Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Sau một tuần theo dõi và điều trị trong bệnh viện, hôm nay là ngày Nanon được xuất viện. Như thường lệ thì buổi trưa Ohm Pawat sẽ mang cơm trưa vào cùng ăn với Nanon sau đó sẽ cùng cậu đợi ba mẹ làm thủ tục xuất viện rồi cùng về nhà. Nhưng giờ đã hơn 1 giờ chiều rồi mà Nanon chưa thấy Ohm xuất hiện, cậu có chút lo lắng, không biết có chuyện gì xảy ra không.

Nanon toan lấy điện thoại ra gọi cho Ohm thì thấy Ohm đẩy cửa phòng bệnh đi vào. Nhìn sắc mặt nó có vẻ không được tốt cho lắm. Ohm bước vào mà lầm lì không nói câu nào, Nanon không biết có chuyện gì đã xảy ra nên chỉ có thể chủ động lên tiếng.

- "Hey, Ohm. Sao nay mày đến muộn dữ vậy? Mày biết tao chờ mày đói lắm rồi không hả? Đến muộn mà không biết nhắn tao một câu sao hả?"

- "Vậy mày thì sao hả Non? Mày trách tao đến muộn mà không nhắn cho mày biết trước? Vậy tại sao chuyện quan trọng như mày đi du học mà mày cũng không nói với tao tiếng nào? Tao là bạn thân nhất của mày mà người biết mày đi du học cuối cùng cũng là tao là sao hả Non? Tại sao quyết định đi du học? Tại sao không nói tiếng nào? Mày có còn coi tao là bạn không Non?" - Dù đã rất kiềm chế nhưng Ohm vẫn không thể không hét lên với Nanon. Có trời mới biết, vừa nãy cậu cảm thấy ra sao....hoang mang....tức giận...lo lắng...tủi thân....chính xác là tâm trạng hỏng bét.

Trưa nay, vừa có chuông báo tan hoc, vốn Ohm đang vội vã thu dọn sách vở rồi đi lấy đồ ăn đã đặt sẵn ở nhà hàng mang đến bệnh viện ăn trưa cùng Non của cậu ta, hôm nay Nanon sẽ xuất viện, vậy nên cậu ta càng vui vẻ hơn, cả ngày đều cười tủm tỉm. Đang vội vàng thu dọn sách vở vừa tưởng tượng sắp được ăn trưa cùng Nanon thì cô giáo bỗng gọi cậu ta ở lại nhờ mang giúp cô chồng sách bài tập về phòng giáo viên. Ohm vốn định từ chối và nhờ bạn cùng lớp giúp nhưng nhìn xung quanh thì thấy mọi người đã ra khỏi lớp gần hết rồi. Ohm đành hậm hực đứng lên bê chồng sách mang lên phòng giáo viên. Cậu ta cố đi thật nhanh để còn kịp đến gặp Nanon. Vừa đến cầu thang thì Ohm nhìn thấy bóng ai giống như ba Nanon vậy, đang định lên tiếng gọi thì đã thấy ba đi vào phòng giáo viên. Nhìn ông ấy có vẻ hơi gấp gáp, Ohm vốn định chạy vào chào hỏi nhưng không hiểu sao trong lòng cậu ta bỗng thấy nao nao, vì vậy quyết định đứng nép vào cửa phòng xem xem sao giờ này ba Non lại xuất hiện ở đây? Hay bệnh tình Nanon trở nặng nên ba phải đến thông báo xin nghỉ dài hạn cho cậu?

Thực ra, Ohm đã đoán đúng một nửa rồi, đúng là Ba đến xin nghỉ cho Nanon nhưng không phải do cậu cần điều trị bệnh mà là do Nanon sẽ đi du học? Tại sao tự nhiên lại đi du học? Ai có thể đến và giải thích cho cậu ta được không? Tại sao đang yên đang lành Nanon lại đi du học? Hơn nữa cậu còn đang bệnh như vậy sao có thể đi du học? Nghe cuộc nói chuyện của ba và thầy giáo thì hình như mọi thủ tục đều đã xong hết. Từ tuần sau là Nanon sẽ không cần đến trường nữa? Tại sao không ai nói với cậu ta về chuyện này? Cả tuần nay ngày nào cậu ta cũng đến gặp Nanon, cả hai cũng đã nói chuyện lại bình thường rồi? Tại sao cũng không nghe Nanon nói gì? Hàng loạt câu hỏi tại sao luân phiên đảo hải lặp đi lặp lại trong đầu Ohm. Chờ ba Nanon ra về rồi, cậu ta mới đưa chồng sách vào bàn làm việc của cô giáo rồi thẫn thờ đi ra khỏi trường. Cứ đi  cứ đi như vậy mà không có mục đích gì. Ohm cảm thấy trống rỗng vô cùng. Ngay lúc cậu ta nhận ra tình cảm của mình, lúc mà cậu ta muốn vun đắp tình cảm với Nanon thì Nanon lại muốn rời khỏi cậu ta. Khoan hãy nói đến việc Nanon đi du học, điều làm Ohm tức giận và khổ tâm nhất chính là Nanon lại giấu cậu ta về chuyện du học này. 

Cứ vừa đi vừa nghĩ lung tung mãi như vậy, đến lúc nhớ ra thì đã hơn 1 giờ chiều rồi. Dù rất giận vì bị giấu giếm chuyện quan trọng như vậy, nhưng Ohm cũng không nỡ để Nanon đói hay lo lắng, vậy nên vội bắt taxi đến cửa hàng lấy đồ ăn trưa và chạy gấp về bệnh viện. Vừa đến nơi thì thấy Nanon định đi ra ngoài, rồi lại nghe lời trách của Nanon khiến cậu ta càng thêm tức giận, hùng hổ chất vấn.

Nanon nghe những câu hỏi của Ohm thì chợt nín lặng, cuối cùng thì Ohm cũng biết rồi sao? Sớm hơn cậu dự tính một chút. Trong lúc Nanon còn đang suy nghĩ phải giải thích với Ohm thế nào thì Ohm lại lên tiếng

- "Non, mày nói đi, tại sao đột nhiên mày lại đi du học? Có phải có chuyện gì mà mày giấu tao không? Chúng ta không phải là bạn thân nhất sao, sao mày lại giấu tao chuyện quan trọng như đi du học như vậy? Hơn nữa, không phải mày đang bệnh sao? Sao có thể đi du học được?"

- "Ohm, mày bình tĩnh chút đi. Nghe tao nói, mày cũng biết mà, tao thích nhất là thiết kế thời trang, ước mơ của tao là trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng, mà tao cũng luôn cố gắng để có thể sang Ý - thiên đường thời trang của thế giới để học về thiết kế không phải sao? Giờ tao chỉ là đang thực hiện giấc mơ của mà thôi. Mày phải ủng hộ tao chứ. Hơn nữa, về vấn đề sức khỏe mày không phải lo cho tao đâu, bác sĩ nói sức khỏe của tao đã ổn định rồi. Mà tao sang Ý học còn có anh Pan nữa mà. Giờ anh ấy cũng đang là du học sinh Kiến trúc ở bên đó, sang đó rồi thì hai anh em có thể chăm sóc lẫn nhau. Vậy nên mày không cần phải lo mà." - Nanon cố gắng giải thích để Ohm hiểu và không đi sâu vào lý do tại sao  hiện tại phải sang học mà không phải chờ thi đại học xong rồi đi.

Nhưng từ phía Ohm khi nghe đến cái tên Pan thì trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh anh ta cõng Nanon, quan tâm đến cậu, rồi rất nhiều khoảnh khắc chói mắt giữa hai người nữa. Chẳng lẽ, Nanon và Pan có gì đó với nhau? Có lẽ nào anh ta là người trong lòng của Non hay không? Có lẽ nào lại như vậy không? Không, không thể nào đâu. Ohm cố gắng phủ nhận điều mình vừa nghĩ đến.

- "Cho dù là vậy, tại sao lại giấu tao? Hơn nữa, tại sao mày phải đi gấp như vậy? Bệnh mày còn chưa khỏi hẳn, sao mà phải gấp gáp như thế?" - Ohm hỏi, cậu muốn nghe được gì đó phủ nhận mối quan hệ của Nanon và Pan.

- "Uhm...tại vì...tại vì...vì anh Pan chỉ xin nghỉ được một thời gian ngắn, và sắp tới anh ấy phải quay trời lại trường học tiếp tục học. Nên tao cũng tiện đó đi theo sang học luôn." - Nanon tùy tiện tìm một lý do. 

Cậu có nỗi khổ riêng, không thể nói sự thật cho Ohm biết được, cậu đành lấy tạm một lý do cho qua, nhưng ai dè lý do đó lại làm Ohm nổi điên lên. Điều mà Ohm lo sợ là sự thật, Nanon đã có người trong lòng và người đó không phải cậu ta mà là người đàn ông kia. Nanon sẵn sàng vì người đó mà bỏ đi du học cùng anh ta. Ohm cảm thấy ngột ngạt quá, tim đau quá, hóa ra đây là cảm giác của người thất tình sao. Thật khó chịu. Ohm nhìn Nanon thật lâu sau đó quay lưng bỏ đi. Cậu không muốn nói chuyện tiếp với Nanon trong sự giận dữ cùng đau lòng này. Cậu sợ nếu còn tiếp tục cậu sẽ buột miệng nói ra cảm giác của mình mất. Nếu Nanon chưa là của ai, thì cho dù nói ra, cậu ta cũng có đủ tự tin để khiến Nanon yêu mình. Nhưng giờ thì sao, Nanon đã có người trong lòng, nếu giờ cậu ta nói ra thì sợ rằng đến tư cách làm bạn cũng không còn nữa rồi. Vậy nên tốt nhất là nên rời khỏi đây, ổn định lại cảm xúc trước rồi tính.

Còn Nanon thấy Ohm bỏ đi như vậy thì cảm thấy có lỗi vô cùng, có lẽ cậu ấy giận cậu vì đã giấu diếm việc đi du học. Nhưng cậu không có cách nào khác. Thứ nhất, cậu không muốn cậu ấy phải lo lắng, thứ hai, phẫu thuật lần này khả năng thành công không quá cao, cậu không muốn làm Ohm mừng hụt. "Xin lỗi Ohm, lần này là tao ích kỷ rồi. Nếu còn lần sau, tao nhất định sẽ không giấu diếm mày điều gì nữa đâu. Xin lỗi." - Nhìn theo bóng dáng khuất dần của Ohm, Nanon thầm nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #ohmnon