Tập 3: Ôn nhu
Không ngờ người ngạo mạn như Min Yoongi lại có lúc nhân hậu. Cậu ngồi im trên xe, mặc hắn chở đâu thì chở, Min Yoongi vốn dĩ không phải cái tên dịu dàng, nhưng bù lại có thể tỏ ra ôn nhu rõ ràng, ngay cả bản thân hắn cũng thấy lạ vì điều đó.
Jimin mệt mỏi nên đã ngủ luôn trên xe. Không sợ hắn là người xấu mà chở đi bán qua Trung Quốc sao?
Vẻ mặt trẻ con của cậu bất giác khiến hắn phì cười. Thật hiếm nếu Min Yoongi nở nụ cười như bây giờ.
"Mèo ngốc!"
Trông cậu cũng rất giống mèo, loài mèo có thân hình ốm teo thay vì đầy đặn.
Min Yoongi nhìn cậu trông nhỏ nhắn nên cứ mường tượng đến mèo rồi bất giác mở miệng nói thế.
Hay là do bản thân hắn rung động rồi mới nói vậy?
Cậu ngủ say rồi, nên chắc là không nghe thấy!.
Hắn ngừng xe trước bệnh viện, rồi ra khỏi ghế ngồi!. Hắn tiến đến chỗ cậu mở cửa xe ra, lay người cậu
"Này, nhóc, tỉnh dậy đi!"
Hắn lay vào người cậu vài cái, sự tác động đó không khiến cậu phản ứng. Vẫn nhắm tịt mắt, trông cậu muốn dậy.
Đã thấy cậu không động đậy, Min Yoongi không chần chừ nhấc bỗng cậu lên, tay cậu choàng qua cổ hắn, cả thân người đều bị hắn ôm gọn trong lòng. Khi bế cậu lên Min Yoongi còn thốt một điều, nhẹ như khí!. Cảm giác như cậu chỉ nặng bằng một nửa cân nặng của hắn.
Như vậy có lẽ Jimin không ăn đủ chất, bình thường nếu đã học cấp ba mà lại ốm yếu như vậy thì chắc là xương cốt phát triển không tốt lắm.
Yoongi bế cậu tiến vào trong bệnh viện, vài người bác sĩ ở đó thấy hắn liền hớt hải cuối chào, không vòng vo nếu đã đến đây thì cần chữa bệnh rồi, hai nữ y tá nhanh chóng đẩy giường bệnh ra sẵn cho hắn, Min Yoongi đặt Jimin nằm xuống, rồi chỉnh lại tây trang, nghiêm giọng dặn dò bác sĩ
"Kiểm tra em ấy rõ ràng, ra bệnh, chiều nay phải hạ sốt, nếu vẫn còn sốt, đừng trách tôi không dọa trước!"
"V... vâng tôi biết rồi thưa ngài!"
Đối mặt trước sự đe dọa của hắn, bác sĩ lúng túng dạ vâng, không đứng thẳng mà cứ cuối đầu lia lịa. Bệnh viện này chắc là nơi có người quen, người biết, nên mới có vẻ sợ hắn.
Hắn nhẹ tay lấy cái áo vest ra khỏi người cậu, sau đó hắn nhìn cậu một chút rồi mới rời khỏi. Những người ở đó đều tản đường cho hắn đi, chắc là thái độ thận trọng quá mức của hắn khiến những người ở đó không dám lại gần, cũng chẳng dám để hắn bon chen vào đám đông để mà chạm mặt.
Min Yoongi nhìn thế giới bằng đôi mắt nhạt màu đến vậy sao?
Hắn ra xe, sau đó đến công ty agustd.
Bước vào với tâm thế của một người bình thường khi đi làm, Min Yoongi toát lên vẻ cao ngạo vừa điển trai, người như hắn không để ý là không biết thừa hưởng cơ hội. Nhân viên trong công ty đi ngang đều chào hắn.
Một nam nhân từ bên trong tiến lại, lễ phép hạ người chào hắn. Nam nhân đó đợi hắn gật đầu, rồi mới nói.
"Thưa ngài, vừa sáng nay có một nữ nhân tự xưng là người quen của ngài nói muốn đến gặp ngài!. Hiện cô ấy đang đợi ngày trong phòng!"
Nghe đến đây, hắn tự dưng nheo mày. Mặt tỏ rõ vẻ khó chịu.
Thường ngày nếu không có sự cho phép thì hắn ghét ai tùy tiện vào phòng của hắn. Hoặc nếu muốn vào vì lí do chẳng ra gì thì đó là điều tối kị.
"Phòng tôi là nơi riêng tư, lại tùy tiện cho vào?"
"Thưa ngài, tôi đã ra sức ngăn cản cô ta, nhưng ngược lại cô ta vẫn ngoan cố không chấp hành nội luật!"
Min Yoongi vốn cầu toàn, nên có lẽ chuyện gì không ưng một chút có thể sẽ rất khó chịu ngay.
Đặc biệt là sự riêng tư của hắn, bình thường nếu có chuyện quan trọng Jeon Jungkook luôn là người được ưu tiên cho vào, nếu không thì cả trợ lý gần gũi như Jungkook cũng sẽ viết bảng tự kiểm nếu làm vậy!.
Huống hồ là một nữ nhân.
Nội luật nơi này từ trước đến giờ rất được hắn chú trọng, nhân viên trong công ty cũng nghiêm túc chấp hành. Cả cái bảng nội quy được đặt trước sảnh chính cũng không thèm ngó ngàng đến. Là nữ nhân nào, to gan?
"Là Khyung Hyuna?"
Jeon Jungkook lắc đầu, ý là không phải.
"Không phải thưa ngài!. Cô ta tên DoKi, còn tự nói vừa bên Mỹ trở về tìm ngài!"
DoKi quả thực là đã về Hàn sau nhiều năm ở Mỹ, cô ta cũng không phải là hạng người mà Min Yoongi đem lòng yêu thích. Chẳng qua DoKi cũng giống như Khyung Hyuna, đều là nữ nhân cà cợt đàn ông như nhau. Nhưng có vẻ cô ta có vai vế hơn Hyuna nên mới nói từ bên Mỹ trở về.
Nữ nhân xung quanh hắn dám chắc chỉ có vài phần hứng thú với vẻ điển trai của hắn, còn lại đều là vì tiền.
"Được rồi, cậu cứ đi làm việc của cậu!"
"Vâng thưa chủ tịch!"
Nói xong, Jungkook cuối đầu chào rồi rời đi.
Hắn nhanh chóng tiến thẳng lên thư phòng, hắn vừa mới mở cửa ra, DoKi từ bên trong chạy ra ôm hắn, hơn nữa còn ôm rất chặt.
DoKi nghĩ làm vậy hắn sẽ bất ngờ và ôm lại, nhưng có vẻ như cô là đang bị hắn đẩy ra thì đúng hơn.
"Yoongi, em nhớ anh lắm!"
DoKi thốt ra bốn chữ em nhớ anh lắm, nhưng chắc có lẽ là nhiều cánh đàn ông đã nghe được câu này rồi.
Min Yoongi cười ngượng.
"Em nhớ tôi? Hay nhớ tiền của tôi?"
Min Yoongi dùng một tay nâng cằm Doki lên. Làn da trắng cộng thêm vẻ đẹp lai tây nữa thì phải nói cô rất đẹp. Đẹp cũng không thua kém gì Khyung Hyuna.
Nhưng đẹp và tận dụng vẻ đẹp để lấy tiền thì vô nghĩa quá.
Doki cười thẹn, chắc câu hỏi này đâm sâu vào tim đen của cô ta rồi nhỉ?
"Yoongi, sao anh lại nói vậy?. Em thật lòng là nhớ anh mà!"
"Em yêu, thương tôi thế à?. Nhưng qua bên đó chắc em được nhiều đại gia lo lắm phải không?. Bọn nó chán em rồi nên em về đây moi móc lại tôi sao?"
Hắn bỏ tay khỏi gương mặt cô ta, Doki bắt đầu biến sắc khi nghe những lời châm biếm của hắn. Vẻ mặt của Doki hơi sầm lại, lúc đó Min Yoongi biết mình lỡ nói đúng đến mức khiến cô ta phải ngượng nghịu.
"Yoongi, em thật là không có, lâu ngày không gặp anh, em là nhớ anh thật nên mới về đây thăm anh mà!. Yoongi, em thật sự nhớ anh đó!"
Mặc kệ là Doki khẳng định hay phủ định, nhưng đã phạm quy ở đây rồi, dù cô ta có lập ngàn lần từ "nhớ" đi chăng nữa. Doki nghĩ hắn sẽ vì vậy mà mềm lòng sao?
Vì hắn từ lâu cũng đã chán ả rồi!.
"Cảm ơn em, nhưng tôi không cần. Đến lúc tôi đuổi em ra khỏi đây được chứ?"
"Sao... sao anh đuổi em?"
"Vì tôi không cho phép bất kì ai tùy tiện bước vào phòng của tôi, đó là điều tối kị. Còn điều tôi chán là bản mặt của em"
Doki không ngờ Min Yoongi lại nói vậy với mình, so với những tháng trước đây hắn cũng không khốn nạn đến như vậy.
Không kịp để cô ta phản ứng, hắn nhanh chóng lôi tay cô ta ra ngoài, sau đó khóa cửa trong lại, Doki vì vậy liên tục đập cửa, rõ ràng cô ta ngay từ đầu không biết phép tắc, còn dám đập cửa, Doki suy cho cùng không có tư cách ngổn ngang như vậy!.
"Yoongi, anh mở cửa ra, em là thật lòng với anh, sao anh lại đột nhiên thay đổi thái độ như vậy?"
Hắn bên trong đã rất bực tức, Doki trách hắn thái độ thay đổi nhưng thái độ của cô ta mới khiến hắn không ưa nổi.
Hắn nhấc máy gọi cho trợ lý Jeon
"Jungkook, cậu mau lên phòng tôi giải quyết cô ta, ngăn, không cho vào lại công ty"
Bên đầu dây kia chưa kịp hồi đáp, hắn đã cúp máy, dưới văn phòng Jeon Jungkook liền nhanh chân lên phòng hắn, ả vẫn cứ đứng đó này nỉ, vẫn chưa có dấu hiệu buông bỏ.
Jungkook lắc đầu ngán ngẩm sau đó lên tiếng.
"Thưa cô, mời cô mau ra ngoài!"
Cô ta nhìn lại, không cần biết là ai lên tiếng, Doki lên giọng quát tháo.
"Anh có quyền gì yêu cầu tôi ra ngoài? Tránh đi chỗ khác!"
"Doki tiểu thư, đây là lệnh của chủ tịch, cô cũng không quyền được làm trái"
"Tôi không đi, nhất quyết không đi"
Doki vẫn giữ tâm thế cứng đầu, xem ra sự nhẹ nhàng của Jungkook cũng không khiến cô ta nghe lời.
Lần này Jungkook tỏ vẻ cương quyết hơn
"Nếu cô còn ngoan cố không chịu đi, tôi sẽ dùng biện pháp mạnh với cô"
Doki nghe Jungkook đe dọa mình, sau đó quay lại trừng mắt với anh.
Rất khác so với vẻ mặt mà cô ta dùng để dụ dỗ Min Yoongi.
"Anh dám sao?"
"Nếu chủ tịch đã ra lệnh, tôi liền dám!. Vì đây là tôi làm theo lệnh của cấp trên, cô cũng không có tư cách phản bác một cách cố chấp. Nếu cô muốn giữ sĩ diện của mình, thì tốt nhất tôi khuyên cô nên nghe tôi, ra ngoài!"
Không phải Jungkook tự ý yêu cầu cô ra ngoài, mà là lệnh của cấp trên.
Điều này tất nhiên Doki không có quyền mắng nhiếc Jungkook, nhưng ngược lại nếu Doki nhất quyết làm trái nội quy, Min Yoongi sẽ không nhún nhường lập tức cho tự chỉnh đốn bản thân, Jungkook cũng sẽ thực hiện theo biện pháp hắn đưa ra.
Doki nếu muốn giữ sĩ diện, chỉ còn cách ấm ức nghe theo. Cô ta lườm Jungkook một cái rồi bỏ đi.
Jungkook đứng chống một tay lên hông rồi nghĩ thầm, Min Yoongi có rất nhiều hàng đẹp, nhưng chẳng hàng nào chịu thua hàng nào.
Min Yoongi thuộc dạng thứ dữ, quen nữ nhân cũng là nữ nhân thứ dữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com