Phần 7:
Han đứng lại để cô đi lên trước rồi mới xếp hàng ở phía sau cô. Trong cửa hàng rất yên tĩnh, chĩ có tiếng xoẹt xoẹt vang lên khi nhân viên quét mả vạch. Han bất giác ngửi thấy hương thơm mát diệu toả ra trên người cô, mùi hương của mộ loại trái cây, thanh thoát và diệu dàng. Cô tựa người vào quầy, đầu cúi xuống như thể ngủ gật, trả tiẹn xong cô xách túi đồ ra về. Han nhìn cánh cửa đóng lại rồi mới quay sang nhìn nhân viên thanh toán cho mình. Ra khỏi cựa, anh châm một điếu thuốc và hút. Khói thuốc đang làm mờ bóng người đang đi duới ánh đèn phía xa.
Cũng phải hơn hai năm rồi từ lúc anh gặp cô ở trường đại học. Trong suốt thời gian ấy, hai người vẫn cùng sống chung một thành phố nhưng chưa từng gặp nhau.
Han hút xong điếu thuốc, chậm rãi đi về hướng ngược lại, cuối cùng mầt hút trong màn đêm.
Seo phải tăng ca liên tục hai ngày. Đúng lúc cô chuẩn bị lên giường đành một giấc thật ngon thì Xiu xuất hiện. Nửa đêm canh ba, anh quăng đống hành lý vào phòng khách nhà cô và nói :"Seo! Anh thất tình rồi".
Xiu đi một vòng quanh căn hộ của cô, lục lọi khắp nơi rồi hỏi :"Sao nhà em chẳng có gì ăn được thế , một giọt nước cũng không?".
Seo mới ở công ty về, vừa tắm rửa xong, lười vào bếp đun nấu nên mặc thêm áo khoàc ra ngoài mua. Cửa hàng nhỏ duới hàng trểt đã đóng cửa, cô đành đi xa một đoạn, đến cách nhà hai con phố. Mua đồ về, cô lại phải nghe Xiu trút sầu, cuối cùng gục xuống sô pha ngủ gật, khiến "Anh trai" Xiu bị tổn thương vô cùng.
Seo làm việc cho một công ty kỹ thuật, khi có dự án sẽ rất bận, ví dụ như hai hôm trước, nếu không thì rất rảnh, ví dụ như bây giờ.
Cô nhoài người trên bàn làm việc, bỏ một viên kẹo vào miệng rồi gọi cho Xiu. Đầu dây nên kia truyền tới giọng nói pha lẫn tạp âm :"Cưng à, anh đang ngồi uống rượu với bạn, anh gọi lại cho em sau nhé!". Nói xong anh liền dập máy.
Seo nghĩ, đuợc lắm, mới đến đây được bốn lần mà giờ có bạn rượu rồi cơ đấy. Cô cất điện thoại đi, không cần bận tâm đễn chuyện Xiu có bị buồn chán hay chết đói ở thành phố này hay không nữa. Tan ca,, Seo lên xe bus, định đến siêu thị mua đồ ăn, cô đeo tai nghe, hồn phách đế trên mây nên xuống sớm một điểm, đành ảo não đi bộ hết quãng đường còn lại. Bỗng từ phía đối diện va phải cô, túi hoa quả rơi xuống đất. Người nọ không ngừng nói xin lỗi, trong anh ta có vẻ vội vàng, do dự xem có nên nhặt giúp cô được không, nhưng anh ta nhìn đồng hồ rồi quay đi.
Seo cũng không bận tâm, cô ngồi xuống nhặt táo và quýt bỏ vào túi. Chợt một bàn tay nào đó giúo cô nhặt quả táo cuối cùng lăn xa nhất. Cô ngẩn lên, người đàn ông trước mặt cô có thân hình cao lớn, thần sắc lạnh lùng, miệng đang ngậm một điếu thuốc. Seo nhận lấy quả táo, nói cảm ơn. Đối phương khẽ "ừm" một tiếng. Cô cảm thấy người này trong hơi quen nhưng chưa kịp nhớ ra là ai thì nghe ai đó gọi một tiếng :"Xiao Luhan". Cô đứng dậy xách đồ rời đi.
Lay cuời híp mắt, bá vai Han trêu chọc :"Sếp nhận được vàng không lấy à?".
Han nhếch môi, gỡ tay anh ta xuống :"Đừng động chân động tay".
Người đàn ông trung niên đi bên cạnh Lay cười cười :"Han công chuyện tôi đã bàn với Kai xong rồi, các anh làm việc là tôi yên tâm!". Ông ta nhìn đồng hồ , nói tiếp :"Đi thôi, cùng nhau ăn bữa cơm, gọi anh em trong công ty đi luôn, coi như là chúc mừng trước".
Han cười, đáp:"Thôi ạ, cứ để công việc xong xuôi rồi chúng ta mở tiệc chúc mừng".
Người đàn ông trung niên nghe vậy bèn vui vẻ đồng ý :"Vậy cũng được".
Buổi tối, Han bị đám nhân viên trong công ty lôi đi ăn cơm rồi đến quán Bar uống rượu. Trong lúc mọi người đang cười nói phấn khích thì anh có vẻ không hào hứng lắm. Đến khi bọn họ đều say mèm, anh phải vác từng người một ra ngoài, nhét vào taxi. Cuối cùng chỉ còn một mình anh đứng bên vệ đường, anh dựa lưng vào lan can phía sau, châm thuốc hút.
Anh còn nhớ hai năm trước, cô gái cùng bạn bè đến quán Bar uống say. Hôm ấy, anh vừa phụ trách xong dự án ở trường đại học liền đến đó thư giãn. Đang uống rượu và tán gẫu với mấy người trong quán thì anh trong thấy cô. Bạn bè của cô nhảy nhót trên sàn, một mình cô dựa vào quầy bar uống rượu, chẳng mấy chốc đã gục xuống. Một gã đàn ông đâu đi tới ôm ngang hông cô. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng. Han chắc mẫm ly rượu của cô đã bị người ta bỏ thuốc. Một cô gái xinh đẹp đơn độc ngồi ở một nơi hỗn tạp này, có người có ý định hãm hại chẳng phải là chuyển lạ.
Han lạnh lùng nhìn, nhân viên pha chế cười, hỏi :"Anh Luhan?", sau đó gã bỏ đi với nụ cười gian tà.
Han đưa điếu thuốc lên miệng, ôm lấy cô, dìu cô ra ngoài. Cô mơ mơ màng màng nói khó chịu, dựa vào lòng anh. Ra đến hành lang, Han đỡ cô đứng thẳng dậy, khẽ nói :"Đừng cự động bừa bãi".
Cô gái ngước lên đờ đẫn nhìn anh, trong đôi mắt ấy dường như ấn chứa rất nhiều thứ, lại như chẳng có gì. Cô nói :"Vì sao lại không quên được?".
"Cô muốn quên điều gì".
Cô không trả lời, cả người mềm nhũn ngả vào người anh. Han quyết định đưa cô đi bệnh viện, loại đó cũng rất nguy hại, nhưng khi anh đỡ lấy cô, bàn tay lại ôm chặt lấy eo anh khiến toàn thân anh đông cứng.
"Cô muốn tôi làm quân tử thì đừng có kêu gọi tôi nữa".
Cô run rẩy trong lòng anh, không nói gì. Bàn tay cô lạnh băng nhưng những nơi nó lướt qua lại nóng rực như lửa.
Han kéo tay cô ra, bây giờ cô đã không còn chút ý thức nào, còn anh thì không muốn thừa nước đục thả câu. Thế nhưng, khi cô quay người lại, ép đôi môi mềm mại của mình lên môi anh, anh đột nhiên phát hiện khả năng kiềm chế của mình hoá ra không tốt như anh nghĩ.
---------------------
Ủng hộ Fic cho jin nha.
KASMA~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com