18.
Tối hôm đó, Yoongi cứ nghĩ chuyện anh bị bé nhà dỗi là điều không thể tránh khỏi. Nhưng em nó ráng nhịn vì hôm nay là ngày vui của anh. Em nó nén lại cơn giận thốt ra mấy chữ
"Không sao, về giặt chút là được, đường thôi mà không phải phẩm màu đâu."
"Anh xin lỗi nhé, về anh ngâm rồi sáng anh giặt cho."
Yoongi nhìn Jimin bằng ánh mắt hối lỗi khiến em nhỏ ngoan ngoãn gật đầu. Thực sự thì động vào yếm của em nó giống như bật trúng công tắc tự hủy vậy đó. Nhưng lần này công tắc có vẻ bị hư rồi nên Park Jimin mới tha lỗi cho anh dễ dàng thế.
Tối đó về vẫn vui vẻ, đặc biệt còn tắm chung rồi ôm nhau ngủ cơ.
NHƯNG
Sáng hôm sau, có lẽ đó là buổi sáng tối tăm nhất của Min Yoongi. Tối đó anh ngâm cái yếm, quen tay bỏ luôn cái áo thun màu đỏ của em nhỏ vào.
Thành ra sáng hôm sau cái yếm trắng loang vệt hồng hồng đỏ đỏ.
"Yahhh ông dà Min Yoongiiiiiiiiiiiii."
"Có chuyện gì vậy bé?"
"Anh xem cái gì đây hả?"
"Cái này... Anh quên mất"
Bỗng từ đâu trước mặt anh xuất hiện một cái bàn phím vi tính. Trông nó khá cũ, anh nhìn thấy nó cũng quen quen. À nhớ rồi, bàn phím cũ của anh từng dùng, ở trong kho. Và anh cũng hiểu lí do cái bàn phím này xuất hiện rồi.
Bình thường Min Yoongi rất thích bàn phím, anh mua khá nhiều bàn phím để thay đổi. Nhưng có lẽ từ hôm nay, bàn phím là thứ ám ảnh anh nhất.
Hôm nay bé nhỏ sẽ cho anh biết uy lực của nóc nhà. Theo như trên truyền hình thì người vợ quăng bàn phím xuống thì chồng răm rắp nghe theo mà quỳ lên nó. Min Yoongi thấy bàn phím liền quỳ lên hối lỗi.
"Bé yêu ơi anh biết lỗi của mình rồi, anh sẽ mua cho bé yêu cái yếm khác mà."
"Anh cứ ở đó mà quỳ trước đi rồi muốn mua cái gì tính sau."
Nói rồi Jimin đứng lên phủi mông đi mất, bỏ lại Min Yoongi làm bạn với bàn phím vi tính.
Em nhỏ chạy sang nhà mẹ ruột ăn sáng ké, ăn xong rửa chén bát phụ mẹ rồi về. Đến nhà vẫn thấy Min Yoongi quỳ ở đấy, em có hơi bất ngờ, em nó qua bên đó ăn uống quên mất anh chồng ở nhà.
"Ủa anh còn quỳ nữa hả?"
"Bé kêu anh quỳ mà..."
"Anh đứng lên đi."
"Bé tha lỗi cho anh đi rồi anh đứng."
"Đã bảo đứng lên mà."
"Anh đã nói bé tha lỗi thì anh mới đứng mà."
"Em nói anh đứng lên đi anh nghe không hả?"
Tự nhiên em lớn tiếng quát lên, giọng run run lại ôm anh khóc ngon ơ, làm anh không kịp hiểu gì luôn.
"Sao lại khóc rồi?"
"Anh không biết đau hả, đứng lên coi."
Em nó kéo anh đứng dậy, nhưng mà anh vừa đứng lên liền té khụy xuống.
"Yoongie, anh sao vậy?"
Jimin đỡ anh lại ngồi lên ghế.
"Chắc quỳ lâu, giờ chân anh không còn cảm giác gì luôn."
"Kêu quỳ là quỳ luôn vậy đó hả? Đồ ngốc này."
"Không biết ai ngốc hơn ai à."
Em nhỏ mếu máo nhìn anh một lượt. Bình thường là em bé trắng trẻo hiền lành sao tự dưng hôm nay lại là ác phu bạo hành chồng lớn thế này.
Jimin ngồi xuống bóp chân cho anh còn lấy dầu xoa bóp thoa lên đầu gối rồi nắn bóp cho anh. Anh nhìn một loạt hành động của em mà bật cười, người gì đâu mà đáng yêu thế không biết. Thế này bị phạt hoài cũng được (đùa chứ một lần được rồi nha)
"Được rồi. Anh không sao mà."
Thấy em iu nãy giờ vẫn còn cật lực xoa bóp cho mình anh cũng không khỏi đau lòng mà kêu em dừng lại.
"Anh còn đau nữa không?"
Đứa nhỏ vừa nín khóc hẳn, lấy tay quệt lên mắt lau nước mắt.
"Nào đừng quệt lên mắt..."
Anh chưa kịp ngăn cản em nó thì ẻm đã khóc ré lên lần nữa.
"A... Cay mắt em."
"Anh chưa kịp bảo là tay em dính dầu luôn đấy Minie."
Anh kéo em vào trong lòng, lấy khăn giấy ướt trên bàn lau cho em. Đứa nhỏ nhắm mắt, miếng khăn giấy ướt lướt qua hai hàng mi dài cong vút chập đôi lại xếp ngay ngắn dưới mí mắt.
Cái má trắng trắng mềm mềm mọi ngày hôm nay lại hồng hồng đo đỏ bị anh hôn một cái rõ kêu.
Tiếp xúc với cự li gần làm anh không tài nào kiềm chế được việc liên tiếp tấn công khuôn mặt em bé bằng môi của mình.
Anh hôn khắp mặt em rồi kéo môi ẻm vào môi mình, cả môi cả lưỡi như đánh nhau trong khoang miệng. Anh quét sạch khoang miệng của Jimin mới chịu dứt ra.
"Khi nãy em bé tráng miệng bằng đào à?"
"Đúng..."
"Hèn chi ngon thế."
"Cái gì ngon cơ?"
Bây giờ nên trả lời cái gì ngon? Chả lẽ bảo nước bọt của em còn vương mùi đào ngon phải biết hả?
Hay là lưỡi em? Hay môi em? Cái gì chả ngon? Nhưng bảo em ngon thì sao? Chắc bị ăn đạp.
"Cái gì cũng ngon."
Min Yoongi cho nó là một đáp án an toàn đi.
"Anh đói quá sinh ra ảo giác rồi đúng không? Đi, hôm nay em bé nấu cho anh ăn."
Em nhỏ nghĩ anh bị ảo giác, môi lưỡi thì có gì mà ngon. Nên ẻm kéo anh vào trong bếp nấu đồ ăn sáng cho anh.
"Từ từ chân anh..."
Bị đứa nhỏ kéo đi nhất thời không kịp phản ứng, vừa đứng lên lại vì đau nên ngã xuống lại sofa.
"Ui em xin lỗi, anh ngồi đây đi để em đi nấu."
"Không sao, anh đi từ từ cũng được, vào bàn ăn xem em nấu thế nào."
Jimin lấy tay anh vòng qua cổ mình, còn siết eo anh đỡ anh đi vào trong bếp. Nhưng mà cách nhau tới 20cm, Yoongi có thể đặt tay lên đầu Jimin cũng được, và đương nhiên anh cũng vượt quá khổ mà Jimin có thể dìu đi. Nên không khả thi.
"Hay là anh đặt tay lên vai em đi."
Và ừm... Hai người vào bếp bằng cách Yoongi đặt tay lên vai em bé theo kiểu rồng rắn lên mây.
Cũng không phải là đau đến độ không đi được, chỉ muốn nhõng nhẽo với cục cưng xíu.
"Một lát anh có đi làm không?"
Em vừa lục tủ lạnh ra một đống đồ ăn, tay thoăn thoắt sơ chế, rảnh miệng liền hỏi anh.
"À trưa anh mới lên công ty một chuyến, tầm chiều về."
"Chân anh thế này chạy xe được không? Trả số chẳng hạn?"
"Được mà em bé yên tâm đi, không sao. Anh đỡ đau rồi."
"Đỡ đau mà khi nãy vừa đứng lên lại té xuống. Hay thôi anh đi taxi đi."
"Lát anh lấy ô tô đi."
"Gì, nhà mình làm gì có ô tô nào?"
"Anh mua rồi."
"Anh đùa mãi."
"Đùa em hồi nào, tháng trước anh hỏi em thích ô tô màu gì, em trả lời màu đen nên anh mua rồi. Làm giấy tờ này kia xong đến hôm nay là chạy được rồi. Ngoài kia đó."
Anh chỉ ra phía trước cổng, bên cạnh một chiếc ô tô đen bóng mới cứng được đỗ chễm chệ ngoài đó.
"Em tưởng đó là xe của hàng xóm mới mua."
"Sao, bé thích không?"
"Thích. Nhưng em vẫn thích xe cũ hơn... "
"Thì xe cũ vẫn còn ở đó chứ đâu. Hôm nào bé muốn anh liền đèo bé đi."
"Được òi xong rồi nè, chỉ có bánh mì, trứng với xúc xích thôi anh ăn tạm nhó."
Bé bưng một đĩa to đùng ra trước mặt anh.
"Sao cũng được mà, bé khi nãy ăn no chưa? Lại đây ăn nữa nè."
"No òi no òi anh ăn đi."
Vậy mà ngồi cạnh anh lâu lâu anh đút cho miếng trứng, rồi miếng xúc xích, miếng bánh mì đều há miệng nhai đôm đốp.
"Xong rồi, lên thay đồ anh dắt em bé đi test xe mới."
"Trời... Anh rảnh dữ."
Đúng là rảnh thật, khi không lại cùng em bé lái xe một vòng khu dân cư.
"Có xe rồi mai mốt bé đi siêu thị không cần lo xách đồ nữa."
"Thế là em muốn mua cái gì thì mua rồi, không còn sợ không xách nổi nữa hehe."
"Thế giờ em bé yêu có muốn đi siêu thị không?"
"Có có."
--------------
Sắp hoàn rùi mọi ngừi oiiii
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com