Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 16 : Thất vọng

Căn phòng đang yên tĩnh thì Jung Hoseok bước vào, anh nhìn Yoongi ngồi kế chỗ Jimin, đoán có vẻ như hắn đang canh cậu ngủ.

Min Yoongi vừa thấy anh đã lườm một cái, hắn cứ có cảm giác Hoseok sẽ là một mối nguy hại, cần phải đề phòng. Bảo vệ được Jimin lúc nào thì hay lúc đó vậy.

- "Làm gì nhìn tôi dữ vậy?" - Hoseok hoang mang cất tiếng.

- "Tôi cứ có cảm giác cậu lăm le tới Jimin, giữ khoảng cách với em ấy một chút."

- "Anh và thầy ấy từ lúc nào mà thân nhau đến vậy?"

- "Chúng tôi là thế nào cũng không phải chuyện của cậu. Cứ xem tôi như anh trai em ấy đi."

Min Yoongi cau mày lại không vui, người kia là đang dò xét hắn sao?

- "Ha, anh trai thì làm gì đủ quyền ngăn em mình tiếp xúc với người khác. Trừ khi là người yêu thì tôi còn hiểu..."

- "..." 

Hắn bỗng nhiên không nói gì cả, trong đầu có rất nhiều câu hỏi xuất hiện.

Từ khi nào mà chỉ có người yêu mới được quản lí các mối quan hệ của nhau? Anh em không được làm thế à? Sao mà cái tên họ Jung này lắm lời vậy nhỉ?

Park Jimin vốn đang ngủ rất say giấc, nhưng vì cuộc nói chuyện nãy giờ của hai người mà phải mở mắt ra. Cậu đã nghe được kha khá cuộc trò chuyện của hai người kia. Trong lòng thoáng chút thất vọng, cũng phải thôi...

Min Yoongi hắn không có tình cảm gì đặc biệt với cậu, chỉ đơn giản coi cậu như em trai.

- "Tôi và Jimin không phải kiểu quan hệ đó. Em ấy là đứa em trai tôi thương nhất." - Yoongi nghiêm giọng khẳng định chắc nịch.

- "Hai người là anh em kết nghĩa à?" - Hoseok lúc này nhìn qua Jimin, mỉm cười nói.

- "Ừm..." - Park Jimin hơi khàn giọng, nhìn Hoseok rồi gật đầu nhẹ một cái.

Min Yoongi hơi ngạc nhiên, cậu tỉnh dậy từ bao giờ ấy nhỉ? Hắn nuốt ực một cái, sợ cậu nghe được điều gì không lọt tai, để hiện lên một nụ cười gượng gạo trên mặt.

- "Em dậy rồi sao Jimin? Sao nãy giờ im re vậy, làm anh tưởng em..."

- "Em dậy rồi, giờ chuẩn bị vào tiết đây. Hai người nói chuyện đi." - Cậu cắt ngang lời hắn, đứng dậy lấy một số quyển sách rồi bỏ ra khỏi phòng, không ngó ngàng hai người kia nữa.

Yoongi cứng đờ, nhìn theo bóng lưng của cậu đi khỏi, cảm nhận được người nọ đang có gì đó tủi thân. Nhịp tim bỗng đập nhanh hơn, hắn đang lo sợ gì sao?

*Jimin...*

- "Có vẻ như thầy Jimin không thân với anh như tôi nghĩ nhỉ?" - Jung Hoseok cười cợt nhìn hắn rồi đi lướt qua chỗ khác.

Hắn lạnh mặt không có gì để nói, cái tên kia đang nhắc nhở hắn cái gì ấy? Xin lỗi nhé, Min Yoongi hắn sẽ là người thân với Mochi nhất, không ai thân bằng! Mà đây không phải lúc so đo chuyện vớ vẩn, hắn cần tìm cách dỗ ngọt nhóc hay dỗi kia đã.

***

- "Jimin à, em làm sao vậy? Sao lại tránh anh?" 

Vừa đến giờ ra chơi của học sinh, thầy giáo họ Min không thể yên lòng nên đã chạy đi tìm cậu. Mới nhìn thấy đối tượng, hắn chạy lại kéo tay cậu, giọng nói đầy lo lắng.

Park Jimin có vẻ đang muốn lảng tránh, cậu cứ đánh ánh mắt sang hướng khác mãi thôi.

- "Em không có tránh anh."

- "Nói dối, rõ ràng là em đang tránh né anh kia kìa!" - Yoongi nắm chặt tay cậu hơn.

- "Chỉ là em không muốn phiền anh thôi. Có gì đâu!"

Jimin trả lời một cách hời hợt, định xoay người bỏ đi thì bị người kia giữ lại. Hắn hít sâu một hơi, dịu dàng hỏi han.

- "Sao lại phiền? Có phải em hiểu lầm gì anh không?"

Hiểu lầm? Park Jimin sao có thể hiểu lầm? Đó là khẳng định chứ không phải hiểu lầm.

Cậu cảm thấy buồn lắm, ấm ức lắm. Chả hiểu sao nữa...

Cậu biết hắn với cậu là anh em, nhưng tận sâu trong tim, Jimin biết mình đã sớm rung động với Yoongi. Cậu thích hắn, thích nhiều lắm. Nhưng lại tuyệt vọng khi nghĩ đến cảnh hắn nghe theo lời dạy của gia đình, không liên quan đến những người đồng tính.

- "Min Yoongi... Em muốn hỏi anh một điều, anh phải trả lời thật lòng cho em biết."

Cậu nhìn thẳng vào mắt người kia, thở nhẹ một hơi, như sắp nói ra điều gì đó quan trọng.

- "Em hỏi đi."

- "Nói cho em biết, từ xưa tới nay anh đã từng có cảm giác đặc biệt với em chưa?" - Cậu lấy can đảm lên tiếng hỏi, âm thanh vừa đủ chỉ cho hai người nghe.

Park Jimin vẫn nhớ vào tối qua, khi hắn chưa biết cậu là Mochi, hắn đã lỡ miệng nói từng thích nhóc ấy. Liệu cậu có chút cơ hội nào không? Cậu muốn thử, cậu muốn biết.

Trông nét mặt Yoongi hiện tại kìa, ngỡ ngàng đến sắp bật ngửa luôn rồi.

- "Anh..."

/ Reng Reng /

Đang định nói thì điện thoại Min Yoongi reo chuông, là Nule gọi tới, cô ả phá đám rất đúng lúc. Hắn hơi bực, nhận cuộc gọi mà quên tắt loa ngoài.

- "Anh Yoongi, anh đang làm gì vậy? Tối nay em đến nhà dùng bữa với mọi người nhé!"

Hắn chưa trả lời đầu dây bên kia, vẫn tiếp tục nhìn Jimin. Sao cô ta lại nói điều đó ngay lúc này chứ? Toang thật rồi! Sắc mặt cậu đang dần tệ đi, còn hắn thì mở to mắt đứng nghệch ra đó. Có khi nào lát nữa cậu sẽ đem hắn ra băm nhuyễn luôn không?

- "Em muốn tới thì tới đi. Nói anh làm gì?" - Rồi hắn cũng tức giận quát, xong lại không do dự mà cúp máy.

Park Jimin nãy giờ vẫn đứng yên đó chờ đợi câu trả lời từ hắn. Nếu là người khác thì nãy giờ cậu đã bỏ đi lâu rồi chứ không kiên nhẫn vậy đâu.

- "Jimin, anh...anh cũng không biết nói sao. Anh cũng không chắc bản thân mình đối với em thế nào..."

Sau khi bỏ điện thoại vào túi quần, điệu bộ của hắn trở nên lúng túng hơn hẳn. Hắn không muốn làm cậu buồn, nhưng lại hơi ngượng ngùng khi phải trả lời câu hỏi ấy.

- "Được, em hiểu rồi. Vậy em về đây."

- "Chờ đã Jiminie. Anh chỉ muốn em biết là không phải anh ghét bỏ em hay gì đâu..." - Min Yoongi chăm chăm nhìn cậu, ánh mắt vô cùng thành khẩn.

- "Em biết anh không ghét bỏ em, chỉ là em hi vọng quá nhiều ở anh. Rốt cuộc anh cũng chẳng nhận thức được tình cảm của chúng ta là gì."

Dù đang đứng đối diện nhau, nhưng sao họ lại có cảm giác khoảng cách giữa cả hai ngày càng xa vời. Cậu nói xong liền quay đi, còn lại mình Yoongi ở đó với đống suy nghĩ trong đầu.

*Không phải mà, ý em là sao đây Jimin...*

............................................

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com