xe rời đi.

Cảnh nhìn xe rời đi, thật lâu vẫn chưa bình tỉnh lại, trong lòng một trận mất mát.

Lại thất bại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com