Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Khi danh sách những học sinh đăng ký tham gia đi khu vui chơi Seoul được dán lên bảng thông báo của trường, Jeonghan và Joshua đã rất bất ngờ khi nhìn thấy hàng chữ "Wen Junhui lớp 11 A2". Cả hai phải dụi mắt, nhìn lại mấy lần mới có thể tin được cậu bạn lười biếng, luôn xem những hoạt động tập thể như khắc tinh của họ sẽ có mặt trong chuyến đi này.

Trả lời cho câu hỏi của Joshua và Jeonghan về lí do tại sao lại đột ngột thay đổi quyết định, Junhui chỉ hời hợt bảo rằng mình đã chán việc cứ mãi ru rú ở nhà nên muốn đi đâu đó để có thêm trải nghiệm.

Và thế là, với sự thất vọng muốn gào thét nhưng được cất giấu kĩ lưỡng, Junhui bước lên chiếc xe buýt màu vàng rồi ngồi vào chiếc ghế sát bên chỗ cửa ra vào, cách xa hàng ghế cuối xe - nơi là chỗ ngồi của Joshua và Jeonghan - trong sắc trời lờ mờ lúc rạng đông.

'Cả lớp có đúng ba đứa đi mà cũng bị tách ra nữa.' Junhui thầm ca cẩm, liếc nhìn Joshua và Jeonghan đang hí hửng thì thầm với nhau về những điều thú vị sắp diễn ra. 'Cũng may là còn được ngồi chung xe.'

Trái với vẻ chán chường đang nhăm nhe bào mòn sự tỉnh táo của Junhui, niềm hứng khởi của Joshua tràn ra đầy cả gương mặt cậu. Cơ thể của Joshua cứ nhún nhảy liên hồi theo từng cú nhấp nhô của chiếc xe buýt, làm cho Jeonghan ngồi cạnh cũng phải nhoẻn miệng cười tươi rói, đong đưa thân mình hòng hòa cùng nhịp với người bên cạnh.

"Cậu không ngủ hả?" Jeonghan hỏi, đã thấm mệt sau một lúc bắt chước những chuyển động của Joshua.

Joshua vẫn không có dấu hiệu mệt mỏi, cậu trả lời Jeonghan bằng giọng nói phơi phới niềm vui:

"Tớ không có buồn ngủ. Tối qua tớ ngủ sớm lắm."

Jeonghan dụi mắt ậm ừ, lơ đãng đưa ánh nhìn phớt qua những đường nét trên cơ thể Joshua. Hôm nay, Joshua trông gợi cảm và trưởng thành hơn hẳn ngày thường với chiếc áo dài tay màu đỏ có phần cổ rộng, để hở một bên bờ vai thanh mảnh cùng đường xương quai xanh. Ở gần chỗ da thịt có phần mời gọi ấy, một sợi dây chuyền vàng với mặt là một trái tim nhỏ có đính một viên đá lấp lánh đang nằm vắt vẻo.

Jeonghan khẽ nuốt khan một cái rồi hốt hoảng lắc đầu để xua đi cái ham muốn đang chậm rãi ngẩng lên của mình. Cậu cúi gằm mặt xuống, vô tình nhìn thấy đôi bốt cổ ngắn bên dưới ống quần đen của Joshua và phát hiện ra lí do tại sao hôm nay cậu ấy lại đột nhiên cao hơn cậu.

Joshua đã thôi cựa quậy, cậu chẳng để ý gì đến những nỗ lực kiềm chế của Jeonghan mà chỉ chăm chăm thả hồn ra thế giới đằng sau cánh cửa xe, ngắm nhìn những cuộc đời bình dị xa lạ đang lần lượt trôi qua.

Joshua thích những chuyến đi. Và trong những chuyến đi, điều cậu thích nhất chính là khoảng thời gian được ngồi trên xe, tận hưởng những cảnh vật chóng vánh. Cậu luôn dễ dàng cảm nhận thấy trong những hình ảnh thoáng qua ấy là những sự sắp đặt vô hình, như thể vòng xoay của thế giới này đang bày ra trước cậu các gợi ý kỳ diệu nào đó, các gợi ý mà khi thời gian qua đi, lại trở thành những mắt xích lạ lùng liên kết cậu với những điều quan trọng.

Sau khoảng thời gian chờ đợi và ổn định chỗ ngồi, bên trong chiếc xe buýt màu vàng chỉ còn lại những tiếng sột soạt nhỏ thỉnh thoảng lại vang lên, chen vào sự tĩnh lặng lởn vởn bên trên các cô cậu đang say giấc. Mới chỉ gần năm giờ sáng nên việc nghỉ ngơi và giữ yên lặng cho người khác nghỉ ngơi đã ngấm ngầm trở thành một quy tắc mà ai cũng hiểu.

Joshua bị bầu không khí trên xe tác động, cậu quay sang Jeonghan thì thấy cậu ta đã ngủ say từ bao giờ. Chẳng còn ai để nói chuyện và cũng chẳng tìm thấy việc gì để làm, cậu cắm tai nghe vào điện thoại, mở một danh sách những bài nhạc sâu lắng rồi ngả người vào lưng ghế, chậm rãi chìm vào sự im ắng đã đặc lại trong khoảng không mờ tối xung quanh.

Khi đôi mắt mơ màng của Joshua mở ra, vạn vật bên ngoài chiếc xe buýt đã được phủ lên một lớp sơn tươi sáng nhờ sự chiếu rọi hào phóng của mặt trời. Sự yên lặng trên xe cũng đã dần phải lùi bước, nhường chỗ cho những gương mặt háo hức cùng các tiếng xầm xì đang lũ lượt bừng tỉnh. Joshua đưa chiếc điện thoại lên ngang mặt, thông qua màn hình đen bóng của nó để xem xét lại vẻ ngoài của mình. Đang vuốt mượt và sắp xếp lại những sợi tóc có hơi rối, cậu nghe thấy âm thanh cựa mình sột soạt cùng tiếng khịt mũi của Jeonghan đang ngồi bên cạnh.

"Chào buổi sáng." Joshua mỉm cười, nghiêng nhẹ đầu nhìn bộ dạng ngái ngủ của Jeonghan.

"Chào buổi sáng." Giọng nói trầm khàn của Jeonghan đáp lại cậu.

Joshua cười khinh khích trước gương mặt bơ phờ của Jeonghan, khiến cho hai khóe miệng của cậu ta cũng kéo lên thành một nụ cười ngờ nghệch.

"Chào các em!"

Chất giọng sang sảng của anh hướng dẫn viên du lịch trẻ vang lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trên xe.

"Anh là Lee Seokmin, hai mươi lăm tuổi, là người sẽ cùng các em trải qua chuyến đi ngày hôm nay. Các em cho anh xin một tràng vỗ tay được không?"

"Được!" Mọi người đồng loạt hô to.

Những bàn tay hăm hở vỗ vào nhau liên tục, tiếp sức cho sự phấn khích đang làm lung lay cả những cử chỉ lờ đờ cố chấp nhất.

Junhui rầu rĩ chấp nhận rằng khoảng thời gian yên tĩnh đã qua. Cậu quay xuống nhìn Joshua, được tiếp thêm động lực từ cái vẫy tay và gương mặt rạng ngời của cậu ấy.

'Vì cậu thôi đó.' Cậu nghĩ thầm.

Junhui quay lên sau khi lè lưỡi trêu ngươi Joshua, bám chặt vào nụ cười của người trong lòng rồi thả mình vào một chốn riêng tư của tâm trí, xa rời bầu không khí nhộn nhịp đang hiện hữu xung quanh.

"Còn khá lâu nữa thì chúng ta mới đến nơi. Vậy nên trong lúc chờ đợi, mình cùng chơi vài trò chơi nhỏ nhé!"

Seokmin đề nghị trong khi phát phần thức ăn sáng đã được chuẩn bị cho mọi người trên xe.

"Là bánh." Jeonghan nói nhỏ với Joshua khi thấy mấy chiếc hộp hình tròn đang tiến tới chỗ của họ.

Seokmin dừng lại trước hàng ghế cuối xe, thoáng bối rối khi hộp bánh mà Jeonghan đang cầm đã là hộp cuối cùng. Điều đó có nghĩa là vì sự cố nào đó, phần ăn của Joshua đã không đến được chỗ cậu.

"Anh xin lỗi nha, để lát nữa đến nơi anh hỏi lại mấy xe kia xem sao. Nếu không có thì anh mua lại cái khác cho em." Seokmin thành khẩn nói, ánh mắt khéo léo quan sát biểu cảm của Joshua. Phương châm làm việc của anh là phải đảm bảo tất cả khách hàng đều hài lòng về chuyến đi do anh đảm nhận.

"Dạ không sao đâu ạ, em cũng chưa đói." Joshua nói nhẹ nhàng.

"Cảm ơn em." Seokmin thở phào trong lòng, di chuyển trở lại phía đầu xe.

Trò chơi đầu tiên được tổ chức để mọi người giải khuây là "Tìm người được chọn". Quy tắt rất đơn giản, hai dãy trái và phải trên xe chia thành hai đội. Rồi lần lượt mỗi đội chọn ra một người, người đó sẽ là "người đi tìm" và sẽ bị bịt mắt trong khi đội còn lại chọn ra một "người đặc biệt". Sau khi đã chọn xong ai là người đặc biệt, người đi tìm sẽ tháo bịt mắt ra và đặt những câu hỏi cho Seokmin để tìm ra người đặc biệt bên đội đối thủ.

Người đi tìm đầu tiên là Jeonghan. Và do là lần đầu chơi trò này nên cậu khá lúng túng, thành thử cậu đã không thể tìm ra được người đặc biệt của đội bên kia và để vuột mất một điểm.

Trở về chỗ ngồi với gương mặt sưng sỉa, Jeonghan nhận lại lời khích lệ của Joshua:

"Không sao mà."

Junhui luôn muốn ở cạnh Joshua, và với bộ óc lanh lợi, cậu nhanh chóng nhìn thấy cơ hội mà trò chơi này mang đến.

Junhui xung phong làm người đi tìm của đội bên phải. Cậu không quan tâm gì đến người đặc biệt của đội bên trái mà chỉ chăm chăm vào "người đặc biệt" của mình. Cậu chầm chậm đi từ đầu đến cuối xe, quan sát từng người một rồi neo ánh nhìn lại nơi gương mặt đầy hứng thú của Joshua.

"Hello." Cậu ngân dài giọng bỡn cợt.

Joshua nheo mắt nhìn Junhui, nhoẻn miệng cười ranh mãnh.

"Muốn gì đây?"

"Tui tìm người thôi." Junhui đáp.

Cậu để lại một tia nhìn gian xảo lên phần vai trần của Joshua rồi quay người lại, hỏi Seokmin:

"Người đặc biệt có mặc áo màu đỏ không?"

Seokmin gật đầu.

"Có."

Junhui lại quay xuống nhìn Joshua. Lần này, cậu dò dẫm kĩ càng từ biểu cảm tinh nghịch cho đến đôi bốt ngắn màu đen của Joshua như thể hai con người với chiếc áo sơ mi và bộ váy đỏ ngồi gần đấy không hề tồn tại.

"Người đặc biệt có đeo dây chuyền không?" Cậu hỏi tiếp, mắt vẫn dính chặt vào Joshua.

"Có." Seokmin trả lời.

Junhui cười tự mãn, cậu cúi người, đưa tay về phía Joshua với vẻ trịnh trọng.

"That's my special person."

Joshua cười khanh khách, đắc thắng bảo:

"Sai rồi bạn à."

Seokmin đi đến chỗ một cô bạn mặc chiếc váy tay bồng màu đỏ sẫm ngồi trên Joshua hai hàng ghế, nói:

"Đây mới là người đặc biệt nè em trai."

Junhui tặc lưỡi, vờ tiếc nuối.

"Ồ, tiếc ghê!"

Cô bạn kia tủm tỉm cười vẻ thích thú, bảo Junhui:

"Cậu muốn đổi chỗ ngồi không?"

Cô ấy nhìn vào cậu bạn điển trai ngồi kế Jeonghan, gọi:

"Minhyun à."

Cậu bạn kia nghe vậy thì liền đứng lên, hất cằm về phía chỗ ngồi mà mình vừa rời khỏi, hỏi Junhui:

"Cậu muốn ngồi đó không?"

"Muốn." Junhui đáp ngắn gọn.

"Của cậu đó." Cậu ta nói rồi cầm chiếc túi xách hành lý của mình lên, ung dung tiến đến chiếc ghế cạnh cửa của Junhui.

"Cảm ơn."

Những tiếng xì xào bắt đầu nổi lên, cùng với những gương mặt hiếu kỳ và những cặp mắt chòng chọc dò xét, chúng mở đường cho một sự căng thẳng chèn ép lên niềm vui thích của Joshua và Junhui.

Junhui đi lấy chiếc ba lô của cậu rồi trở lại ngồi vào chỗ cạnh Jeonghan. Cậu quay sang thì thầm với hai người bạn:

"Ngồi kế nhau rồi nè."

Lần đầu tiên, Jeonghan để ý thấy trên gương mặt Junhui xuất hiện một sự ân cần e dè. Và nó hướng thẳng vào Joshua.

Thông qua chuyện vừa rồi, Jeonghan - và bất kì ai biết suy nghĩ - dễ dàng nhìn ra tình cảm của Junhui. Cậu đã từng và thậm chí đến bây giờ vẫn còn đang ở trong thứ tình cảm ấy nên có thể thấu hiểu được phần nào. Nhưng vì lí do nào đó chưa thành hình, khi nhìn thấy đôi mắt say mê của Junhui và cái quay mặt đi ngượng ngùng của Joshua, Jeonghan vô thức siết tay lại, kín đáo găm cái nhìn cảnh giác vào Junhui. Cậu thầm giữ chặt cái quyết tâm nóng hổi mà mình vừa đúc:

'May là mình ngồi ở đây. Mình tuyệt đối sẽ không rời khỏi vị trí này.'

Sự tò mò và huyên náo của những người trên xe đã bị bốn vòng xoay tròn của bánh xe điềm nhiên cán qua. Dù rằng vẫn kịp đọng lại những thắc mắc chưa nguôi và có thể sắp làm dấy lên một chủ đề hay ho cho nhiều người bàn tán, chúng vẫn tạm thời chấp nhận bị đẩy vội vào góc khuất trong tâm trí của các cô cậu trẻ, nhường đường cho một tràn dài sự háo hức lao ra khi cánh cổng dẫn vào khu vui chơi Seoul đã sờ sờ ngay trước mũi của chiếc xe buýt màu vàng.

Junhui, Joshua và Jeonghan lần lượt nối tiếp nhau bước xuống xe. Và giữa bầu không khí nhộn nhịp đầy người qua kẻ lại, thứ ánh sáng lấp lánh trong mắt hai chàng trai trẻ khi nhìn vào bóng hình nhỏ nhắn trước mặt càng hiện lên rõ rệt. Joshua vô tư chỉ thấy những trò chơi đang mời gọi chứ chẳng hay gì về tâm tình của Jeonghan và Junhui. Cậu dùng đôi mắt ngời sáng long lanh của mình chiếu thẳng vào cái thôi thúc muốn che chở người khác của hai cậu bạn, cất tiếng nói:

"Đi thôi!"

Jeonghan và Junhui bước lên cùng một lúc, và ngay tức khắc, cái nhìn chiều chuộng của họ va vào nhau, làm bén ra một tia điện thù địch gay gắt.



Các bạn cho mình xin nhận xét về fic với nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com