Tập 28: "Chào em, thế giới của tôi"
"Anh lập tức buông tôi ra, anh không có quyền bắt tôi phải nghe theo lời anh"
Park Jimin vẫn cố gắng chống cự, hai tay cứ liên hồi đánh vào ngực gã. Jung Hoseok giống như là người mình đồng da sắt, Jimin đã dùng lực đánh như vậy vẫn không khiến gã tránh xa cậu vài bước, gương mặt không có biểu hiện đau dù chỉ một chút. Dù có đau thì cũng kiềm cự trong người, mặc kệ cậu có đánh gã cỡ nào. Jung Hoseok cũng không thích biểu hiện bất cứ sự cam chịu nào ra ngoài.
Jung Hoseok cầu xin cậu đừng trốn tránh gã, nhưng gã không biết chính gã mới là nguyên nhân khiến Jimin không hề muốn đối mặt với gã, vừa thấy gã đã khiến Jimin tức tối muốn bỏ chạy, cậu chắc chắn không muốn nhìn mặt gã, hoặc không thích gặp lại gã.
Nhưng chạy trời không khỏi nắng!.
"Em ghét tôi đến vậy sao?"
Phải, rất ghét. Nhưng nói vì sao cậu lại ghét thì bản thân Jung Hoseok cũng biết rõ còn gì!.
"Phải đó, tôi ghét anh, thậm chí muốn hận anh"
"Muốn hận? Em đâu cần phải đay nghiến tôi đến như vậy!"
"Tôi đay nghiến anh thì đã sao chứ? Chẳng lẽ những chuyện anh làm với tôi anh bắt tôi phải đối xử nhẹ nhàng với anh sao?"
Jung Hoseok trước đây cho người truy cùng đuổi tận Park Jowang để bắt ông ấy phải trả bằng được số nợ khủng, nếu không có vay có trả thì không lí gì Jung Hoseok làm như vậy, huống hồ Park Jowang giấu cậu chuyện nợ nần tìm lí do để dời xuống Busan sống ẩn để trốn nợ đến khi gã cho người tìm cậu để bắt cậu trả thay ông ấy cậu mới biết Park thị nợ gã một khoản tiền mà chưa bao giờ Park Jimin nghĩ tới.
Vài lần cậu bị bọn người của gã đánh bị thương ở bụng. Đừng nói Park Jimin ghét, nếu gã đã làm đến như vậy thì hận cũng không có gì to tát.
"Cứ cho là những ngày qua tôi có lỗi với em, nhưng tôi sẽ bù đắp lại cho em"
"Anh bù đắp gì chứ? Chẳng phải Park thị nợ anh sao, anh nói bù đắp cho tôi có phải anh nói sai rồi không?"
"Nhưng chỉ cần em đồng ý về với tôi mọi khoản nợ sẽ vì em không còn tồn tại"
"Người như anh không nói dễ dàng như vậy! Anh cũng chỉ muốn làm khó tôi thôi! Mau buông tôi ra" Vừa nói cậu vừa dùng sức đẩy gã ra.
Jung Hoseok đã thật tâm nói đến vậy, Park Jimin cho dù có hiểu ý gã nói đi chăng nữa thì cũng nhất quyết không muốn bên cạnh tên Jung này. Dù Min Yoongi có là người hay ghen đi chăng nữa lựa chọn của cậu vẫn là Min Yoongi thì cậu sẽ thấy an tâm hơn.
Tất nhiên người vừa gặp đã muốn khiêu khích như Jung Hoseok thì Jimin cũng sẽ không mấy thiện cảm rồi!. Nhưng còn bó hoa Tú Cầu đó cậu không vứt nó mà đã đem cho một đứa trẻ khác ở bệnh viện.
Chỉ cần cậu thôi đã dễ dàng có thể chấm dứt luôn khoản nợ, nhưng đối với Park Jimin điều này khiến cậu bị làm khó rất nhiều. Bản thân cậu là con người sống theo cách của mình và có mối quan hệ rõ ràng, chứ không phải muốn có được cậu để thay khoản nợ khủng đó. Giống như mua cậu vậy, Jimin sẽ không thích.
Gã cưỡng hôn cậu một lần nữa xem như lại thêm một lần gã muốn chặn miệng cậu, vì Park Jimin suy cho cùng có nói bao nhiêu cậu vẫn khư khư từ chối ý của gã mà thôi, gã cũng không thích thành ý của mình bị từ chối như vậy nhất là việc gã muốn cậu là của gã.
Park Jimin vẫn nguậy đầu không cho gã tiếp tục ngấu nghiến môi cậu nữa, trong lúc hôn gã thật sự rất khó khăn để cảm nhận sự mềm mại trên môi cậu, cậu cứ như vậy thì gã không thể hưởng thụ một cách yên ổn được. Gã rời môi cậu trườn xuống cổ, Jimin rụt cổ lại vẫn không muốn Jung Hoseok hôn bất cứ chỗ nào trên cổ nữa.
Jimin cứ ngọ nguậy muốn phản kháng, hiện giờ trong ngực gã thứ vướng víu nhất chính là tay của cậu, gã dứt khoát giữ chặt hai tay cậu ép chặt vào bức tường, bàn tay của gã thon dài to lớn nên gã chỉ dùng một bàn tay để khống chế hai tay cậu. Giờ thì trong ngực gã đã còn thứ gì làm vướng víu khó chịu.
Trong lúc đó Jimin vẫn còn ngạc nhiên ngước mặt lên nhìn tay của mình bị ép chặt, Jung Hoseok nhân thời cơ đó liền đưa đầu vào cổ cậu cắn nhẹ một cái, Jimin có thể cảm nhận rất rõ cổ mình bị cắn như có vài con kiến cắn vào vậy.
Jung Hoseok gã bị điên rồi, gã cắn cậu làm gì chứ?
Jimin nhăn mặt lại vì đau một chút, gã cắn xong liền bặm môi mút chỗ mà gã đã cắn khiến cổ cậu có chỗ hơi đỏ lên, gã muốn để lại dấu trên cổ cậu. Tay gã ém rất chặt cổ tay cậu nên cũng đã để lại dấu của ngón tay.
Gã không ngừng nhằm vào cơ thể cậu vì cậu thật rất cuốn hút, cứ như chạm vào cậu là sẽ không dứt ra được.
Jung Hoseok càng muốn làm tới, thì Park Jimin sẽ không cho gã làm như vậy, vì ở đây không phải là nơi để gã cưỡng ép cậu. Gã muốn để lại dấu như vậy chắc là có mục đích khác, nếu không gã cũng không nhất quyết phải cưỡng ép cậu bằng được. Tay của gã đã thả lỏng hơn rồi, cảm nhận được điều đó Jimin liền rụt tay lại dứt khoát đẩy mạnh gã ra, gã lùi lại về sau hai bước.
Một tay cậu chạm lên chỗ bị cắn, Jimin nhìn gã với vẻ mặt rất khó chịu, gã bị đẩy ra cũng không mấy ngạc nhiên chỉ đứng đó u muội nhìn cậu.
"Anh làm vậy là đủ rồi, đừng càng lúc càng điên cuồng như vậy nữa. Trách Park thị tại sao năm đó lại nợ tiền trúng ngay anh chứ? Nếu trúng người khác thì tôi cũng đã chết lâu rồi, không còn sống để anh mặc sức cưỡng bức như vậy"
Jimin đã bức xúc nói ra cảm nhận của mình, cho dù mắc nợ ai đi chăng nữa thì cuộc sống của cậu suy cho cùng đều bị ảnh hưởng mà thôi. Vì nếu Park Jowang hiện giờ không còn khả năng chi trả thì chỉ có cậu là người thay thế ông ấy gánh khoản nợ chồng chất này.
Jung Hoseok năm đó là đối tác khá thân thiết với Park thị, ba cậu nhờ đến sự giúp đỡ của gã là điều không thể tránh khỏi.
"Giả sử nếu đó là Min Yoongi, thì em vẫn sẽ quyết liệt phản kháng như vậy?"
Đến câu hỏi của Jung Hoseok đột nhiên không gian xung quanh dần trở nên im lặng, câu hỏi đó giống như làm trở ngại cho cậu vậy, nếu không tại sao cậu đột ngột im lặng không biết nói gì.
Nếu đổi lại là Min Yoongi thì cậu vẫn sẽ khư khư thái độ đó với hắn, hay trong tình huống đó cậu sẽ cho ngoại lệ một chút?
Nếu người bây giờ đứng trước mặt cậu là hắn thì cậu xử sự như nào?
Jung Hoseok đang chờ câu trả lời từ cậu.
"Nếu đổi lại là anh ấy thì tôi cũng sẽ giống như vậy thôi, vì lúc đó tôi sẽ không biết trước anh ấy sẽ là người yêu thương tôi cho tôi hạnh phúc. Chỉ đáng tiếc trong trường hợp này lại là anh"
Dù trước mặt cậu người làm vậy với cậu là hắn thì cậu vẫn sẽ có thái độ như vậy với hắn, vì nếu Min Yoongi có làm những chuyện giống như Jung Hoseok từng làm thì vẫn khiến cậu ghét và không có thiện cảm.
Câu trả lời của cậu khiến gã hụt hẫng vô cùng.
"Rồi em sẽ hối hận"
"Tôi sẽ không hối hận khi có Min Yoongi bên cạnh đâu. Nhưng anh sẽ hối hận khi dám làm hại đến ba và chị gái của tôi"
"Em đang muốn thách thức tôi sao? Vì tên Min Yoongi đó?"
"Chẳng qua tôi chỉ muốn anh biết suy nghĩ một chút"
"Em tưởng tôi là thằng ngốc sao?"
"Nếu anh không muốn như vậy thì đừng làm phiền tôi nữa. Tôi sẽ tìm mọi cách để cứu ba và chị gái tôi ra"
"Mọi cách của em là cách như thế nào? Trong tay em có gì? Park thị sao? Giờ nó cũng đang do tôi nắm giữ, vậy thì em sẽ nhờ cậy Min Yoongi trả giúp em số tiền đó sao? Em nghĩ hắn ta sẽ chi ra khoản tiền khủng để trả giúp em à, hắn còn cơ nghiệp của hắn và công ty của hắn chứ không phải hắn có một mình em và sẽ trả cho em 850 triệu won đâu, em nghĩ cho kĩ lưỡng vào" Gã vừa nói vừa tiến lại gần cậu.
Jimin đã đứng đụng vào tường rồi thì không còn chỗ nào để cậu có thể lùi được nữa. Khó khăn lắm cậu mới đẩy gã ra khỏi người mình, lần này nhất quyết không được để gã ém cậu nữa.
850 tỷ won, là số tiền không hề nhỏ. Số tiền đó đủ để gầy dựng lại một công ty hoàn toàn mới. Ba cậu nợ nhiều đến như thế thì mọi cách của cậu rốt cuộc cũng không biết là cách gì.
"Park Jimin, tôi nói cho em biết, Min Yoongi có thể chiều chuộng em những gì mà em thích nhưng cũng không có nghĩa hắn sẽ dành cả số tiền khó khăn kiếm được trả không cho em như vậy. Tôi mong em mới là người biết suy nghĩ kĩ, hắn giúp đỡ em nhiều đến vậy chẳng lẽ em muốn góp phần làm suy yếu sự nghiệp của hắn?"
"Anh đã có trong tay Park thị rồi nhưng tại sao lại không trừ bớt ra? Rốt cuộc vẫn là anh không biết suy nghĩ"
"Dù tôi có trừ hay không trừ, Park gia em vẫn nợ tôi ngập đầu thôi!"
Jung Hoseok rõ ràng đang nắm Park thị trong tay, nhưng như vậy vẫn chưa khiến số nợ giảm xuống, rốt cuộc là gã đang muốn làm khó cậu hơn.
Park Jimin bực bội với những câu từ của gã, liền vặn tay cửa hậm hực bỏ ra ngoài. Đã nói như vậy rồi thì vẫn chưa biết cậu có dao động một chút nào hay chưa, hay vẫn đinh ninh cái suy nghĩ ác ý về Jung Hoseok?.
Gã tiến lại gần bức tường gồng bàn dộng mạnh lên đó, lực tác động của gã khá là mạnh tiếng vang lên trong bức tường nghe rõ.
"Park Jimin, ngày nào không có được em ngày đó tôi sẽ làm khó em đến cùng, để xem Min Yoongi làm gì được Jung Hoseok này. Cứ chờ đi, rồi sẽ có một ngày em phải van xin tôi!"
Đương nhiên muốn đe dọa được cậu thì Park Jowang và Park Chaeyoung sẽ là hai đối tượng khiến cậu đặt mối lo ngại nhất. Ở gã vẫn còn lợi thế hơn cậu.
Nhưng Park Jimin còn phản kháng tức là Jung Hoseok vẫn chưa phát huy hết lợi thế đó. Được thôi, sẽ sớm hay muộn gã sẽ khiến cậu thay đổi.
Cậu chạy ra khỏi khu vực nhà vệ sinh, vừa đưa tay lên cổ áo gài cái cúc áo còn lại để che đi chỗ ửng đỏ đó. Thật là đáng ngượng, tại sao trên cổ cậu nhất thiết phải có dấu hôn này?Min Yoongi thấy chắc sẽ không hài lòng đâu.
Cậu cố gắng bình tĩnh để đi ra ngoài, hai nam vệ sĩ vẫn đứng đó chờ cậu, cậu hít một hơi thật dài rồi lấy cảm xúc vui vẻ một chút giống như ban đầu cậu hào hứng đi mua sắm vậy.
Cậu đi vào nhà vệ sinh cũng khá lâu rồi mới ra, nhưng hai nam vệ sĩ cũng không hỏi cậu tại sao lại như vậy. Chuyện riêng của cậu thì không cần hỏi đâu.
Cậu lấy cái hộp nhỏ trên tay của vệ sĩ cầm nó rồi cùng hai người trở về chỗ hắn đang ngồi đợi cậu.
Hắn nhìn những món đồ hai nam vệ sĩ đang cầm phía sau, cậu mua cũng không nhiều lắm, đơn giản chỉ là ba bó hoa Tú Cầu và vài túi quần áo.
"Vẫn chưa mua hết số tiền tôi cho em à?"
Jimin đương nhiên gật đầu, rõ ràng những món đồ cậu lựa chọn đều là hàng đắt tiền nhưng mua nhiêu đây vẫn chưa đạt đến số tiền mà hắn khuyến khích cậu tiêu.
Min Yoongi nhìn vẻ mặt bối rối đó khẽ cười cậu, hắn thấy cậu cầm cái hộp nhỏ trên tay cũng khá tò mò, Jimin mua thứ gì mà nhỏ nhắn vậy, nhìn bên ngoài chắc là hộp đựng trang sức.
Hắn vẫy tay ý là kêu cậu lại ngồi cạnh hắn, Jimin cũng hiểu ý liền đi đến ngồi xuống, rồi hắn chờ cậu cho hắn coi món đồ trong cái hộp nhỏ.
"Cái gì trong đó?"
Cậu có vẻ hơi ngại nhìn chiếc hộp, mỗi lần cậu ngại thì gò má sẽ phúng phính lên trông tròn tròn dễ thương lắm.
Cậu mở cái hộp ra, bên trong là hai cái vòng bằng bạc trên mặt vòng có khắc họ tên hắn và cậu, trong lúc đi lựa đồ cậu vô tình thấy khu bán vòng đặt theo tên, nên cố ý mua hai chiếc giống nhau để đeo, cậu đưa cái vòng có khắc tên mình cho hắn.
"Cho anh, vòng này em thấy nó rất đẹp, lại còn hợp giá tiền, hơn nữa trên đó có khắc tên của em, còn chiếc này khắc tên của anh, nhưng sẽ do em mang nó, chúng ta đeo vòng đôi anh thấy thế nào?" Jimin mỉm cười nhìn hắn.
Rất hiếm khi có người tặng cho hắn những món đồ tuy nhỏ nhắn nhưng lại ý nghĩa này. Bình thường những thứ sang trọng khi được tặng hắn cũng đã thấy quen và dần không thấy nó còn giá trị, nhưng chiếc vòng này chính cậu mua nó và muốn đeo chung với hắn thì Min Yoongi cũng không có gì phải từ chối cả.
Miễn cậu thích hắn sẽ chấp nhận. Huống hồ có cậu ý như vậy mà.
"Rất đẹp, đồ em lựa luôn là giá trị tôi rất thích nó"
Hắn thích chiếc vòng này đương nhiên cậu cũng sẽ vui lòng.
Hắn nhìn cậu cười ôn nhu, có lẽ điều đó chính là thói quen rồi. Cậu lấy chiếc vòng có khắc tên cậu đeo vào tay trái cho hắn, bên phải hắn đeo đồng hồ rồi thì không đeo hai cái được. Hắn nhìn cậu chăm chú đeo cái vòng cho hắn, chỉ muốn cắn thật mạnh vào gò má của cậu mà thôi. Nó tròn ủm ra thấy rõ.
Cậu đeo cho hắn xong thì mới đến mình.
Jimin cầm tay hắn khẽ giơ lên để đọ với tay cậu, bây giờ hắn và cậu đều có vòng đôi rồi, đều rất đẹp. Cả hai đều cười hạnh phúc, như vậy thì hắn và cậu sẽ là một đôi.
Hắn nắm tay cậu đứng dậy sau đó tiến ra xe, bởi ý định của hắn là chờ cậu mua sắm xong sẽ đưa cậu đến một nơi.
Cậu ngoan ngoãn ngồi cạnh hắn, Jimin cứ nhìn cái vòng trên tay rồi cười cười, hình như cậu rất thích cái vòng mà cậu tự mua, thấy nó vô cùng đẹp mắt khi một đôi sở hữu là hắn và cậu.
Cậu cầm tay hắn nghịch cái vòng ở trên đó, sau đó ngắm nghía bàn tay của hắn.
"Yoongi, tay anh đẹp thật đó, hôm nay anh mang cái vòng này vào còn đẹp hơn. Tay anh vừa thon dài vừa to nữa, sao lại không bù cho em nhỉ?"
Hắn phì cười vì sự dễ thương của cậu, bình thường là đàn ông thì có lẽ sẽ cao to hơn phụ nữ.
Bàn tay này của hắn cũng rất bình thường so với những đàn ông khác, nhưng nó lại là điểm đáng khen ngợi khi lọt vào mắt cậu. Cậu cũng là con trai nhưng thân hình lại mảnh mai và nhỏ nhắn như con gái, tay cậu cũng khá là ngắn, dù có vuốt nó bao nhiêu vẫn không dài ra được.
"Em nhỏ như vậy thì tôi mới ôm được. Nhưng trong mắt tôi em không hề nhỏ như vậy!"
"Tại sao thế?"
"Em có thấy trong mắt tôi hiện lên sáu chữ không?"
"Không ạ!"
Hắn xoa đầu cậu, ngốc như vậy làm sao biết đôi mắt hắn đang muốn nói lên điều gì.
"Chào em, thế giới của tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com