với chút do dự, seulgi ngồi xuống bàn. mùi thơm từ món ăn mà jaeyi đã nấu khiến sự trống rỗng trong dạ dày em càng trở nên rõ rệt. nhưng giờ đây, khi thức ăn ngay trước mặt, em phải cố nuốt nước bọt đang dâng đầy trong miệng. so với chiếc bánh quy cho chó tối qua, bữa ăn này hợp lý hơn nhiều.
bất kể jaeyi có vẻ tốt bụng đến đâu, seulgi biết đó chỉ là một vỏ bọc để khiến em mất cảnh giác. trong số những kẻ từng sở hữu em, có vài người đối xử tử tế vào ban ngày, nhưng khi màn đêm buông xuống, tất cả lại thay đổi.
jaeyi ngồi đối diện, ăn thẳng từ chảo thay vì dùng đĩa. khi nhận ra ánh mắt của seulgi, nàng ngước lên khỏi tờ báo. biểu cảm của jaeyi rất khó nắm bắt, nhưng ánh mắt ấy lúc nào cũng như muốn nuốt trọn cả thế giới.
"sao vậy?"
lại là giọng nói dịu dàng ấy — tại sao nàng cứ nhất quyết nói chuyện lịch sự như vậy? seulgi không khỏi thắc mắc. em cúi đầu, cầm lấy chiếc nĩa.
bữa ăn diễn ra trong im lặng, ngoại trừ tiếng va chạm khe khẽ của dao nĩa và tiếng lật trang báo. món ăn mà jaeyi nấu không có gì đặc biệt, hương vị cũng hết sức bình thường, nhưng đối với seulgi, người thậm chí không nhớ lần cuối cùng mình ăn một bữa tử tế là khi nào, thì nó rất ngon.
họ cứ như vậy suốt mười lăm phút, cho đến khi jaeyi gấp tờ báo buổi sáng lại và phá vỡ bầu không khí yên lặng. "em có gia đình ở mỹ không?"
chiếc nĩa của seulgi khựng lại giữa không trung, rồi từ từ hạ xuống cho đến khi cổ tay chạm vào mặt bàn. em lắc đầu nhẹ, không nhìn lên. ngay khi làm vậy, em nghe thấy tiếng ghế kêu cọt kẹt khi người đối diện khẽ dịch chuyển.
"... tôi sẽ cho em tiền để trở về nhà."
nhà. từ ấy mắc kẹt lại trong tâm trí em, khiến đầu óc bỗng chốc trở nên quay cuồng.
"em tự do rồi," jaeyi tiếp tục. "tôi sẽ không giữ em lại nếu em không muốn ở đây. nếu em cần giấy tờ—"
"chẳng còn gì cả." seulgi cắt ngang, giọng nói nhỏ đến mức gần như tan vào không khí.
một khoảng lặng kéo dài. trong sự tĩnh mịch đó, em chợt nhận ra cái lạnh đang bao trùm xung quanh mình; cơ thể bắt đầu run rẩy không kiểm soát. đầu nĩa khẽ chạm vào đĩa, vang lên một âm thanh sắc lạnh, lạc điệu.
hình ảnh căn nhà cháy rụi ngày hôm đó vụt qua tâm trí, em đã hét gọi cha mẹ, nhưng tiếng gầm rú của ngọn lửa đã nhấn chìm tất cả. em đã cố lao vào, nhưng sức nóng làm bỏng rát làn da, khói đen khiến mắt cay xè, tầm nhìn mờ mịt, hơi thở nghẹn lại. ngọn lửa hoành hành suốt đêm, ngay cả sau khi cầu cứu, thứ còn sót lại khi tro tàn nguội lạnh chỉ là ký ức.
từ ngày đó, em chẳng còn gì. người dì đã nuôi nấng em thêm một năm sau đó, nhưng chỉ vì trách nhiệm. vậy nên, em tìm việc và rời đi, để không trở thành gánh nặng nữa. cuộc sống của một cô gái trẻ tự lập chưa bao giờ là dễ dàng.
em vẫn còn quá nhỏ, không nên phải gánh vác những nỗi lo này. hãy đến sống cùng gia đình tôi đi, thêm một phần cơm và một chỗ ngủ cũng chẳng đáng là bao.
ngày hôm ấy, trời nhiều mây, có dấu hiệu sắp mưa, nhưng những lời nói đó, chưa bao giờ ấm áp đến thế.
và với lòng biết ơn, em đã gật đầu đồng ý.
nếu có ai trên đời mà em vẫn còn quan tâm, thì đó chỉ có thể là gia đình becker. dù quãng thời gian quen biết rất ngắn ngủi, em đã đánh đổi mọi thứ vì họ. suy cho cùng, chẳng bao lâu sau khi em đến, họ đã bắt đầu lâm vào cảnh khó khăn.
mọi thứ em từng chạm vào, từng yêu thương, đều hóa thành cát bụi, trượt khỏi những ngón tay, tan biến vào hư vô trong dòng sông mang tên thời gian. lúc ấy, seulgi đã hiểu rõ một điều, thế giới này không còn chỗ cho một thú nhân đáng lẽ đã phải chết cùng gia đình mình trong biển lửa năm 1978.
seulgi hầu như không nhận thức được tiếng ghế đối diện kéo lê trên sàn cho đến khi một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên tay em, kéo em ra khỏi vực sâu ký ức.
"đừng chạm vào tôi!" em gầm lên. tay giật mạnh, gạt phắt sự quan tâm của jaeyi bằng một phản xạ hoảng loạn và ghê tởm. chiếc ghế đổ nhào khi em đứng bật dậy. bờ vai run lên từng đợt, và đôi mắt em ánh lên thứ lửa dữ dội của một con thú bị thương, không còn gì ngoài những chiếc răng nanh đã mòn mỏi.
không khí trở nên lạnh cứng, và bầu không khí nặng nề chỉ khiến căn phòng càng thêm ngột ngạt.
"xin lỗi..." trái ngược hoàn toàn với cơn bùng nổ cảm xúc vừa rồi, giọng jaeyi phẳng lặng đến kỳ lạ, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến nàng. "nếu em không còn nơi nào để đi, em có thể ở lại đây. tôi không có ý khiến em khó chịu."
"... không, thưa chủ nhân," seulgi cụp mắt xuống, lắc đầu, đưa tay quệt đi những giọt nước mắt không ngừng lăn dài trên má. "là tôi đã quá giới hạn."
jaeyi nhìn em rất lâu, nhưng seulgi kiên quyết không đáp lại ánh mắt ấy. cuối cùng, người kia đành bỏ cuộc. nàng cúi xuống, dựng lại chiếc ghế bị lật đổ. nhưng sau đó, nàng không rời đi ngay mà vẫn đặt tay lên tựa ghế.
"em tự do rồi." lời thì thầm nhẹ đến mức gần như tan biến. không rõ jaeyi có cố tình để ai nghe thấy không, nhưng với thính giác nhạy bén của mình, seulgi vẫn nghe được những âm tiết rơi rớt ấy.
trong giọng nói đó chất chứa những cảm xúc không tên, một nỗi đau đớn sâu thẳm, một sự bi ai đến nghẹt thở. seulgi cảm nhận được điều đó nhưng không tài nào hiểu được nguyên do.
tối qua, jaeyi đã bảo rằng em chỉ cần gọi thẳng tên nàng. thế nhưng, đối với một người đã bị trừng phạt tàn nhẫn suốt ba năm qua chỉ vì dùng sai danh xưng, thì lời đề nghị tưởng chừng đơn giản ấy lại trở nên quá mức xa vời. cho đến lúc này, gọi một người là "chủ nhân" đã trở thành bản năng, tự nhiên như hơi thở.
bàn tay jaeyi dần buông khỏi ghế. không nói thêm một lời, nàng cầm chiếc chảo còn thừa thức ăn rồi biến mất vào bếp, để lại seulgi một mình trong phòng ăn.
một lần nữa, em lại không bị trừng phạt vì hành động của mình.
âm thanh của nước chảy vang lên từ căn phòng bên cạnh. seulgi, sau khi bị vắt kiệt sức lực bởi cơn adrenaline đột ngột, thả người trở lại ghế đầy bất lực.
bữa ăn mà em từng biết ơn nay đã nguội lạnh, giống như đoạn hội thoại vừa khép lại. em lặng lẽ bới thức ăn trên đĩa. mỗi miếng đưa vào miệng như càng khắc sâu thêm khoảng cách giữa quá khứ và những trải nghiệm mới kể từ khi gặp jaeyi. em sợ rằng bản thân sẽ lại một lần nữa trở nên ngây thơ.
tiếng nước ngừng chảy. sau vài bước chân nhẹ nhàng, bóng dáng jaeyi thoáng lướt qua khi nàng trở lên tầng. người kia không hề quay đầu nhìn em lấy một lần.
cô ấy chắc chắn đang giận lắm, seulgi nghĩ. chủ nhân trước kia của em thường dễ dàng nổi cơn thịnh nộ, và hầu hết sẽ không ngần ngại trút giận bằng bạo lực. việc bị phớt lờ hoàn toàn vẫn còn là một hình phạt quá nhẹ.
đuôi em khẽ rung lên vì bất an, nhưng em lập tức cố ghìm nó lại. lẽ ra em phải vui vì mình được bỏ qua dễ dàng như vậy. thế nhưng, dù cố phủ nhận đến đâu, em vẫn không ngăn được cơn nhói đau trong lòng.
khép cánh cửa sau lưng, tách mình khỏi tầm nhìn của seulgi, jaeyi đưa cả hai tay lên che mặt. dù cảm xúc đã bị bào mòn và chai sạn đi rất nhiều, nàng vẫn phải đấu tranh chống lại cơn sóng vô cảm đang dần nhấn chìm mình.
mùi hương của nước rửa chén hương cam quýt vẫn còn vương trên tay, nhắc nhở nàng từng giây từng phút về khoảnh khắc vừa qua. sau nửa phút bất động, nàng thẳng lưng, hạ tay xuống, khôi phục lại vẻ bình thản thường ngày. bất kể quá khứ của họ nặng nề đến đâu, cả nàng và seulgi đều cần phải tiến về phía trước.
jaeyi kéo rèm cửa để giảm bớt ánh sáng chói chang, rồi ngồi xuống mép giường. cơn mệt mỏi sau một đêm dài không ngủ cuối cùng cũng đuổi kịp. tháo dây buộc tóc, để những lọn tóc đen mềm mại buông rơi trên bờ vai. ngả lưng xuống giường, nàng lặng lẽ ngắm nhìn những hoa văn quen thuộc trên trần nhà.
seulgi không còn nơi nào để đi, và việc đẩy em ra ngoài chẳng khác nào quẳng em vào miệng sói. dù có đưa bao nhiêu tiền đi nữa, rủi ro vẫn là điều không thể phủ nhận. là một thú nhân, seulgi sẽ phải đối mặt với vô vàn nguy hiểm — em có thể dễ dàng bị bắt cóc và bán đi một lần nữa, khiến tất cả những nỗ lực trở thành vô nghĩa.
jaeyi đưa cánh tay lên che mắt, thở dài. ít nhất, nếu seulgi ở lại london cùng nàng, em sẽ có một nơi để gọi là nhà.
seulgi ngồi trong bếp rất lâu sau khi ăn xong, không chắc mình nên làm gì tiếp theo. em định đợi jaeyi quay lại, nhưng sau vài phút, em nhận ra có lẽ người kia sẽ không trở lại sớm. nhận ra điều này, em cầm đĩa lên và mang vào bếp.
jaeyi chắc hẳn đang giận. ý nghĩ này len lỏi vào từng góc nhỏ trong tâm trí, bám riết lấy em ngay cả khi nàng đã rửa xong đĩa và quay trở lại văn phòng. trước khi bước vào, em ngước nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng kín của jaeyi. không gian vô cùng yên tĩnh, và ánh sáng từ cửa sổ, thứ lẽ ra phải hắt qua khe cửa, nay cũng không còn.
nếu jaeyi đã ngủ, vậy có lẽ nàng không có ý định trừng phạt em, ngay cả sau khi đã suy nghĩ lại. seulgi khẽ thở ra nhẹ nhõm, rồi lặng lẽ bước vào văn phòng, cẩn thận đóng cửa sau lưng để không gây tiếng động.
trong phòng không có ghế trống, mà ngồi lên ghế của jaeyi thì lại quá đường đột, nên em chỉ lặng lẽ gấp chiếc chăn vừa dùng và ngồi xuống tấm nệm, tựa lưng vào tường.
chờ đợi không phải điều gì xa lạ với em, cũng như việc bị bỏ lại một mình với dòng suy nghĩ trong những khoảng thời gian dài. cuộc sống hiện tại, so với ba năm địa ngục mà mình đã trải qua, thực sự là một sự xa xỉ. jaeyi là một người khó đoán, nhưng seulgi không nghi ngờ rằng nàng ít nhất là một người có lý trí, dù việc mua em về một cách đường đột thì chẳng hợp lý chút nào. em không loại trừ khả năng jaeyi có động cơ nào khác, nhưng chỉ mới trước đó, nàng đã cho em một cơ hội để quay về nhà. chỉ một hành động nhỏ ấy thôi cũng đủ để tách biệt nàng với những kẻ khác, những kẻ chỉ biết lợi dụng em cho dục vọng của mình ngay trong đêm đầu tiên đưa em về. chúng chưa bao giờ xem em là con người.
những lúc như thế này, em thường nghĩ về khu vườn sau nhà cha mẹ mình, nơi có cây ô-liu mà em thường ngồi dưới tán, và những khóm cúc vạn thọ luôn thu hút những chú ong nghệ cùng bướm vào mỗi độ xuân về. hình ảnh ấy luôn mang đến sự bình yên, dù nó cũng đi kèm với một cảm giác mất mát không thể chối bỏ.
em từng đọc sách ở đó, giữa hương cỏ xanh và tiếng chim hót vang vọng từ nơi xa. dưới bóng mát dịu nhẹ, cô yêu thích những cuốn sách, rất nhiều cuốn sách, về những huyền thoại, những vị anh hùng, về sự hình thành của thế giới và thần thoại. nhưng hơn tất cả, em yêu thơ ca. những dòng chữ tuôn trào cảm xúc, những giai điệu ngân vang, những đam mê không kìm nén.
jaeyi hẳn là một người có học thức, ít nhất là theo số lượng sách trong căn phòng này. em đã từng có những chủ nhân tương tự, như gã quý tộc người anh giàu có đã đưa em từ mỹ về, hắn cũng có một thư viện trong nhà. nhưng em hiếm khi nhìn thấy nơi đó, chứ đừng nói đến chuyện bước vào. ánh mắt em lướt qua những kệ sách ngay ngắn dọc theo bức tường, những gáy sách đứng sừng sững, được sắp xếp một cách hoàn hảo. lịch sử, chính trị, triết học, và dĩ nhiên, cả thơ ca.
em nhìn chăm chú vào những hàng sách gọn gàng ấy hồi lâu, trước khi đứng dậy tiến về phía kệ. trong một khoảnh khắc bốc đồng, em rút đại một quyển sách ra. những trang giấy sờn cũ hé mở ở một đoạn dường như đã được đọc vô số lần, phần gáy đã cong theo ký ức của người đọc. các góc sách đều đã mềm đi theo thời gian, và em lướt nhẹ đầu ngón tay trên bề mặt giấy, khẽ gạt đi một chiếc đánh dấu tua rua.
because I could not stop for death —
he kindly stopped for me —
the carriage held but just ourselves —
and immortality.
we slowly drove — he knew no haste
and i had put away
my labor and my leisure too,
for his civility —
we passed the school, where children strove
at recess — in the ring —
we passed the fields of gazing grain —
we passed the setting sun —
or rather — he passed us —
the dews drew quivering and chill —
for only gossamer, my gown —
my tippet — only tulle —
we paused before a house that seemed
a swelling of the ground —
the roof was scarcely visible —
the cornice — in the ground —
since then — 'tis centuries — and yet
feels shorter than the day
i first surmised the horses' heads
were toward eternity —
— because i could not stop for death. emily dickinson.
vì tôi không thể chờ thần chết –
nên ngài đã chờ tôi –
trên cỗ xe chỉ có mỗi hai người –
cùng với sự bất tử.
xe chậm rãi – ngài không hề biết vội
và tôi cũng cất ngay
bao công việc, bao vui thú hằng ngày,
trước tử thần lịch lãm –
qua trường học, nơi trẻ con đùa giỡn
kết thành vòng – ca vang –
qua cánh đồng của mắt lúa chín vàng –
qua mặt trời xế bóng –
hay đúng hơn – chính mặt trời chuyển động –
vì sương lạnh rơi nhanh
làm ướt cả chiếc áo choàng – vải lanh
và khăn quàng – vải lụa
ta dừng lại trước một căn nhà nhỏ
như nấm đất – gồ cao –
cả mái nhà dường như đã tiêu hao
gờ vữa nằm vương vãi –
kể từ đó – dầu qua bao thế kỷ
nhưng vẫn ngắn hơn ngày
tôi nhận thấy đầu ngựa phóng như bay
hướng về miền vĩnh cửu –
— emily dickinson. (1890). because i could not stop for death.
emily dickinson, dante alighieri, john keats, jorge luis borges và vô số những cái tên khác, những tác phẩm mà jaeyi đánh dấu luôn mang theo cảm giác mất mát, khổ đau, sự phê phán thế giới hoặc chính bản thân, nỗi u sầu trong trường hợp tốt nhất, và tuyệt vọng trong trường hợp tệ nhất.
thời gian trôi qua khi seulgi chìm đắm trong từng trang sách, mãi suy nghĩ, cho đến khi một âm thanh từ phía bên kia hành lang kéo em về thực tại. em cẩn thận đặt lại cuốn sách về đúng vị trí trên kệ rồi ngồi lại xuống sàn. dù không làm gì sai, em đã chú ý đến từng dấu trang và ghi chú, nhưng một luồng căng thẳng vẫn len lỏi trong em, khiến lớp lông trên đuôi dựng đứng lên theo bản năng.
em lắng tai nghe một lúc, rồi quyết định hé cửa nhìn ra ngoài. vừa lúc đó, em thấy jaeyi đang chuẩn bị rời đi, khoác lên người bộ trang phục trang trọng. sự kết hợp giữa áo blouse đen và blazer toát lên vẻ thanh lịch và chững chạc, nhưng thứ thực sự thu hút ánh nhìn của em là chiếc vòng choker đen trên cổ jaeyi.
ai lại tự nguyện đeo thứ gì trông giống như một chiếc vòng cổ chứ? seulgi thoáng bối rối, và có lẽ em đã nhìn quá lâu, vì jaeyi bất giác đưa tay lên cổ với vẻ khó hiểu.
"tôi sẽ không về cho đến tối muộn, em không cần phải đợi tôi về ăn tối." giọng jaeyi vẫn điềm nhiên như mọi khi.
seulgi thường không lên tiếng trừ khi được hỏi trực tiếp, nhưng lần này, một điều gì đó thôi thúc em mở lời. "người đi đâu vậy ạ?"
câu hỏi bất ngờ trôi lơ lửng trong không khí, khiến jaeyi thoáng sững lại trước khi đáp một cách điềm tĩnh, "một sự kiện cùng đồng nghiệp."
jaeyi quay đi, nhưng trước khi rời đi, ánh mắt nàng quét qua seulgi, và nó mang theo cảm giác không mấy dễ chịu, giống như một giáo viên phát hiện học sinh có vết bẩn trên tay.
"hôm nay hãy tắm đi nhé. em sẽ ở nhà một mình, nên không cần lo lắng gì cả."
"... vâng."
seulgi đứng trên đầu cầu thang, dõi theo cánh cửa trước khép lại sau lưng jaeyi cùng một tiếng cạch khẽ khàng.
ngoài việc tự chuẩn bị bữa ăn và tắm rửa, em không nhận được bất kỳ chỉ thị nào khác. đây chính là sự tự do mà mình đã khao khát suốt gần nửa thập kỷ, thế nhưng khi nó được đặt vào tay, em lại chẳng biết nên làm gì với nó.
theo thói quen cũ, em đơn giản làm theo những gì được giao. vì vẫn còn quá sớm để ăn tối, em quyết định đi tắm trước. vị trí phòng tắm không khó tìm, và khi bước vào, em nhận thấy nó được giữ gìn vô cùng sạch sẽ.
bồn tắm nằm sát tường, với một vòi sen bằng đồng thau phía trên. ánh sáng mặt trời xuyên qua ô cửa sổ làm dịu đi cái lạnh của không gian, trong khi chiếc máy sưởi gắn trên tường giữ ấm cho căn phòng giữa mùa đông rét buốt.
tấm gương trên bồn rửa phản chiếu một hình ảnh mà đã từ lâu em không nhìn thấy rõ ràng, chỉ là những cái lướt qua trên bề mặt kim loại, cửa kính, hay trong mắt người khác. mái tóc rối bù, gương mặt hốc hác, làn da còn vương vết bầm, và một thứ gì đó tàn tạ vương vấn quanh thân. đôi mắt đen trong gương khẽ lay động trước khi biến mất, chìm trong nỗi hổ thẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com