Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần4:

Kì nghỉ hè lớp mười một đến thì nhanh nhưng mà đi thì vô cùg chậm.

Ngày đầu tiên, Seo ở nhà ngủ liền hai mươi tiếng đồng hồ. Lúc cô dậy ăn trưa đã thấy bố về nhà. Hiếm khi bố cô từ quân khu về nghỉ ngơi, ông lắc đầu nói với bà Seo :" khêu nữ nhà ta nhõng nhẽo thành quen rồi".

Seo bất mãn, chẳng qua cô chỉ ngủ nướng một hôm thôi mà , đâu đến nỗi chứ! Nhưng là một quân nhân sống rất kỉ luật, một giây ông Seo cũng coi trọng, cho nên hành vi ngủ nướng của cô con gái rượu tuyệt đối là không chấp nhận được.

Dưới sự bức bách của bố, Seo ăn xong liền chạy ra ngoài sân, thấy cửa lớn nhà họ Xiao đang mở, cô lấy làm lạ. Tối qua Hun nói sáng nay cả nhà đi leo núi, sao ó thể về sớm như vậy? Cô bèn đi sang đó, chưa tới cửa đã gọi :" về sớm thế.. Hu..." còn chưa kịp thốt ra chữ "Hun" đã đổi thành "Chan".

Chan trong thấy cô, cũng hơi bất ngờ :" lâu rồi không gặp".

"Cũng phải nữa năm rồi nhỉ? Anh ăn cơm chưa?".

"Anh vừa mới về".

"Có muốn sang nhà em ăn chút gì không, bố mẹ em đều có ở nhà".

Chan dịu dàng nói :"thôi không cần đâu, Hun chắc sắp về rồi, anh vừa gọi điện thoại cho nó".

Nên nói gì tiếp đây? Hình như chẳng có gìđể nói nữa.

" Ồ... Vậy em về nhé, khi nào Hun về em lại sang".

Chan nhìn cô một lát, khẽ nói :" ừ".

Seo bây giờ rất sợ mùa hè, cô sợ mình lại nói ra những câu ngu xuẩn, sợ đối phương đáp lại :" em nói gì, anh ngje không rõ".

Hai hôm sau, Xiu cũng về. Tối đó, mấy vị trưởng bối trong đại viện ngồi hóng gió, than thở :" choớpắt, mà bốn đứa nó lớn rồi, nhanh thật".

Đúng vậy nhanh thật!

Nhưng sao kì nghĩ này lại trôi chậm đến thế?

Seo quyết định đăng kí lớp học võ mùa hè. Từ hồi sáu tuổi, Seo đã được bố cho đi học võ phòng thân. Suốt thời gian đó, trong nhà đều là phần lớn giải thưởng võ thuật, giấy khen của trường học thì lại chẳng được mấy tờ. Seo vào cấp3, bà Seo bực mình tuyên bố :" anh thật sự coi con gái chúng ta kà con trai đấy à? Không đánh đấm gì nữa, tập trung học hành, không thi đỗ đại học thì xem em xử lý hai bố con anh thế nào!".

Bà Seo hiếm khi thể hoện uy phong, nhưng hễ ra oai thì khí thễ bất người, ông Seo không thể không đầu hàng.

Thực ra ban đầu, Seo cũng cảm thấy khổ sở, con gái nhà người ta đều đi học ba-lê, vĩ cầm, luyện chữ vẽ tranh, còn cô thì ngày ngày đứng tấn đá chân, luyện quyền luyện cước, vừa đau vừa mệt, không biết đã khóc bao nhiêu lần. Nhưng sau hai năm, cô đã quen dần, tuy thỉnh thoảng vẫn thấy mệt nhưng không còn khóc vì đau đớn nữa. Lúc đạt được thành tích cao, cô còn cảm thấy rất vui và tự hào, mặc dù vóc dáng nhỏ con nhưng đánh nhau thì chả kém cạnh ai. Có lần Hun bị một nam sinh bất nạt, Seo chỉ cần vung tay vài đòn đã có thể đốn ngã tên kia lăn ra đất. Không phải cô hơn người ta về thế lực, mà là kĩ thuật, đấy mới chính là sức mạnh đậc biệt không thể thay thế.

Từ khi lên cấp3, Seo không luyện võ nữa mà tập trung vào viểc học. Cô sợ thi trượt đại học sẽ khiến mẹ buồn hơn nữa, cô cũng có mục tiêu cho riêng mình, mục tiêu đó rất cao, không cố gằng không được.

Ngày đầu tiên Seo đến lớp võ ghi danh thì tình cờ gặp Yul. Hai người nhìn nhau, Yul "hứ" một tiễng, Seo "haizz" một cái.

Sau hôm đó cô nàng chua ngoa Yul không dám đẩy hay châm chọc Seo nữa. Không thể phủ nhận, bạo lực còn có tác dụng hơn cả đạo lí.

Kì nghỉ hè trôi qua một cách chậm chạp, Seo thì bận rộn hết chuyện này đến chuyện khác, nào à luyện võ, nào là ôn thi, vì thế suốt tháng hè, Xiu lun than vãn với Chan :" con nhóc Seo kia cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu, làm gì mà bận tối mũi tối mặt như thế?".

Chan chỉ trầm mặc không đáp, ánh mắt đăm chiêu.

Năm lớp12 hệt như đánh trận. Seo từng bước tới gần mục tiêu của mình, tới gần anh. Cho dù anh không nhìn thấy, cho dù anh chẳng bận tâm.

Tháng6 năm 2006, sau những cố gắng đã bỏ ra, Seo đã hoàn thành tốt kì thi đại học của mình. Ra khỏi phòng thi, cô ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời nóng rực bên ngoài.

Cô cầm di động lên, lần đầu tiên gọi cho Chan.

Chuông vang lên hai hồi thì có người ngje máy. Giọng nói trầm tĩnh của anh truyền tới :" Seo!".

Khoảng khắc đó, Seo cảm thấy hai mắt nhoà đi, sống muỗi cay cay.

" Chan!em thi xong rồi."

"Ừm! Anh biết."

"Em có thể đăng kí vào trường anh không?".

Người ở đầu dây bên kia im lặng giặy lát rồi khẽ nói :"Anh đợi em".

Chan qua đời vào mùa hè năm 2006, trên máy bay về Tây An. Sự cố hàng không vào tháng6 năm ấy được đưa tin trên cả báo chí và thời sự, cơ quan chức năng kết luận đó là sự cố ngoài ý muốn.

Sự cố ngoài ý muốn.

Seo nhìn năm chữ đó, năm chữ đã khiến cho người con trai cô thầm thương trộm nhớ không thể quay lại nữa.

Cô ngồi trên giường, cả đêm không ngủ.

Đêm đó, trong đại viện, không ai ngủ cả.

Tháng9 năm 2006, Seo đặt chân lên trường đại học miền Bắc xa lạ này. Cô nhìn khoảng trời mà anh đã từng ngắm, thì thầm :" Xiao Chanyeol, em nói sẽ đợi em, emđến rồi. Em đã giữ lời hứa, nhưng anh lại không..."

Seo là một sinh viên xuất sắc. Ở ngôi trường nhân tài nhan nhản nay, cô vẫn không hề bị chìm nghỉm, kễt quả học tập tốt lại có nhiều sỡ trường, vừa hát hay vừa múa võ đẹp, vì thế cô được rất nhiều người theo đuổi, nhưng cô đẹu từ chối. Mấy người bạn cùng phòng nói, Seo đã có người thương rồi, cũng là sinh viên trong trường, thỉnh thoảng cô còn viết thư cho người ấy.

Năm 2007, Seo nuôi một chú chó, đặt tên là Dubu. Cô thuyết phúc được quản lý kí túc xá cho mình nuôi nó ỗ gian phòng cuối tầng trệt. Đám bạn cùng đều thích Dubu, đồ ăn chuẩn bị cho nó còn hơn cho mình. Thỉnh thoảng rảnh rỗi, Seo lại đưa Dubu ra ngoài đi dạo, cuộc sống đại học vì thế cũng bớt phần tẻ nhạt.

Mùa xuân năm 2008, Seo cảm thấy tình trạng của mình càng lúc càng tệ. Cô tự nhủ với chính mình, đừng giẫm lên dấu chân của anh ấy đi nữa, đừng lặp lại câu "anh ấy đang đợi mình" nữa.

Seo, không có ai đang đợi mày, không ai cả...

Cô nguyện rằng anh ở tít trên cao, chứ đừng xa cách cô như bây giờ. Cuối cùng cô nói, em trả lại tự do cho anh...

Hôm đó, Seo nhận được điện thoại của Hun.

"Trong di vật của anh mình, có một bức thư viết cho cậu. Thực ra không hẳn là thư, anh mình kẹp trong sách, giống như bookmark".

Seo: Hoa bên đường đã nở, người cứ thong thả về.

Seo khóc nất không thành tiếng.

Khi ấy, Xiao Luhan đứng bên cửa sổ, nhìn thấy khu vuờn phía sau giảng đường đại học, có một cô gái đang ngồi trên ghế gỗ dài mà khóc đến tuyệt vọng.

-------------------
Ủng hộ fic cho jin nha.
KSAMA~




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: